Khi Thành chủ Hà Châu thành Tôn Quân Hạo đuổi theo ra đến nơi thì chỉ nhìn thấy bóng dáng Chung Huyền biến mất từ xa.
Ông ấy dừng chân, nhìn khoảng không vô tận phía xa rất lâu rồi cuối cùng chỉ thở dài một hơi.
"Cha, hai vị ân nhân đi rồi ạ?"
Hài tử duy nhất của ông ấy cũng đuổi theo tới, vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Là lỗi của con, đáng lẽ con nên cố gắng giữ họ lại. Họ có ơn với chúng ta, thế mà chúng ta lại... Chúng ta có nên lập bia trường sinh cho họ không ạ?"
Từ xưa, nơi này đã có tục lệ lập bia trường sinh cho những người đại trí đại thiện, để hậu thế kính ngưỡng.
Tôn Quân Hạo lại thở dài lần nữa: "Không được, con đi truyền lời xuống, từ nay về sau không ai trong số chúng ta được nhắc tới họ nữa, chỉ có thể ghi nhớ ân tình này trong lòng, ai dám nhắc tới thì lập tức đuổi ra khỏi Hà Châu thành này."
"Vì sao lại vậy ạ?"
"Con nghĩ xem tại sao họ lại vội vàng rời đi như vậy? Bởi vì họ là Ma tộc! Trước đây Tây Dục châu có liên quan đến Ma tộc, sau khi bị Tiên môn xét xử thì đến nay dân số vẫn chưa khôi phục lại bằng một nửa trước kia!"
Trong giọng nói lạnh lùng của Tôn Quân Hạo xen lẫn những cảm xúc khó nói. Ông ấy nhìn hài tử đang run rẩy của mình mà không khỏi nhắm mắt lại dặn dò:
"Ta tận mắt nhìn thấy ân nhân mang theo phần thân thể còn lại của ác đồ rời đi. Có lẽ là vì hắn muốn che giấu giúp chúng ta, chỉ cần chúng ta không nói ra thì có lẽ sẽ không ai phát hiện ra chuyện xảy ra ở đây. Chúng ta không thể phụ lòng tốt của hắn được."
Nói ra cũng thật nực cười, không ngờ kẻ suýt chút nữa giết sạch người trong thành họ lại thuộc Tiên môn. Nhưng một khi có liên quan đến Ma tộc, Tiên môn sẽ xuất hiện và xét xử, coi tất cả những người có liên lạc với Ma tộc là dị loại cần phải tiêu diệt, ngay cả Nhân Hoàng cũng không bảo vệ được bọn họ.
Ở bên kia, Chung Huyền hoàn toàn không biết, cũng không để ý đến phản ứng của người dân Hà Châu thành. Sau khi rời khỏi Hà Châu thành, hắn đi suốt ba ngày ngày đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến được Ma uyên.
Ma uyên là kết giới phân chia Ma giới và Nhân giới, hình dáng giống như vực sâu nối liền trời đất, nếu tùy tiện bước vào thì sẽ rơi vào dòng nước ngầm do tà khí cấu thành cuốn đi, ngay cả thần hồn cũng sẽ bị nuốt chửng, không thể nào thoát ra được.
Đây là lần đầu tiên Vu Hy đến Ma uyên. Nàng dõi mắt nhìn ra thì thấy một mảng lớn sương mù đen dày đặc.
Sương mù dày đặc nối liền trời với đất, ngay cả ánh mặt trời cũng không lọt vào được, thành ra nơi này giống như đêm vĩnh hằng.
Bình thường Chung Huyền luôn nhắm mắt lại, nhưng mỗi khi nói chuyện với Vu Hy đều sẽ mở mắt ra.
Thấy Vu Hy ngẩn người nhìn Ma uyên, hắn không khỏi hỏi:
"Sợ không?"
Thấy nàng lắc đầu, hắn mới xoa đầu nàng, sau đó đi thẳng qua kết giới của Ma uyên.
