Đêm đó nàng ngủ mê man, mơ thấy nhiều cảnh tượng.

Tạ Chiêu Ninh thấy mình quay về nơi giam cầm nàng là căn viện bỏ hoang của phủ Thuận Bình quận vương, chân nàng đeo xiềng xích, bệnh cũ tái phát nên không còn nhìn thấy gì nữa. Nàng chỉ có thể mơ hồ lê bước theo những người phía trước. Có rất nhiều người xì xào bàn tán quanh nàng.

"Hại chết Lâm phu nhân, còn gian díu với người ngoài, sao chưa chết đi..."

"Tất nhiên, nàng ta còn suýt giết cả Từ Tế phu nhân, mà Từ Tế phu nhân lại là em ruột của nàng ta đó."

"Xì! Từ Tế phu nhân giúp dập tắt bệnh dịch, cứu giúp người nghèo lập được công lớn. Một kẻ như thế sao xứng làm tỷ tỷ của Từ Tế phu nhân? Sao không xử lăng trì đi? Đừng làm hoen ố thanh danh của Từ Tế phu nhân!"

Nàng muốn lớn tiếng phủ nhận, nàng muốn nói ra sự thật. Nhưng khi nàng mở miệng lại phát hiện ra mình không thể thốt thành lời. Nàng cuống cuồng đến toát mồ hôi, nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh nào.

Sau đó, tiếng xì xào của đám đông đều biến mất, nàng bị ném xuống đất, ngay sau đó có tiếng bước chân tiến lại gần. Một giọng nam quen thuộc nói với nàng: "Đã biết báo ứng khổ sở thế nào chưa? Những kẻ hầu hạ ngươi đều bị xử tử cả rồi. Đáng thương cho Thanh Ổ dù chịu mọi tra tấn mà vẫn che giấu cho ngươi. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu, sự khổ sở của ngươi vẫn còn kéo dài rất lâu… Những người bị ngươi hãm hại sẽ đến tính sổ với ngươi."  

Giọng nói của hắn ta càng ngày càng gần, thì thầm vào tai nàng: "Cho nên Tạ Chiêu Ninh, có thế nào ngươi cũng không được chết. Nếu ngươi chết rồi thì mọi nỗ lực của ta đều uổng phí."

Những ngón tay thon dài, lạnh giá của hắn ta chạm vào mặt nàng đầy dịu dàng âu yếm. Nàng không biết liệu giây tiếp theo hắn ta sẽ hôn lên môi hay bóp cổ nàng.

Trong mơ, nàng đau đớn muốn hét lên nhưng không có âm thanh nào phát ra. Nàng không thể nhìn thấy được gì cả.

Khi mở mắt ra, Tạ Chiêu Ninh thấy ánh nến mờ nhạt chiếu qua tấm rèm mỏng, trời vẫn chưa sáng, cả viện vẫn còn chìm trong yên tĩnh.

Nàng nhắm mắt lại thở hổn hển.

Con cháu Tạ gia phải dậy vào giờ Dần để thỉnh an trưởng bối, vì tổ mẫu bệnh nặng nên nàng không cần đến đó nhưng vẫn phải đến chỗ mẫu thân. Những người hầu đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ nàng thức dậy.

Tạ Chiêu Ninh cất tiếng gọi: "Người đâu."

"Nương tử dậy rồi!" Những âm thanh vang lên ngay sau đó, chắc là ai nấy đang chờ nàng lên tiếng. Sau đó, bức màn sa được vén lên rồi cài sang hai bên bằng móc bạc. Thanh Ổ dẫn mấy người hầu vào thay y phục cho nàng.

Tạ Chiêu Ninh nhận thấy mắt Thanh Ổ thâm quầng nhưng tóc tai lại được chải gọn gàng, chắc đêm qua ngủ không ngon.

Tạ Chiêu Ninh hỏi: “Hồng Loa đâu?”

Thanh Ổ đáp: "Hôm qua Hồng Loa nghe lời nương tử, quỳ cả hai canh giờ, đầu gối cũng sưng lên. Nàng ta cũng muốn tới hầu hạ nương tử, nhưng nô tỳ dặn nàng ta nghỉ ngơi trước."

Tạ Chiêu Ninh khẽ thở dài. Nàng không thể không phạt Hồng Loa.

