Vu Hy nghe thấy một loạt các phương thức nấu ăn trong lòng Tễ Chỉ thì không khỏi rợn tóc gáy, nàng chui vào lòng Chung Huyền.   

Ăn, ăn thịt người?

Ma tộc còn ăn thịt người sao?

Nàng trốn sau cánh tay Chung Huyền, lặng lẽ quan sát Tễ Chỉ thì thấy vết máu trên mặt Tễ Chỉ đã được rửa sạch, để lộ ra gương mặt thanh tú tái nhợt.  

Đôi mắt hắn ta có màu xám đậm, ngũ quan sắc nét, tóc chỉ được cột qua loa ra sau bằng một sợi dây màu xám trắng, y phục màu đen, dáng người cao ráo, so với Chung Huyền thì gầy hơn một chút.

Nói thật thì tướng mạo của Tễ Chỉ không tệ nhưng ánh mắt khi nhìn người ta lại không có vẻ thâm trầm của người trưởng thành mà như một đứa trẻ ngây ngô, mang theo cảm giác có hơi ngốc nghếch.

Hoàn toàn không giống một ma đầu sẽ ăn thịt người chút nào!

Chung Huyền che chắn cho Vu Hy, hắn nghiêng người ngăn cách ánh mắt của Tễ Chỉ.

Hắn thật sự không thích ánh mắt cuồng nhiệt của Tễ Chỉ dành cho Vu Hy nên ma khí xung quanh người hắn cũng càng lúc càng mãnh liệt. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu Tễ Chỉ dám tiến lên một bước, những ma khí này sẽ lập tức hóa thành vật thể đâm thủng ngực của Tễ Chỉ.

“Tiểu Hy Nhi là muội muội của ta, đừng hòng có ý đồ với muội ấy, ngươi tránh xa muội ấy ra.”

Giọng nói của Chung Huyền vẫn nhẹ nhàng không khác ngày thường nhưng nếu đổi lại là người khác nghe thấy giọng của hắn, sợ là lúc này cũng không thể đứng vững.

Vậy mà Tễ Chỉ chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ có ánh mắt tràn đầy khát vọng ban đầu bỗng chốc ảm đạm đi mấy phần, hắn ta không cam lòng chỉ về phía Vu Hy nói:

“Sư muội, đây là sư muội của ta!”

Khi Lạc Thuần Hy nhận Vu Hy làm đồ đệ, hắn ta và Tố Hiển Duẫn cũng nhận được tin tức và biết được sự tồn tại của Vu Hy.

Đây là lần đầu tiên hắn ta có sư muội, hơn nữa sư muội này trông cũng rất ngon, hắn ta muốn ăn muội ấy!

“Muội ấy không phải của ngươi, Tiểu Hy Nhi muốn ở chung với ta.”

Chung Huyền cười nói, lúc nói tới đây giọng điệu của hắn còn chứa mấy phần đắc ý.

Nghe vậy, Tễ Chỉ nhíu mày, hắn ta cố gắng để hiểu được lời của Chung Huyền. Đến khi hiểu được Vu Hy muốn ở cùng Chung Huyền, hai mắt hắn ta lập tức mở to.

Hóa ra còn có thể ở cùng nhau sao?

“Vậy ta cũng phải chuyển qua ở cùng!” Hắn ta hưng phấn nói.

Chung Huyền: ?

“Ngươi không được chuyển sang.” Chung Huyền không ngu mà so đo với hắn ta, hắn lạnh nhạt từ chối: “Tiểu Hy Nhi là muội muội của ta, không phải muội muội của ngươi, chỉ có muội muội của ta mới có thể ở cùng với ta.”

Tễ Chỉ vì muốn có được sư muội đồ ăn ngon mà hiếm khi thông minh đột xuất, hắn ta phản bác: “Muội ấy là sư muội của ta, ta cũng có thể ở cùng!”

“Sư muội là sư muội, muội muội là muội muội.”

Chung Huyền ôn hòa giải thích nhưng hắn lại khẽ nhếch khóe môi, không giấu được cảm giác “thắng đời”: “Tiểu Hy Nhi gọi ngươi là sư huynh nhưng lại gọi ta là ca ca. Tiểu Hy Nhi, nhóc gọi ta là gì?”