Ma khí nồng đậm mang theo tiếng kêu rên của quỷ quái truyền tới, có điều khi tới trước mặt Chung Huyền lại như va vào vách tường, sau đó bị đẩy ra. Đây vốn là một khung cảnh âm u khủng bố, lại vì có Chung Huyền mở đường mà làm người ta yên tâm hơn rất nhiều. ( truyện trên app TYT )
Vu Hy dựa vào vai Chung Huyền, lặng lẽ sờ sờ đỉnh đầu của mình.
Tay của Chung Huyền lạnh như băng, vừa lạnh vừa cứng, nhưng cảm giác khi được hắn xoa đầu lại không tệ.
Sau khi đi qua Ma uyên, ma khí tan đi, tầm nhìn rộng mở, khiến người ta bất ngờ chính là đập vào mắt không phải núi thây biển máu như lời đồn của người ngoài mà là những dãy núi trải dài và những thành trấn phồn hoa, gần như không khác gì đang khi ở Nhân giới.
Ma giới có bốn vực và bốn thành. Nơi ở của Ma Tôn và những người có địa vị cao hơn nằm ở giữa Tôn sơn.
Tôn sơn cực cao, đỉnh núi lọt vào biển mây, là một ngọn núi cao chót vót, nhìn mãi cũng không thấy đỉnh đâu.
Càng đến gần càng cảm nhận được sự nguy nga của nơi này.
Chung Huyền cưỡi thuyền mây đi thẳng vào bên trong Tôn sơn, đến cổng chính dẫn vào Ma cung của mình.
Sàn nhà lát đá xanh dày nặng, nước suối chảy róc rách, linh thảo linh thụ bốn mùa xanh tươi, tùy tiện bước đại vào một gian phòng cũng trông thấy rường cột chạm trổ.
Thậm chí có một số hành lang dài đi xuyên qua giữa biển mây, giống như vĩnh viễn không thể đi được đến điểm cuối.
"Tiểu Hy Nhi, ta đưa nhóc đi gặp sư phụ của ta nhé."
Chung Huyền hiếm khi nghiêm túc nói: "Nhóc là bán yêu, là hạt giống tốt của ma tu. Ở đây chỉ có đồ đệ của Ma Tôn mới nhận được tài nguyên tu luyện tốt nhất, cho nên ta sẽ cầu xin sư phụ nhận nhóc làm đồ đệ."
Thật ra từ đầu đến cuối Chung Huyền chỉ muốn giấu Vu Hy trong động phủ của mình mà thôi. Bảo vật thì nên cất kỹ, không ai xứng nhìn thấy.
Nhưng bây giờ hắn lại không hy vọng mình trở thành rào cản chắn mất ánh sáng của Tiểu Hy Nhi. Tiểu Hy Nhi rất tốt, quá tốt, bị hắn giấu đi mới là khinh nhờn nàng.
Có điều trước giờ sư phụ hắn luôn sáng nắng chiều mưa, hy vọng hắn ta đừng dọa Tiểu Hy Nhi sợ.
Hắn đang lo lắng thì chợt cảm nhận được cổ áo của mình bị kéo căng ra. Hắn cúi đầu xuống thì thấy Vu Hy kéo vạt áo mình, dáng vẻ lo lắng hỏi:
"Vậy ta còn được ở bên cạnh huynh nữa không?"
Bây giờ nàng không quen ai trong Ma cung cả, chỉ quen một mình Chung Huyền.
Giọng nói mềm mại giống như từng mũi tên nhỏ bay vun vút rồi đâm thẳng vào trái tim Chung Huyền.
Chỉ trong vòng giây lát, lý trí và dục vọng đã đại chiến tám trăm hiệp trong long Chung Huyền, cuối cùng vẫn là dục vọng chiếm ưu thế.
[Nhóc con muốn ở bên cạnh mình! Nhóc! Con! Muốn! Ở! Bên! Cạnh! Mình!]