Nếu chỉ tùy tiện nói vài câu thì sợ Hồng Loa sẽ không nhớ rõ. Dù sao kiếp trước Hồng Loa cũng đã làm rất nhiều chuyện ác, cuối cùng bị suýt chết rồi đuổi ra khỏi phủ. Dù có lòng nàng cũng không thể bảo vệ nàng ta được. Nàng thật lòng không muốn nhìn thấy nàng ta sẽ giẫm vào vết xe đổ trong tương lại, chỉ còn cách bắt nàng ta nhớ thật kỹ.

Thanh Ổ do dự một lát rồi nói: "Nương tử, tối qua nô tỳ đã nói chuyện với Hồng Loa rất lâu."

Tạ Chiêu Ninh thấy thế biết là nàng ấy muốn thưa chuyện với mình.

Nàng bảo đám người hầu: "Các ngươi lui xuống trước, tìm mấy bản chép Kinh Kim Cương trong kho."

Đám người hầu hành lễ lui ra. Tạ Chiêu Ninh ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm chiếc lược ngà đưa cho nàng ấy.

Bao năm qua Thanh Ổ luôn là người lo việc chải tóc cho nàng, ngay cả sau khi nàng xuất giá, Thành Ổ trở thành quản sự thì vẫn làm việc này. Sau khi Thanh Ổ ra đi, không còn ai chải tóc cho nàng khéo léo như vậy nữa.

Thanh Ổ từng đặc biệt học vấn tóc. Nàng ấy nhúng chiếc lược ngà voi vào nước hoa hồng, cẩn thận chải mái tóc mềm mượt như lụa của nàng. Tạ Chiêu Ninh nhìn hình ảnh trẻ trung non nớt của mình trong gương đồng, nói: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi." 

Động tác của Thanh Ổ hơi dừng lại, nàng ấy hỏi: "Nô tỳ muốn hỏi, chuyện lang quân hiểu lầm nương tử đánh Bạch Lộ có liên quan đến Tam nương tử không?" 

Thanh Ổ là người chu đáo, nhưng dù sao nàng ấy cũng lớn lên ở phủ Tây Bình giống Tạ Chiêu Ninh nên không có tâm tư đề phòng người khác. Nhưng kiếp trước sau khi theo Tạ Chiêu Ninh gả vào phủ Thuận Bình quận vương, nàng ấy cũng dần hiểu chuyện, thường xuyên nhắc nhở nàng. Nhưng lúc đó nàng bị Tạ Chỉ Ninh lừa gạt nên không hề tin nàng ấy.

Tạ Chiêu Ninh rũ mắt, nghiêng đầu nói với nàng ấy: "Ta không hề làm Bạch Lộ trọng thương, chỉ tại món trang sức hoa ngọc lan kia được gửi đến cho Tạ Uyển Ninh nên ta mới dẫn người đi cướp. Ta tát Bạch Lộ một cái, nhưng nàng ta lại bị thương nghiêm trọng, ngất xỉu dưới gốc cây... Mà chính Tạ Chỉ Ninh là người gợi ý ta nên đi giành trang sức."

Thanh Ổ biến sắc. Trong chuyện này, nàng ấy chỉ nghĩ cho nương tử, trong lòng luôn nghĩ dù có phải do nương tử gây ra hay không thì cũng phải giúp nương tử nhà mình. Hóa ra đại nương tử bị vu oan!

Thanh Ổ vội hỏi: "Nương tử, có phải Tam nương tử là người đứng sau chuyện này không?"

Thanh Ổ càng nghĩ càng hiểu ra, cả việc vừa rồi nương tử đột nhiên trừng phạt Hồng Loa, rất nhiều chuyện trước kia dần hiện ra rõ ràng. Lúc đó, nàng ấy chỉ hơi nghi ngờ, mãi đến giờ mới nhận ra chính vì những lời xúi giục của Tạ Chỉ Ninh mà nương tử càng ngày càng lệch lạc, phu nhân và lang quân ngày càng không tin tưởng nương tử, ngược lại càng thân thiết hơn với Tạ Uyển Ninh! Nương tử lại tin tưởng Tạ Chỉ Ninh không hề nghi ngờ, xem nàng ta như tỷ muội ruột thịt nên chuyện gì cũng nghe lời nàng ta, ngày càng xa cách người thân trong nhà.