Lúc này, Vu Hy cảm thấy Chung Huyền như một đứa trẻ vừa nhận được đồ chơi mới đang nóng lòng muốn đi khoe khắp nơi.

Nhưng nàng lại thấy dáng vẻ chững chạc, cao quý của Chung Huyền thì lại thấy mình như bị ảo giác.

“Ca ca…”

Nàng ngoan ngoãn gọi một tiếng, đôi mắt cong cong, giọng nói trong trẻo như có đường, nghe thế nào cũng thấy rất ngọt ngào.

Chung Huyền suýt nữa đã không kiềm được mà ôm chặt Vu Hy vào lòng rồi xoa đầu nàng.

Cũng may là đang có người ngoài ở đây nên hắn vẫn phải duy trì phong độ kiêu ngạo của lão đại. Nhưng mà khóe miệng hắn lại không nhịn được nhếch cao hơn, dường như sắp không nhịn được nữa, chỉ còn thiếu điều viết hai chữ đắc ý lên mặt.  

Ai ngờ ngay sau đó, Tễ Chỉ còn hưng phấn hơn hắn, hắn ta hét chói tai: “Muội ấy gọi ta là ca ca! Ta cũng là ca ca của sư muội rồi!”   

Vu Hy: ?

Chung Huyền: ?

Không phải, ai gọi ngươi chứ?

Tễ Chỉ vui mừng lao tới.

[Đây không phải là ảo giác! Sư muội đồ ăn ngon gọi ta là ca ca! Muội ấy muốn làm muội muội ta! Muốn về nhà cùng ta!] ( app truyện T Y T )

[Ta sẽ chuẩn bị cho muội muội cái nồi lớn nhất! Thêm ngọn lửa đẹp nhất và những nguyên liệu trân quý nhất để nấu!]

Vu Hy nghe thấy tiếng lòng của Tễ Chỉ thì chỉ cảm thấy xấu hổ nên nàng lại trốn vào lòng của Chung Huyền.

Chung Huyền thở hắt một hơi, vẻ mặt không thay đổi nhưng sự kiên nhẫn đã hoàn toàn cạn kiệt. Cùng với tiếng rít của kiếm vang lên, một thanh trường kiếm toàn thân đỏ sẫm xé rách không trung, ánh sáng lửa rực rỡ xuyên thẳng qua người Tế Chỉ.

“… Cút cho ta!”

Hắn thấp giọng quát một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao lại nghe như nghiến răng nghiến lợi.

Kiếm bản mệnh của hắn không chút lưu tình ghim Tễ Chỉ vào bức tường được làm bằng linh thạch khiến mặt tường cứng rắn bị nứt thành nhiều vết.

Lần này, Tễ Chỉ bị thương nặng, hắn ta phun ra một ngụm máu. Đây vốn là vết thương chí mạng nhưng hắn ta lại như không hề hấn gì, vùng vẫy muốn xuống đất. Nhưng thanh kiếm đã đâm qua ngực hắn, đâm vào xương tủy, làm sao hắn ta có thể thoát được. Vậy nên, Tễ Chỉ chỉ có thể tức giận lườm Chung Huyền.

“Ngươi đúng là đồ hèn hạ!” Tễ Chỉ tố cáo: “Ngươi bắt nạt kẻ ngu!”

Chung Huyền làm như không nghe thấy, hắn bế Vu Hy rời đi. Có kiếm ghim Tễ Chỉ lại, cuối cùng họ cũng thoát khỏi kẻ ngốc phiền phức kia.

Vu Hy luôn chú ý nhìn về phía sau lưng hắn, vẻ mặt nàng có chút lưỡng lự. Chung Huyền vỗ đầu Vu Hy rồi nhẹ nhàng nói:

“Tên kia không chết được.”

Vu Hy ngẩng đầu, nàng nghiêng đầu hỏi:

“Không chết được là sao?”

