Vu Hy có hơi sửng sốt vì suy nghĩ của Tễ Chỉ.

Nàng đang ngẩn người thì bỗng bị gõ một cái vào đầu, khi ngẩng lên thì thấy Chung Huyền không vui nói: “Nhóc tránh xa tên điên kia ra một chút, đầu óc hắn ta có vấn đề, thấy cái gì cũng muốn nấu ăn.”

Vu Hy vội vàng gật đầu.  

Nhưng khi Chung Huyền vừa rời đi, nàng lại nằm trên vai Chung Huyền lén lút nhìn về phía Tễ Chỉ. Thấy Tễ Chỉ nằm trong vũng máu, đôi mắt nhìn nàng có vẻ đáng thương, trông giống như một chú chó lớn bị vứt bỏ.

Sự xuất hiện đột ngột của Tễ Chỉ làm gián đoạn sự lo lắng ban đầu của Vu Hy vì sắp phải đối mặt với Ma Tôn.

Ma cung không âm trầm, u ám giống như bên ngoài đồn đại. Ngược lại, ánh sáng ở nơi đây rất tốt, còn dễ dàng thấy được linh thực ở xung quanh, nhìn bên ngoài trông cũng chẳng khác gì Tiên môn lắm.

Theo ghi chép, Ma Tôn Lạc Thuần Hy đã sống gần hai nghìn năm, đạt tới cảnh giới Đại Thừa. Chỉ nói về tuổi thọ, bà ấy chỉ trẻ hơn một trăm tuổi so với Tiên môn cổ xưa nhất là lão tổ của Tùng Sơn phái.

Trong ấn tượng của Vu Hy, Ma Tôn là một người khoảng ba mươi bốn mươi tuổi.

Nhưng khi nàng bước vào chính điện của Ma cung lại ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng.

Ngẩng đầu lên là có thể thấy một nữ tử khoảng đôi mươi đang nằm trên chiếc ghế dài làm từ ngọc bạch kim trên đài. Bà ấy có cái cổ trắng như tuyết, mái tóc trải dài như thác nước, mày không vẽ nhưng vẫn sắc bén, môi không son vẫn đỏ. Trên người bà ấy khoác hờ một bộ y phục màu trắng, trông vừa lạnh lùng lại có vẻ nhàn nhã, chỉ liếc mắt nhìn qua cũng như lạc vào tranh vẽ.

Nếu không có ma văn đỏ thẫm giữa mi tâm bà ấy, Vu Hy hoàn toàn không tin được đây lại là Ma Tôn giết người khét tiếng ở bên ngoài.

“Sư phụ.”

Ma Tộc không có nhiều lễ nghi rườm rà, nhưng Chung Huyền vẫn cung kính quỳ xuống đất: “Đứa trẻ này là bán yêu, là hạt giống ma tu tốt. Muội ấy vừa thông minh lanh lợi lại có ngộ tính xuất chúng, đệ tử khẩn cầu sư phụ hãy thu nhận muội ấy làm đồ đệ.”

Vu Hy cũng quỳ xuống theo Chung Huyền nên nàng không thấy được biểu cảm của Lạc Thuần Hy.

Lạc Thuần Hy không lên tiếng nhưng nàng cũng không nghe thấy tiếng lòng của bà ấy, dường như bà ấy không nhìn thấy họ vậy.

Chung Huyền chờ đợi rất lâu, liếc thấy Vu Hy quỳ xuống cùng mình, trong lòng hắn không khỏi xót xa. Hắn đang định mở miệng lặp lại một lần nữa thì có một luồng uy áp vô hình giáng xuống, cảm giác đè nén khiến tim người ta run rẩy, ngay cả không khí cũng như bị ép vỡ ra thành những tiếng nứt nhỏ.

Lòng bàn tay của Chung Huyền lập tức ướt đẫm mồ hôi, thậm chí trong miệng hắn còn có vị tanh của máu.

Theo bản năng, hắn muốn bảo vệ Vu Hy nhưng lại thấy sắc mặt tái nhợt của Vu Hy, rõ ràng nàng đang sợ hãi nhưng vẫn nghiêm chỉnh quỳ ở đó, ngoan ngoãn lại an tĩnh. ( truyện trên app TYT )

Vu Hy cũng ở độ tuổi này gia nhập Hư Vân tông.