Chiêu ly gián như vậy đúng là vô cùng độc ác.

Tạ Chiêu Ninh nói: "Không chỉ vậy. Ngươi nghĩ xem, ai mới là người thật sự hưởng lợi?"

Trong đầu Thanh Ổ hiện lên khuôn mặt thanh tú duyên dáng của Tạ Uyển Ninh, nghĩ đến sự tin tưởng của phu nhân và lang quân, còn cả Tưởng di nương đằng sau Tạ Chỉ Ninh. Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, thấm sâu vào xương nàng ấy.

Thanh Ổ nôn nóng nắm chặt tay nàng: "Nương tử, không được, người bị hãm hại thì nhất định phải giải thích rõ ràng! Nếu không người trong nhà này đều cho rằng nương tử là kẻ ác, phu nhân và lang quân chỉ càng ngày càng ghét người hơn! Cứ thế sẽ để người khác hưởng lợi!" ( app truyện TᎽT )

Thanh Ổ rốt cuộc cũng hiểu ra.

Tạ Chiêu Ninh mỉm cười nhìn vẻ mặt lo lắng của Thanh Ổ, lúc đó nàng nghĩ gì nhỉ? Nàng chỉ nghĩ các người đổ oan cho ta thì ta cứ làm đấy. Thôi kệ, ta không muốn chịu tiếng oan.

Nhưng nàng đâu biết hành xử như vậy sẽ khiến họ rơi vào vực sâu không thể trở mình.

Cuối cùng người đời đắp tượng vàng cho Từ Tế phu nhân, đặt trong chùa để nhang khói thờ phụng, lại biến độc phụ Tạ Chiêu Ninh thành người lợn, chôn dưới đất để người người giẫm đạp.

Tạ Chiêu Ninh nhẹ nhàng giải thích: "Ta biết, nhưng dù ta có nói cũng không ai tin, vậy giải thích làm gì."

Tạ gia rõ ràng là gia đình toàn người thân ruột thịt với đại nương tử, sao nương tử lại phải sống gian nan khổ sở đến vậy?

Thanh Ổ nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh tươi như trăng rằm, đôi mắt sáng như sao của nương tử mà mắt chợt đỏ hoe. Nương tử tốt như vậy, còn chưa đến mười sáu tuổi! Nàng ấy nói nhỏ: "Nương tử, nô tỳ hiểu rồi... Nếu người muốn bọn nô tỳ làm gì thì cứ lên tiếng!"

Kiếp trước nàng gây tai họa ngập trời, Thanh Ổ cũng từng nói thế và đúng là nàng ấy đã làm được.

Tạ Chiêu Ninh cảm thấy ngực mình nóng lên.

Còn rất nhiều chuyện nàng không muốn tiết lộ. Chỉ cần đám người Thanh Ổ hiểu được tình hình hiện giờ và đồng lòng với nàng là được.

Tạ Chiêu Ninh mỉm cười, cầm lược đưa lại cho Thanh Ổ, nói: "Vậy thì chải tóc cho ta đi, lát nữa chúng ta sẽ đến chỗ mẫu thân... Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không để những kẻ đó như vậy nữa đâu."

Thanh Ổ hít một hơi thật sâu, cầm lược tiếp tục chải tóc cho Tạ Chiêu Ninh.

Thanh Ổ có đôi tay thon dài, linh hoạt nên rất khéo chải tóc. Hơn nữa, nàng ấy đã theo hầu Tạ Chiêu Ninh từ nhỏ, có thể búi được đủ các kiểu như bao kế, song bàn kế, tiểu bàn kế, song loa kế, thùy loa kế. Chẳng mấy chốc nàng ấy đã vấn xong kiểu tóc song bàn kế, tóc mai bồng bềnh như mây không rối một sợi nào.

Thanh Ổ chọn một đôi trâm hoa bằng vàng đỏ khảm đá quý màu tím theo phong cách thường ngày của Tạ Chiêu Ninh, nhưng Tạ Chiêu Ninh không chịu mà chỉ chọn một đôi trâm ngọc trai to cỡ hạt gạo. Thanh Ổ là người rất chu đáo, lập tức hiểu ý cài đôi trâm ngọc trai lên hai búi tóc của nàng.

