Lúc Vu Hy được tắm rửa sạch sẽ và đưa đến thì trên bàn đã bày đầy thức ăn.

Chung Huyền vẫn dựa vào cửa phòng, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến khi cửa mở ra, hắn lập tức quay đầu nhìn thẳng vào Vu Hy.

Đôi mắt vốn đang hơi nheo lại kia chợt mở to hơn, tròng mắt đen đặc như quỷ quái cũng theo đó mà sáng bừng lên như những vì sao trong đêm tối.

Ngay cả khi mặt đầy những vết lấm lem cũng không thể che giấu được ngũ quan tinh xảo của Vu Hy, nói gì đến việc bây giờ nàng đã được tắm rửa sạch sẽ, làn da trắng phát sáng lộ ra, mái tóc đen được tết thành hai bím tóc đuôi sam rủ xuống sau đầu, hàng lông mi đen nhánh như lông quạ, càng làm nổi bật đôi mắt đen láy.

So với những đứa trẻ khác thì nàng vẫn còn quá gầy, mặt không có chút thịt nào, làn da cũng hơi thô ráp, nhưng những điều này ở người khác là khuyết điểm, còn đặt trên người nàng lại khiến người ta thương xót hơn, chỉ cần nhìn những người xung quanh không thể rời mắt khỏi nàng là biết.

Có vẻ như không quen bị người khác nhìn chăm chú như vậy nên đôi tai hồ ly màu trắng của nàng căng thẳng dựng lên. Nàng ôm chặt cái đuôi vào lòng, đáng thương cuộn mình thành một cục, trông như một con thú non vừa mới phá kén, rất cần sự bảo vệ của người lớn.

"Đại ca ca!"

Thấy Chung Huyền ôm lấy mình, Vu Hy vội vàng nắm chặt lấy vạt áo hắn.

Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những người xung quanh cứ như bị mình hạ cổ mê hoặc, ai cũng nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống. Nàng nghe được tiếng lòng của họ, toàn là những lời khen ngợi lung tung gì đó. Cộng cả hai đời lại, đây là lần đầu tiên nàng được người ta khen như vậy!

Nhưng nàng chưa từng học mị thuật mà!

Bây giờ được Chung Huyền ôm lấy, cuối cùng Vu Hy cũng yên tâm hơn một chút, nhưng giây tiếp theo nàng lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chung Huyền truyền đến:

[A! ! A a a!! !]

[Tiểu! Hy! Nhi! Sao nhóc lại đáng yêu đến vậy cơ chứ! Ai tết cho nhóc hai bím tóc này vậy? Ta phải thưởng cho người đó hậu hĩnh mới được, quá đẹp!]

[Khuôn mặt nhỏ nhắn này! Đôi tai nhỏ nhắn này! Cái đuôi to này! Mình muốn hôn một cái thật kêu! Tiểu Hy Nhi đáng yêu như vậy chính là để mình yêu thương!]

Không phải chứ, sao tự nhiên nàng lại có cảm giác chỗ này càng không an toàn vậy??

Vu Hy xấu hổ kéo lấy lỗ tai của mình, vùi mặt vào trong ngực Chung Huyền, cái đuôi lớn lông xù khẽ run rẩy. Nàng không còn chỗ nào để trốn nữa, chỉ có thể khổ não hy vọng khuôn mặt đang nóng lên của mình không bị người ta phát hiện ra, nếu không nàng thật sự rất xấu hổ.

Cũng may Chung Huyền là người có tính chiếm hữu rất mạnh. Sau khi nhận được Vu Hy, hắn lập tức đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt của người ngoài, không để dáng vẻ mặt mày đỏ bừng của Vu Hy bị người ngoài nhìn thấy.

"Muốn ăn gì thì ăn đi."

Hắn đặt Vu Hy xuống trước bàn. Thức ăn trên bàn đều còn nóng hổi, đang bốc lên mùi thơm nức mũi. ( app truyện T Y T )

Chung Huyền đã ích cốc nên không cần ăn uống, nhưng Vu Hy thì phải ăn. Đã mấy ngày rồi nàng chưa ăn gì, lúc đói nhất chỉ có thể uống nước tuyết cầm hơi.

Nàng nhìn thức ăn trên bàn mà không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Nghe Chung Huyền nói vậy, nàng lập tức cầm lấy cái bánh bao gần mình nhất.

Bánh bao mềm vừa vào miệng, nước thịt đã nhanh chóng tràn ra, hương vị tươi ngon đậm đà lưu lại trong khoang miệng rất lâu.

Đây là lần đầu tiên nàng được ăn những món ngon như này!

Vu Hy khựng lại giây lát, sau đó không nhịn được nữa mà nhanh chóng ăn hết cả cái bánh bao rồi lại cầm lấy cái thứ hai.

Chung Huyền chống cằm ngồi một bên, vui vẻ gắp thức ăn và thịt cho nàng, sau đó lại rót chút nước trái cây cho nàng.

Lúc thấy nàng dừng lại, hắn còn ân cần hỏi:

"Ăn no chưa?"