[Được chứ! Đương nhiên là được rồi! Ai dám trộm nhóc đi, ta sẽ cho đầu tên đó chia tay cơ thể!]
[Hu hu hu cục cưng Tiểu Hy Nhi! Quả nhiên nhóc vẫn muốn sống trong chiếc lồng vàng ta tạo ra! Vậy ta sẽ làm cho nhóc cái lồng vàng lớn nhất trên đời!]
Không phải, nàng không hề muốn sống trong lồng.
Vu Hy thầm từ chối trong lòng. Nàng đang đợi Chung Huyền mở miệng nói chuyện thì đột nhiên một bóng người màu đỏ sẫm xuất hiện trong tầm mắt.
Chỉ thấy một bóng người cao gầy lảo đảo bước đi trên con đường đá xanh phía trước, toàn thân đầy máu, thoáng thấy được cả mấy cái lỗ thủng trên vai hắn ta.
Máu trên người hắn ta không ngừng tuôn ra ngoài từ mấy lỗ thủng kia. Hắn ta đi đến đâu là kéo lê thành một vệt máu dài đến đó, thậm chí vết máu còn che phủ cả khuôn mặt, khiến người ta không thể nhìn thấy dáng vẻ vốn có của hắn ta.
Người này như u hồn đi qua trước mặt họ, trong tay còn kéo theo một con hung thú đã không thể nhìn rõ hình dạng ban đầu.
"Nấu rồi ăn...nấu rồi ăn..."
Khi hắn ta đi ngang qua, hai người đều nghe thấy hắn ta không ngừng lẩm bẩm.
Chung Huyền không lên tiếng, nhưng từ hàng lông mày nhíu chặt vẫn cảm nhận được sự ghét bỏ của hắn lúc này.
Vu Hy đề cao cảnh giác theo bản năng, đang im lặng chờ người này đi qua thì đột nhiên hắn ta dừng lại.
Tiếp theo, chỉ thấy hắn ta quay sang nhìn họ hai giây rồi đột nhiên ném thứ trong tay đi, thi triển thuấn di trực tiếp vọt tới trước mặt họ, sau đó vươn bàn tay đẫm máu về phía Vu Hy:
"Đồ ăn ngon!"
Kết quả là ngay giây tiếp theo, hắn ta bị Chung Huyền cho một chưởng bay thẳng ra ngoài.
"Tễ Chỉ, cút xa ra một chút." Hắn chắn trước mặt Vu Hy, lạnh lùng nói: "Đừng làm bẩn Tiểu Hy Nhi của ta."
Tễ Chỉ?
Nhị thiếu chủ Ma tộc?!
Vu Hy kinh ngạc nhìn nam nhân ngã mạnh trên mặt đất hộc máu không bò dậy nổi, hoàn toàn không thể liên hệ người trước mắt với người mà mình đã từng nghe kể ở kiếp trước.
Người ta đồn rằng nhị thiếu chủ Ma tộc không có nhân tính, tính cách cực kỳ mạnh mẽ, từng tàn sát tất cả hung thú trong cả một bí cảnh, hơn nữa còn giết cả người lẫn thú khiến đất đai trong bí cảnh bị nhuộm thành màu đỏ, nhiều năm không phai màu.
Nhưng bây giờ thấy Tễ Chỉ nằm thẳng cẳng bất động trong vũng máu, nàng không khỏi do dự, cuối cùng vẫn nhẹ giọng hỏi: "Hắn ta sẽ không sao chứ?"
Chính nàng nhìn lượng máu chảy ra này mà cũng hãi hùng.
Chung Huyền còn chưa kịp nói gì, Tễ Chỉ đã đột nhiên ngóc đầu dậy, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía bên này.
[Đồ ăn ngon đang quan tâm đến mình! Nàng đang nhìn mình kìa! Chắc chắn nàng thích mình! Muốn về nhà với mình! Muốn gọi mình là ca ca!]
Vu Hy: ?
... Hả?