Khi đó, nếu nàng không quỳ nghiêm túc hoặc tư thế không đúng tiêu chuẩn thì sẽ có người đánh vào bắp chân của nàng, đánh đến khi be bét máu thịt, cho đến khi lễ nghi của nàng không còn sai sót nào.

Cho nên, dù uy áp của Lạc Thuần Hy có giáng xuống, nàng vẫn ngoan ngoãn quỳ ở đó, không nhúc nhích chút nào chứ đừng nói là khóc lóc làm loạn.

Cuối cùng, đôi mắt xinh đẹp của Lạc Thuần Hy cũng khẽ chớp, bà ấy chăm chú nhìn Vu Hy rồi khẽ nhíu mày.

Một lúc lâu sau, bà ấy mới thu lại uy áp rồi thơ ơ đánh giá Vu Hy:

“Thật xấu xí.”

Suýt chút nữa Chung Huyền lại nhảy dựng lên, thậm chí hắn đã quên sạch sự sợ hãi ban nãy, nghiêm túc hỏi:

“Đệ tử cả gan hỏi sư phụ, Tiểu Hy Nhi có chỗ nào liên quan tới từ xấu?”

[Tiểu Hy Nhi của ta đáng yêu như vậy, đáng yêu đến mức làm ta muốn gào khóc! Muội ấy chính là cục cưng! Sao thẩm mỹ của sư phụ lại kỳ quái như vậy chứ!]

Nghe vậy, Lạc Thuần Hy lại nhìn Vu Hy một lần nữa. Bà ấy giơ tay đánh một chưởng gió vào Chung Huyền khiến hắn ngã xuống đất vì dám phản bác bà ấy rồi mới nhận xét một lần nữa:

“Hai ngươi đều rất ngu.”  

Chung Huyền: “…”

Lúc hai người nói chuyện, biểu cảm của Vu Hy có chút kỳ lạ.

[Cái tên Chung Huyền ngu như con heo này lại dẫn một đứa con nít về làm gì không biết, rảnh rỗi lắm phải không? Trông ta giống như biết chăm trẻ lắm sao?]

[Bán yêu thì đã sao? Cũng chỉ có đôi mắt đẹp một chút, cái mũi cũng coi như hơi xinh, miệng cũng hơi dễ thương, lỗ tai và đuôi cũng coi như đẹp, trông cũng dễ nhìn. Miễn cưỡng trông giống như một hồ ly nhưng vẫn xấu xí.]

[Không biết làm nũng, lại không khóc nhè, nhìn là biết từng chịu khổ nhiều. Xinh đẹp như vậy đúng là uổng phí, thật ngu ngốc, đúng vậy, chính là ngu ngốc.]

Nghe thấy tiếng lòng của Lạc Thuần Hy lải nhải không ngừng, Vu Hy ở bên cạnh vừa đỡ Chung Huyền vừa lén nhìn trộm bà ấy một cái. Nàng thật sự không hiểu, rốt cuộc bà ấy đang khen hay chê mình đây.

Ai ngờ, nàng nhìn lén một cái lại bị Lạc Thuần Hy bắt được.

Ánh mắt của Lạc Thuần Hy dừng lại, bà ấy ra tay, nàng lập tức bị một luồng ma khí kéo thẳng tới trước mặt Lạc Thuần Hy.

Dường như, Lạc Thuần Hy không thích đụng chạm với người khác nên dù nàng bị kéo tới cũng cách bà ấy khoảng hai nắm tay.

“Tên?” Bà ấy lạnh nhạt hỏi.

“Vu Hy.”

Vu Hy biết điều ngoan ngoãn bị treo lơ lửng trên không trung. Nàng nhẹ nhàng cử động tay chân một chút.

[Hừ, tay ngắn chân ngắn, trông cứ như con rùa đen nhỏ đang vẫy.]

[Ngay cả cái tên cũng khó nghe, không biết tên ngu nào đặt nữa. Có chăng cũng chỉ dễ nghe hơn Chung Huyền một chút xíu.]

Lạc Thuần Hy lại hỏi: “Muốn gia nhập Ma tộc sao?”

Vu Hy gật đầu.

“Tại sao?”

“Ta không còn nơi khác để về, cho nên muốn có một gia đình.”

Vu Hy trả lời rất khôn khéo, hơn nữa ngoài Ma tộc ra, thật sự không có nơi nào chịu chứa chấp nàng.

