“Tiểu Hy Nhi, nhóc giỏi quá!”
Chung Huyền đã sống mấy trăm năm nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn thấy thiên phú cực kỳ hiếm có này. Hắn khó giữ được vẻ chững chạc của mình, kích động ôm lấy Vu Hy rồi xoay nàng tại chỗ mấy vòng.
Có loại thiên phú này, Tiểu Hy Nhi nhất định có thể ở lại!
Vu Hy còn chưa hiểu rõ tình hình lúc này, nàng chưa từng nghe qua Nhật Nguyệt Linh căn.
Nhưng thấy Chung Huyền vui vẻ như vậy, nàng cũng cười theo. Ngay cả chiếc đuôi tròn mềm mại của nàng cũng vểnh lên.
“Chẳng ra thể thống gì.”
Ngay sau đó, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng vang lên. Không khí lập tức trở nên ngưng trệ, tiếp đó là một tiếng rên nặng nề.
Chung Huyền ho khan rồi phun ra một ngụm máu, hắn bị Lạc Thuần Hy đánh xuống đất, làm sao cũng không thoát khỏi đó được, thậm chí nền sàn đá xanh cũng nứt ra vô số vết nứt dữ tợn.
Mà Lạc Thuần Hy thì nhẹ nhàng đón lấy Vu Hy đang bay lơ lửng giữa không trung rồi đặt nàng xuống đất.
Nhìn Vu Hy bị uy áp làm cho lảo đảo, cuối cùng ngột bệt xuống đất. Nàng ngây thơ ngẩng đầu nhìn bà ấy, ngay cả đôi tai cũng bị dọa sợ cho cụp xuống. Bà ấy nheo mắt, lạnh lùng nói:
“Ngươi có biết thiên địa luân hồi, vạn vật đều có quy luật cân bằng? Thiên phú của ngươi càng xuất chúng thì phải chịu càng nhiều khổ nạn, cuộc sống cũng sẽ càng đau khổ. Dù vậy, ngươi vẫn muốn bước vào con đường tu hành sao?”
Vu Hy nghiêm túc suy ngẫm những lời của Lạc Thuần Hy. Nghĩ được một lúc, nàng nhanh chóng gật đầu:
“Vâng.”
Nàng đã chịu khổ rất nhiều rồi, cũng từng nếm trải nhiều đau đớn, từ lâu đã không muốn phải chịu khổ nữa.
Nàng muốn được ngủ nướng, muốn ăn no, muốn được phơi nắng đọc sách mỗi ngày, không cần làm gì cả mà cuộc sống vẫn yên ổn trôi qua.
Nhưng nếu nàng đã có thiên phú này, có được cơ hội này, nàng cũng không muốn từ bỏ.
Nàng phải trở lên mạnh hơn, mạnh đến mức có thể bảo vệ được bản thân và những người nàng muốn bảo vệ.
Cảm giác tuyệt vọng, bất lực, chỉ biết chờ chết đó, nàng không muốn trải qua những cảm giác đó lần thứ hai.
Lạc Thuần Hy nhìn ánh mắt nghiêm túc của Vu Hy thì hơi mím môi, bà ấy nhanh chóng xoay người bước về chiếc ghế dài của mình rồi nói:
“Một đứa trẻ con ba tuổi thì biết cái gì, ngươi chỉ biết nói bừa, đúng là ngu ngốc.”
Vừa dứt lời, bà ấy cũng không nhìn xem Vu Hy có phản ứng gì, cánh tay trắng như tuyết của bà ấy giơ lên: “Tư chất của ngươi cũng coi như tạm được, ta nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi và đại sư huynh của ngươi mau cút đi.”
“Đa tạ sư phụ, đệ tử xin cáo lui.”
Chung Huyền tiện tay lau vết máu ở khóe miệng rồi bế Vu Hy chạy ra ngoài thật nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, Vu Hy không thấy rõ bóng dáng của Lạc Thuần Hy nữa, chỉ có thể thấy Lạc Thuần Hy nằm trên ghế ngọc từ xa xa, bóng dáng cô độc chìm vào trong bóng tối, chỉ còn lại hơi thở chết chóc nặng nề.
