[Đây chính là Tiểu Hy Nhi thơm thơm, mềm mềm! Hóa ra có muội muội lại vui như vậy!]
[Đêm nay chắc chắn mình sẽ mơ một giấc mơ thật đẹp! Mình phải nhanh chóng đi tắm mới được! Phải tắm thật thơm! Để Tiểu Hy Nhi thích ôm mình hơn!]
Trong lòng Chung Huyền vui vẻ bao nhiêu thì biểu cảm của Vu Hy khi nghe được lại kỳ lạ bấy nhiêu.
Nàng trợn tròn mắt, cẩn thận nhìn gương mặt chững chạc và nụ cười nhạt của Chung Huyền. Một lần nữa, nàng lại nghi ngờ, có phải khả năng nghe tiếng lòng của mình đã xảy ra vấn đề gì hay không?
Dù đến bây giờ, nàng vẫn chưa hiểu tại sao đột nhiên mình lại có khả năng nghe thấy tiếng lòng của người khác.
Khi nàng đang rối rắm thì bụng của nàng bỗng réo lên một tiếng ùng ục. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng kêu lại càng rõ ràng hơn.
“Đói rồi sao?”
Chung Huyền phản ứng cực nhanh, hắn lập tức lấy thức ăn trong nhẫn trữ vật ra.
Thời gian bên trong nhẫn trữ vật là bất động nên khi bỏ vào thức ăn như nào thì khi nấy ra vẫn sẽ y nguyên như vậy.
Vu Hy còn chưa kịp nói gì đã bị hắn bế lên bàn. Trước mặt nàng là một đĩa vịt quay đã được chặt sẵn và vỏ bánh cuộn vịt quay, thịt vịt căng mọng, màu sắc bóng bẩy, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nàng nuốt một ngụm nước miếng.
Sau khi Chung Huyền dùng thuật thanh tẩy cho nàng rồi ra hiệu cho nàng có thể ăn, nàng bắt đầu dùng vỏ bánh cuộn vịt quay quấn một miếng thịt vịt rồi chấm vào nước tương, đưa cho Chung Huyền trước, sau đó mới làm cho mình một cái.
Mùi vị của vịt quay rất ngon, từng miếng thịt vịt đầy đặn, béo mà không ngấy.
Nàng thỏa mãn nheo mắt hồ ly, chiếc đuôi xù phía sau khẽ phẩy qua phẩy lại. Nàng nhanh chóng ăn hết một cái bánh cuộn, còn không quên liếm đầu ngón tay.
[Bé cưng! Sao nhóc ăn thôi cũng đáng yêu như vậy chứ! Nhóc chính là bé cưng hồ ly đáng yêu nhất mà ta từng gặp! Oa oa, nhìn cái lưỡi này xem, đừng liếm tay nữa, nhóc liếm ta đi! Nhóc cắn chết ta cũng được!]
Vu Hy suýt chút nữa bị nghẹn.
Nàng nhìn về phía phát ra tiếng lòng, chỉ thấy Chung Huyền đã ăn xong bánh cuộn trong tay, lúc này hắn đang chống cằm nhìn nàng.
Thấy nàng nhìn qua, Chung Huyền hơi nhướn mày, hắn điềm tĩnh nói:
“Lần sau nhóc đói thì nói với ta, đừng đợi ta phát hiện, nếu không người chịu đói chỉ có nhóc.”
[Hu hu hu, nếu ta không phát hiện ra thì Tiểu Hy Nhi sẽ bị chết đói mất! Là ta không chăm sóc cho Tiểu Hy Nhi cẩn thận! Ta thật sự không xứng làm ca ca hu hu hu!]
Nghe tiếng lòng của Chung Huyền đang khóc thầm, Vu Hy không khỏi hoảng hốt, nàng vội vàng giải thích:
“Không phải vậy! Ta không cố ý không nói, chỉ là ta đã quen bị bỏ đói rồi, cho nên… không nghĩ tới chuyện đó.”
Chuyện nàng bị bỏ đói đã thành chuyện thường ngày, không phải lúc nào nàng cũng có cơm ăn.
Cho nên nếu Chung Huyền không nói, nàng cũng không nghĩ mình cần nói ra.
Nghe vậy, Chung Huyền sửng sốt mấy giây, rõ ràng biểu cảm bình tĩnh của hắn nhanh chóng tan vỡ.
Nếu đổi thành một người khác, có lẽ hắn sẽ nghĩ đối phương đang cố tỏ ra đáng thương nhưng sau một khoảng thời gian sống chung, hắn phát hiện Vu Hy thật sự là một đứa nhóc thật thà đến ngốc nghếch.
Nàng nói không nghĩ tới, vậy chắc chắn là không nghĩ tới.
“Tiểu Hy Nhi…”
Hắn định giơ tay ra xoa đầu Vu Hy theo bản năng nhưng đúng lúc này chú văn trong mắt hắn lại mất khống chế, những vết tích mơ hồ lan từ khóe mắt dần ra gò má, quỷ khí đột nhiên di tán, gần như không thể kiềm chế được.
Mặt hắn lập tức biến sắc, hắn hoảng hốt che mặt lại rồi vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng, trước khi đi hắn còn không quên dặn dò:
“Ta có chút việc phải ra ngoài, nhóc cứ làm quen với phòng ở trước nhé.”
Nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Vu Hy sững sờ nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, nàng vội vàng nhảy xuống đất đuổi theo nhưng ra ngoài phòng thì không còn thấy hắn đâu nữa.
Nàng nhớ tới sự thay đổi vừa rồi của Chung Huyền thì không khỏi lo lắng có phải bản thân nàng đã nói điều gì khiến Chung Huyền không thích, chọc hắn tức giận rồi không?