Không ai ngờ Vu Hy sẽ trả lời như vậy.

Trong điện lập tức trở nên an tĩnh. Một lúc sau, Lạc Thuần Hy cẩn thận nhìn Vu Hy mấy lần rồi khoát tay nói:

“Ngu như heo, đi đo thiên phú đi. Nếu tư chất ngươi kém thì cút đi cho ta.”

[Chung Huyền kiếm đâu ra một con bé ngu ngốc như vậy chữ? Ma giới làm gì có cái gọi là gia đình. Ai tới đây mà không cô đơn, người thân gì đó… đã chết từ lâu rồi.]

Vu Hy khẽ ngớ người, nàng mơ hồ cảm nhận được tiếng lòng của Lạc Thuần Hy có chút cô đơn. Nàng đang định nhìn tiếp thì người hầu trong Ma cung lại mang tới một quả cầu linh lực dùng để kiểm tra thiên phú.

Chung Huyền nhìn về phía Lạc Thuần Hy, thấy Lạc Thuần Hy không ngăn cản nữa hắn mới bế Vu Hy đi về phía quả cầu linh lực, nắm lấy tay nàng đặt nhẹ trên đó.

Quả cầu linh lực sáng lên phát ra những tia sáng bạc.

“Đây là Thiên Linh căn thuần khiết nhất.”

Chung Huyền thở phào nhẹ nhõm, hắn có cùng linh căn với Vu Hy, tư chất cũng tính là tốt.

Vu Hy cũng không bất ngờ với kết quả này. Đời trước, lúc nàng làm kiểm tra ở Hư Vân tông cũng có kết quả như vậy.

Nhưng Lạc Thuần Hy không hài lòng:

“Loại tư chất này nếu ở hàng ngũ bán yêu lại là kém cỏi nhất, vậy chẳng phải ngươi đã uổng phí dòng máu bán yêu của mình rồi sao?”

Chung Huyền nghe vậy lại muốn nói giúp Vu Hy nhưng Lạc Thuần Hy đã đứng dậy. Bà ấy đi chân trần đến gần hai người, trầm ngâm một lúc, bà ấy lại giơ tay làm phép lên quả cầu linh lực một chút.

“Kiểm tra lại lần nữa đi.”

Vu Hy nghe vậy cũng ngoan ngoãn đặt tay lên quả cầu linh lực nhưng lúc này không còn tia sáng bạc phát ra nữa, thậm chí quả cầu linh lực cũng không có phản ứng gì.

Chung Huyền siết chặt bàn tay đang nắm Vu Hy.

Tính nết của Lạc Thuần Hy luôn bất thường, nhìn tình hình hiện tại, nếu tư chất của Vu Hy không khiến Lạc Thuần Hy hài lòng, nói không chừng Lạc Thuần Hy sẽ đuổi Vu Hy đi.

Không được, tuyệt đối không được!

Nếu bây giờ Tiểu Hy Nhi bị đuổi ra khỏi Ma giới, nhất định sẽ bị Tiên môn để mắt tới.

Nhìn dáng vẻ gầy yếu của Vu Hy, hắn nắm chặt tay rồi âm thầm quyết định rằng cho dù Tiểu Hy Nhi có rời khỏi Ma giới, hắn cũng sẽ ở bên cạnh Tiểu Hy, chăm sóc nàng.

Ngay lúc Chung Huyền đang lo lắng, quả cầu linh lực đột nhiên phát ra một luồng ma khí đen nhánh.

Ngay sau đó, sắc vàng và đen hòa quyện vào với nhau, điên cuồng lao ra khỏi quả cầu linh lực. Ma khí xung quanh như bị kích thích đi theo, chen chúc bay xung quanh quả cầu linh lực.

Lần này, không chỉ người hầu bên trong Ma cung mà Chung Huyền và Lạc Thuần Hy cũng ngây người.

“Tư chất yêu đan của ngươi vậy mà lại là Nhật Nguyệt Linh căn…”

Tà Thể Linh căn hướng thiện là loại linh căn cực hiếm thấy ở bán yêu.

Nói cách khác, nếu Vu Hy tu tiên thì nàng chỉ có tư chất Thiên Linh căn. Nhưng nếu nàng tu ma, sẽ sở hữu tư chất Nhật Nguyệt Linh căn cực kỳ hiếm có.

Thậm chí, nàng còn có thể tu ma và tu tiên cùng một lúc! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play