Nàng cũng không biết phải làm sao. Đột nhiên, nàng nhớ lại sau khi nàng gia nhập Hư Vân tông. Nàng bị sắp xếp vào học đường để học kiến thức cơ bản, nhưng lại bị sư phụ giảng dạy cùng các đệ tử khác đồng loạt đuổi ra ngoài.
Lúc ấy, nàng đứng xa xa giữa trời tuyết chịu phạt, chỉ cảm thấy đám người náo nhiệt kia cách mình thật xa, thật xa.
“Tiểu Hy Nhi?”
Âm thanh bên tai lớn hơn chút, nàng nghiêng đầu thấy Chung Huyền đang cau mày, chăm chú nhìn nàng nói: “Ta gọi nhóc mấy lần rồi, nhóc còn thấy khó chịu chỗ nào sao?”
Vu Hy vội vàng lắc đầu: “Đại ca… Đại sư huynh, sau này ta muốn tìm sư phụ học tập thì nên tìm người lúc nào vậy?”
Ai lại muốn nghe thấy những lời này của nàng, chân mày của Chung Huyền càng nhíu chặt hơn.
Suýt chút nữa Vu Hy đã nói sai, nàng đang định lên tiếng nhưng lại nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Chung Huyền:
“Tiểu Hy Nhi, sau này nhóc tiếp tục gọi ta là ca ca có được không?”
[Gọi sư huynh sao nghe thân thiết bằng ca ca chứ!]
[Tiểu Hy Nhi, xin nhóc đó, hãy gọi ta là ca ca đi, ta thích nghe lắm! Ta rất thích nghe!]
[Nếu mình không nghe được, mình sẽ hét lên rồi nổi điên! Lăn lộn khắp nơi! Tay chân mình sẽ bò loạn trong phòng nhóc! Cắn lên mặt cô nhóc một cái rồi lại cắn thêm một cái nữa! Cắn cắn cắn…]
Vu Hy: ?
Đủ rồi, ta nói đủ rồi.
“Ca ca!”
Để tránh cho Chung Huyền lại tưởng tượng đến mấy cảnh đáng sợ, nàng sợ hãi hô lên.
Vẻ mặt Chung Huyền lại sáng bừng như mùa xuân, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Hắn được dỗ dành xong mới nhớ đến câu hỏi của Vu Hy, giọng điệu bình thản pha thêm chút mãn nguyện:
“Nhóc không cần phải đi tìm sư phụ, bà ấy sẽ đưa sách tu luyện cho chúng ta, còn chúng ta phải tự học. Từ khi ta trở thành ma tu, số lần gặp sư phụ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay… Nhưng tuổi tác của nhóc còn quá nhỏ nên ta sẽ dạy kèm nhóc, sau này nhóc sẽ sống trong động phủ của ta.”
Chung Huyền ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Ngoài ta ra, nhóc còn có hai sư huynh, nhưng tốt nhất đừng lại gần bọn họ. Dù là đồng môn, nhưng trừ khi có tình huống cần thiết, bọn ta rất ít khi giao tiếp, có khi trăm năm cũng chẳng gặp một lần. Mỗi người đều sống riêng, tự học theo con đường của mình.”
Cho dù là huynh đệ đồng môn nhưng giữa họ cũng không có bao nhiêu lòng tin.
“Vậy có phải rất cô đơn không?”
Vu Hy ôm lấy cổ Chung Huyền, nàng nhỏ giọng nói.
Nàng không hiểu tại sao quan hệ của Chung Huyền và mọi người lại như vậy nhưng nàng biết rằng khi ở một mình sẽ cảm thấy cô độc.
Thấy Chung Huyền ngẩn ra nhìn nàng, nàng ngẩng đầu lên, đôi tai khẽ động, có chút mong đợi hỏi:
“Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau phải không?”
