Cố Viễn Phàm dẫn theo ba mươi người, hộ tống quân nhu của Cố gia ra tiền tuyến. Đội ngũ đã đi được nửa ngày, Cố Viễn Phàm muốn sớm đưa quân nhu đến chợ biên giới, cũng muốn sớm tìm được Cố Tư Hạc nên cả đội thúc ngựa đi nhanh, hành quân thần tốc.
Một viên tuần kiểm trong đội ngồi trên lưng ngựa, ngước mắt nhìn về phía chân trời âm u, những cây dương cao lớn đằng xa bị gió quăng quật không ngừng. Hắn ta thúc ngựa, đuổi kịp Cố Viễn Phàm, thưa: “Quốc công gia, trời sắp mưa rồi, cách ba dặm đằng trước có trạm dịch Miên Châu, đại nhân có muốn dừng quân nghỉ tạm không? Đại lang quân có dặn, bệnh phong hàn của ngài chưa khỏi hẳn nên đã chuẩn bị thuốc thang ở đó cho ngài.”
Cố Viễn Phàm cũng nhìn về phía chân trời, đúng là thấy trời sắp đổ mưa.
Nếu chỉ là trời mưa thì ông ấy cũng không muốn dừng lại. Người ngựa mà nghỉ ngơi thì sẽ chậm trễ thời gian rất nhiều. Nhưng viên tuần kiểm kia nói Cố Tư Viễn đã chuẩn bị thuốc cho mình, ông ấy không muốn phụ lòng của Cố Tư Viễn.
Cố Viễn Phàm gật đầu, tuần kiểm liền giơ kiếm lên quát: “Dốc sức lên đường, đến trạm dịch Miên Châu nghỉ ngơi!” 
Xa hơn bên ngoài ngoại thành, có hơn mười người mặc áo ngắn, mang hộ giáp, đeo kiếm cưỡi ngựa phi thẳng về phía Biện Kinh. Người dẫn đầu mặc áo bào màu đen, tóc búi cao, đeo khăn che nửa mặt chỉ để lộ đôi mắt phượng thờ ơ đầy sắc bén.
Trên trời lúc này mây đen mù mịt, mưa to sắp trút xuống nhưng bọn họ không hề bận tâm, chỉ cố gắng phi nước đại. Móng ngựa giẫm lên lớp cỏ úa vàng, gió nổi lên khiến đồng cỏ lay động như sóng trào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play