Nàng đứng ở cửa rất lâu, đợi mãi không thấy Chung Huyền quay về, đôi tai dựng lên của nàng lại từ từ cụp xuống, nàng ủ rũ cúi đầu quay về. Tuy không còn tâm trạng ăn uống nữa nhưng nàng vẫn nghiêm túc cuộn bánh ăn.
Nàng không thể để Chung Huyền lại lo lắng về mình nữa.
Ăn xong, nàng nhìn xung quanh căn phòng, nàng quyết định nghe lời Chung Huyền làm quen với mọi thứ trong phòng.
Phòng của Chung Huyền rất rộng rãi, cũng rất trống, bên trong ngoài một cái giường ngủ cũng chỉ có một cái bàn, trên tường không có đồ trang trí gì khác.
Bên ngoài phòng ngủ nối liền với một phòng khách, nhưng ở đó cũng chỉ có một cái bàn và mấy cái ghế, một kệ sách để vài cuốn sách.
Điểm đặc biệt duy nhất là bức tranh trên bàn, trông có vẻ là tranh vẽ của Chung Huyền.
Vu Hy không dám đụng vào những bức tranh này, nàng sợ vô tình làm hỏng nên chỉ trèo lên ghế ngồi xem thử một chút.
Hầu như là tranh vẽ thủy mặc, tranh vẽ sông nước mang sức sống cổ kính, trang nhã, nét vẽ tinh tế, bố cục đan xen. Nàng không hiểu về hội họa nhưng cũng có thể nhìn ra mỗi bức tranh đều rất đẹp.
Thưởng thức một lúc, nàng lại chạy ra cửa xem, thấy Chung Huyền chưa trở về nàng đành thất vọng quay về phòng ngủ một lần nữa. Nàng ngồi trên mép giường ôm lấy cái đuôi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng luôn luôn ngoan ngoãn.
Người khác không thích nàng, nàng sẽ không xuất hiện. Người khác không muốn đến gần nàng, nàng sẽ ở một mình.
Nhưng sau khi sống lại, từ khi gặp được Chung Huyền nàng vẫn luôn ở cùng hắn. Hiện tại, đột nhiên phải ở một mình, nàng bỗng cảm thấy không quá quen.
Nàng cuộn tròn, vùi đầu vào trong đuôi, nhìn từ xa nàng như chìm vào trong chiếc đuôi, trông rất cô đơn.
[Sao trên giường của ta lại có một cục bông nhỏ vậy?]
Đột nhiên nghe thấy tiếng, nàng vội ngẩng đầu thì thấy Chung Huyền, không biết hắn đã quay về từ khi nào.
Lúc này, Chung Huyền đã trở lại bình thường, quỷ khí mất khống chế cũng không còn. Hắn còn thay đồ ngủ màu trắng viền vàng, áo nới lỏng để lộ ra một phần ngực trắng nõn.
Mái tóc đen của hắn còn hơi ướt, quanh người tỏa ra hơi ấm, giống như vừa bước ra từ suối nước nóng.
[Ôi, hì hì, hóa ra là Tiểu Hy Nhi của mình đây mà, lông xù trông thật đáng yêu! Thật giống như một quả cầu tuyết!]
[Mình hít hít hít! Hít hít hít! Hít hết suy nghĩ của Tiểu Hy Nhi luôn!]
[A! Thật muốn cắn một miếng! Căn một cái! Cắn lên mặt Tiểu Hy Nhi để lại dấu răng rồi lại cắn một cái nữa! Chụt chụt chụt!]
Vu Hy đang định giơ tay ra thì dừng lại, khóe mắt nàng hơi giật giật.
… Hay là huynh đi đi?
Mặc dù trong lòng nàng thầm mắng nhưng cơ thể nàng vẫn nhảy xuống giường chạy đến bên Chung Huyền, ôm lấy chân hắn.
“Huynh tức giận sao? Ta xin lỗi.”
Nàng ngẩng đầu lên nói.
Chung Huyền nhanh chóng hiểu Vu Hy đang nói gì, hắn thở ra một hơi, cúi người ôm lấy Vu Hy, vỗ nhẹ sau lưng nàng rồi dịu dàng nói:
“Không có, ta chỉ đi tắm thôi, đừng cứ nói xin lỗi như vậy. Tiểu Hy Nhi, nhóc phải nhớ kỹ, trên đời này nếu có sai cũng là lỗi của người khác. Có ta ở đây, nhóc muốn làm cái gì cũng được.”
Khi nói chuyện, hắn thấy đồ ăn trên bàn đã được ăn sạch sẽ thì không khỏi hài lòng nói: “Tốt lắm, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi.”
[Bé cưng, nhóc mau ngửi ta xem, bây giờ ta rất thơm! Rất sạch sẽ để ngủ cùng bé cưng!]
Vu Hy vui vẻ vì Chung Huyền đã quay về, nàng ngoan ngoãn ôm lấy cổ Chung Huyền rồi hôn lên má Chung Huyền một cái, giọng nói mềm mại như một chiếc câu nhỏ:
“Ca ca, huynh thật là thơm.”
Cảm ơn huynh đã không bỏ ta lại một mình nên ta sẽ lấy lòng huynh một chút vậy.
Đầu óc của Chung Huyền lập tức đơ ra.
Đợi đến khi hoàn hồn, hắn chỉ muốn mang tất cả những đồ tốt nhất đến cho Vu Hy, mang mọi thứ tới lấy lòng nàng, chỉ để được nghe nàng khen ngợi một lần nữa.
Tiểu Hy Nhi của hắn rất hài lòng!
Không uổng công hắn chạy đến vườn hoa của Tố Hiển Duẫn, nhổ biết bao linh thảo, linh hoa ném vào suối nước nóng để ngâm người!
Hắn cảm thấy rất mãn nguyện!