Ở bên nhau sẽ không cô đơn nữa.
Lần này, Chung Huyền bật cười ra tiếng, hắn giơ tay lên xoa đầu Vu Hy.
Trong đôi mắt khắc chú văn của hắn thoáng hiện lên vẻ dịu dàng mà ngay cả hắn cũng không nhận ra, giọng nói của hắn cũng dịu dàng hơn:
“Đương nhiên rồi.”
Vu Hy rất thích được Chung Huyền xoa đầu, mặc dù tay của Chung Huyền không ấm áp nhưng nàng vẫn rất thích.
Nàng cũng cảm thấy vui vẻ hơn.
Nhưng khi nhắc đến sư huynh đồng môn nhấc nàng lên, nàng không khỏi tò mò về tình hình của Cố An.
Theo lời giải thích của Cố An thì Chung Huyền và Tễ Chỉ đều là sư huynh của hắn ta. Vậy hắn ta sẽ là đệ tử thứ ba hoặc đệ tử thứ tư của Lạc Thuần Hy.
Nghĩ tới đây, nàng dò xét hỏi: “Ca ca, bây giờ ta có mấy sư huynh vậy?”
“Ba người, ta, Tễ Chỉ và Tố Hiển Duẫn.” Chung Huyền thản nhiên nói.
Ba người sao?
Vu Hy sửng sốt, nếu nàng nhớ không lầm thì Ma Tôn Lạc Thuần Hy có bốn người đệ tử mới đúng chứ?
Hơn nữa, nàng cũng không nghe thấy tên của Cố An.
Nghĩ kỹ lại, nàng chợt nhớ ra, khi nàng khoảng bốn, năm tuổi có vô tình nghe thấy Ôn Mạc Nhân và Mục Tiêu Nhiên nói chuyện, họ có nhắc tới chuyện Ma Tôn mới thu nhận một đệ tử.
Vậy chẳng lẽ, mấy năm sau Cố An mới được Lạc Thuần Hy đưa về sao?
Người đời đều biết đệ tử của Ma Tôn được gọi là thiếu chủ Ma tộc nhưng họ không có quan hệ máu mủ với Ma Tôn mà đều được Ma Tôn nhặt về.
Chỉ là nàng không ngờ mình còn gia nhập Ma tộc sớm hơn Cố An.
Cố An là người đầu tiên thật sự quan tâm nàng như người nhà, nàng vẫn mong có thể gặp hắn ta sớm hơn.
Khi nàng đang chìm vào dòng suy nghĩ, một gương mặt to bỗng xuất hiện trước mắt nàng, trừng mắt nhìn chằm chằm nàng khiến nàng bị dọa sợ, suýt chút nữa là hét lên.
Chung Huyền tung một cước đạp bay Tễ Chỉ.
“Ngươi muốn chết sao?”
Ma khí từ người Chung Huyền tỏa ra lạnh buốt, linh thực xung quanh chạm phải cũng đều cuộn tròn run rẩy.
Một cước của hắn khiến lục phủ ngũ tạng của Tễ Chỉ đều bị thương nhưng Tễ Chỉ không thèm quan tâm. Hắn ta ho khan bò dậy rồi tự thay cho mình một bộ y phục mới, xong xuôi rồi hắn ta mới nở nụ cười nói:
“Ta sạch sẽ rồi.”
Chung Huyền từng nói hắn ta làm bẩn đồ ăn ngon nên bây giờ hắn ta đã tắm rửa sạch sẽ, còn thay cả y phục mới. Như vậy có phải hắn ta được chạm vào đồ ăn ngon rồi không?
Hắn ta nhìn Vu Hy, trong mắt lộ rõ sự thích thú, nụ cười rạng rỡ cùng đôi mắt long lanh:
[A… Trông đồ ăn ngon thật thèm quá đi… Thật muốn cho vào nồi nấu, muốn nướng lên ăn, muốn thái mỏng ra xào…]