Sau khi mặc y phục xong, hai người hầu cầm bản chép kinh Kim Cương và hộp thức ăn đi tới: "Nương tử, mọi thứ đã được chuẩn bị theo lệnh của nương tử."

Tạ Chiêu Ninh dẫn Thanh Ổ và đám người hầu đi về phía Đông Viện.

Viện chính của Đông viện là Vinh Phù Viện của Khương thị, bên cạnh là Tuyết Liễu Các của Tạ Uyển Ninh và Bạch Cừ Các là nơi ở của Tưởng di nương và Tạ Chỉ Ninh. Cẩm Tú Đường của Tạ Chiêu Ninh lại nằm riêng ở Tây viện, thông với Quân An đường của tổ mẫu.

Trời tờ mờ sáng, chỉ còn lác đác vài ngôi sao ở cuối chân trời. Vì đang tiết đầu mùa xuân nên không khí vẫn mát mẻ và ẩm ướt.

Từ xa, Tạ Chiêu Ninh đã nhìn thấy Tạ Chỉ Ninh đã đứng ở ngã ba giữa hai viện chờ nàng. Nàng ta chỉ dẫn theo Bạch Hoành, đang ngó nghiêng dáo dác xung quanh.

Tạ Chỉ Ninh rất xinh đẹp, tuy không bằng nàng và Tạ Uyển Ninh, nhưng nàng ta lại toát ra khí chất dịu dàng nhã nhặn. Hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy tay áo hẹp màu xanh lá nên trông càng duyên dáng hơn.

Tạ Chỉ Ninh nhìn thấy nàng thì vội mỉm cười, chào: "Tỷ tỷ cuối cùng cũng đến rồi. Ta sợ tỷ vẫn còn tức giận."

Tạ Chiêu Ninh nhìn nàng ta khẽ mỉm cười: "Muội muội có lòng rồi, ta ăn xong món canh lòng ba màu của muội thì tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi."

Tạ Chỉ Ninh tự nhiên nắm lấy tay nàng rồi nhìn về phía Thanh Ổ đang đi theo sau Tạ Chiêu Ninh, cười nói: "Sao mắt Thanh Ổ tỷ tỷ lại quầng thâm thế kia? Ngủ không ngon à?"

Thanh Ổ chỉ cúi đầu, nàng ấy sợ rằng nếu ngẩng lên sẽ không giấu được vẻ căm ghét khiến Tạ Chỉ Ninh nghi ngờ.

Tạ Chiêu Ninh lại tỏ ra tự nhiên, nói: "Tại đêm qua phải thức canh nên ngủ không ngon thôi."

Tạ Chỉ Ninh cũng không hỏi thêm, hai người cùng nhau đi về phía trước, đi được một đoạn, Tạ Chỉ Ninh hỏi nhỏ: "Thứ ta đưa cho tỷ, tỷ có mang theo không?"

Tạ Chiêu Ninh cười nói: "Tất nhiên là mang theo rồi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài Vinh Phù Viện. Vinh Phù Viện là nơi ở của chủ mẫu Tạ gia nên lớn hơn Cẩm Tú đường rất nhiều. Những nha hoàn mặc bỉ giáp màu nghệ và nhu quần màu xanh lam đứng dọc hành lang rộng lớn. Trong sân trồng mấy bụi dâm bụt vừa mới trổ một lớp lá non giống như lông vũ.

Trong viện vẫn còn sáng đèn, mơ hồ vang lên tiếng chuyện trò.

Khi Tạ Chiêu Ninh đến gần nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện: "Mẫu thân, thuốc này đắng quá, nữ nhi có thể ăn chút mứt quả không..."

Sau đó là giọng dỗ dành của Khương thị: "Đại phu nói ăn quá nhiều mứt quả sẽ làm mất tác dụng của thuốc, uống thuốc trước, sau đó ăn cháo cho bớt đắng, được không?"

Tạ Uyển Ninh vờ làm nũng: "Chỉ ăn một viên ô mai thôi mà!"

Khương thị dường như cũng bó tay, cười nói: "Đúng là đồ ham ăn, cả ngày chỉ thích đồ ngọt. Chỉ một viên thôi, không được nhiều hơn!" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play