“Từ lúc hắn ta sinh ra đã bị đưa đi làm vật thử thuốc, vậy nên hắn ta là một dược nhân. Những đứa trẻ sinh cùng lúc với hắn ta đều đã chết, chỉ còn hắn ta sống được cả trăm năm, khả năng tự chữa lành của cơ thể hắn ta mạnh hơn ta nhiều.”

Chung Huyền bình tĩnh nói, nhưng Vu Hy lại hơi ngẩn người:

“Dược nhân… Rốt cuộc đó là cái gì?”

Kiếp trước, khi nàng theo Mục Tiêu Nhiên đi nhận kiếm linh đã gặp các trưởng lão của những tông môn khác. Bọn họ từng nhìn chằm chằm nàng bằng một ánh mắt khó tả, còn hỏi Mục Tiêu Nhiên có muốn để nàng làm dược nhân hay không.  

Lúc ấy, Mục Tiêu Nhiên cũng không từ chối mà chỉ nói: “Đợi nó lớn lên rồi tính sau.”

Hiện tại, nghe thấy lời này của Chung Huyền, nàng mơ hồ cảm nhận được dược nhân không phải thứ gì tốt đẹp.

Chung Huyền dừng lại, hắn do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn nói:

“Sau này nhóc sẽ biết.”

Vu Hy còn quá nhỏ nên hắn không muốn nói cho Vu Hy về những chuyện bẩn thỉu, xấu xa trong tu tiên giới bây giờ quá sớm, hắn chỉ dặn dò Vu Hy:

“Tóm lại, nhóc phải nhớ kỹ Tễ Chỉ rất nguy hiểm. Hắn ta cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, khi hắn ta vặn cổ người khác cũng giữ dáng vẻ ngu ngốc, ngây thơ như bây giờ vậy.”

“Ta biết rồi.” Vu Hy lập tức đáp lại.

Nàng cũng không muốn bị Tễ Chỉ nấu lên ăn.

Không nói về Tễ Chỉ nữa, Chung Huyền nhanh chóng đưa Vu Hy đi xuyên qua kết giới hắn thiết lập, tiến vào động phủ.

Chỗ ở của Chung Huyền rất bình thường và đơn giản, mặt đất trải đá, những cột gỗ linh thường, bên cạnh con đường rộng rãi là hai dòng suối núi nhỏ đang từ từ chảy xuôi.

Nhìn xung quanh cũng không thấy có đồ trang trí gì, ngay cả một chậu hoa cũng không có.

Điểm đặc biệt duy nhất có lẽ là khi quay đầu có thể nhìn thấy rõ những dãy núi nhấp nhô và làn mây mù tựa như tiên cảnh.

Có vẻ Chung Huyền không quen dùng người hầu nên cả động phủ đều trống rỗng, chỉ có hai người họ ở đây mà thôi.

Vu Hy tò mò đánh giá xung quanh, Chung Huyền bế nàng vào một căn phòng tràn ngập ánh sáng rồi đặt nàng ngồi xuống chiếc giường lớn mềm mại bên trong căn phòng.

Khi ngồi lên giường có cảm giác rất thoải mái, nàng sờ đệm giường dưới người, cảm giác mềm mại này không giống lông của nàng mà nó còn mềm mại hơn lông hồ ly của nàng.

Nàng không dám đụng chạm linh tinh nên cẩn thận thu tay lại, khi ngẩng đầu lên nàng lại thấy Chung Huyền đang đứng ở bên cạnh nhìn nàng.

“Ca ca?” Nàng thắc mắc gọi một tiếng.

Chung Huyền như mới hoàn hồn, hắn rũ mắt xuống rồi nói: “Đây là phòng của ta, nhóc làm quen với nơi này trước đi. Tối nay nhóc sẽ ở cùng ta, nhưng nếu như nhóc muốn ở một mình thì chọn căn phòng ở bên cạnh phòng ta, ta sẽ sắp xếp cho nhóc.”

Vừa rồi, Chung Huyền nhìn thấy Vu Hy xù lông ngồi trên giường của mình, hắn đột nhiên nhận ra mình đã bỏ qua một chuyện rất quan trọng.

Buổi tối hắn có thể ôm Tiểu Hy Nhi mềm mại ngủ cùng đó nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play