Sao trước đây hắn không phát hiện ra việc cho nhóc con ăn uống thú vị đến mức này nhỉ?

"No rồi."

Vu Hy xoa xoa bụng, rất thỏa mãn nói.

Đối với nàng thì đói bụng là chuyện như cơm bữa, chưa từng có người quan tâm nàng có ăn no không, có đồ ăn hay không.

Nàng ra ngoài tu hành, nhỏ tuổi lại không có bối cảnh gì, cũng không có tiền mua đồ ăn nên bình thường chỉ có thể hái trái cây dại trên núi ăn cầm hơi.

Nghe Chung Huyền quan tâm mình, nàng mới nhớ ra nãy giờ Chung Huyền chưa ăn gì. Thế là nàng cầm đũa lên, gắp một cái đùi gà lớn đặt vào trong bát hắn.

"Cái này ngon lắm." Vu Hy thật thà chia sẻ với Chung Huyền món mà mình cảm thấy ngon, giọng nói sau khi ăn no cực kỳ mềm mại, còn ngọt hơn cả bánh nếp trên bàn.

Chung Huyền vốn dĩ không cần ăn, nhưng thấy Vu Hy vui vẻ chia sẻ món ăn mà mình yêu thích nhất cho mình, hắn vẫn không đành lòng từ chối nên cầm đũa lên ăn hết những món mà nàng đặt trong bát mình.

Đã lâu lắm rồi hắn không nếm thử hương vị của thức ăn nên thoáng ngẩn người, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói một câu: "Ta rất thích ăn những món có nước sốt."

Mẹ hắn làm món có nước sốt rất ngon.

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn tức khắc ngẩn người. Thật ra hắn không muốn nhớ lại những ký ức xa xưa này chút nào. Hắn nhíu mày, đang định nói thèm thì chợt thấy Vu Hy nhanh tay lẹ mắt đẩy hết tất cả những gì liên quan đến sốt trên bàn tới trước mặt mình.

Nàng bé xíu xiu, đứng trên ghế rồi mà vẫn phải dùng sức rướn lên, đầu ngón tay mới miễn cưỡng chạm được vào cái đĩa ở phía xa.

Lúc đẩy đĩa qua, nàng còn nhìn hắn với đôi mắt chờ mong sáng lấp lánh, như là đang hỏi:

"Thích không? Cho huynh ăn hết đó."

Hắn "phì" một tiếng bật cười, đoạn nhẹ nhàng giơ tay vỗ lên đầu Vu Hy một cái.

"Hồ ly ngốc."

Vu Hy ngây thơ ôm lấy đầu, không hiểu sao tự nhiên mình lại biến thành hồ ly ngốc.

Chung Huyền lại không có ý giải thích, chỉ lười biếng dựa vào lưng ghế, đợi Vu Hy ăn no uống đủ rồi mới lấy một cái túi trữ vật dính máu không biết từ đâu ra.

"Đây là túi trữ vật của tên kia, bên trong có không ít đồ tốt."

Hắn đẩy bát đĩa trống trên bàn ra, sau đó lấy đủ loại phù lục pháp khí và dược liệu quý giá từ bên trong ra.

Ngoài những thứ này thì bên trong còn có một trăm nghìn linh thạch nữa.

"Dược liệu thuộc về ta, những thứ khác cho nhóc hết."

"Cho ta á?" Vu Hy ngơ ngác: "Sao lại cho ta?"

"Do nhóc cầu xin nên ta mới xử lý tên kia, vậy nên đương nhiên đồ của hắn ta thuộc về nhóc."

Chung Huyền nói như lẽ đương nhiên, sau đó liếc nhìn Vu Hy. Thấy tuy đã mặc quần áo dày dặn nhưng trên người Vu Hy lại không có nhiều túi để đựng đồ, hắn suy tư chốc lát rồi mở nhẫn trữ vật của mình, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật mới, đeo vào ngón tay cho nàng.

Chiếc nhẫn bạch ngọc vốn hơi lớn, song vừa đeo vào ngón tay của Vu Hy thì tự động thu nhỏ lại, vững chắc cố định trên ngón tay nàng.

“Nhẫn trữ vật của ta đã nhận chủ, không thể cho nhóc được, cái này mới nên tặng cho nhóc."

Vu Hy vội vàng muốn từ chối.

Một chiếc nhẫn trữ vật trị giá liên thành, nàng không cần đồ quý giá như vậy cũng sống được.

Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, Chung Huyền như đã biết trước nàng muốn nói gì rồi. Hắn nhếch môi đầy quỷ quyệt, đoạn u ám nói: "Tiểu Hy Nhi, dám từ chối ta thì đừng hòng ra khỏi căn phòng này."

[Ta sẽ trực tiếp vò nhóc thành một cục hồ ly nhỏ!]

Vu Hy: "..."

Nàng suýt chút nữa từ chối, cuối cùng vẫn nuốt trở lại.

Cuối cùng phần lớn đồ của Trương Ngọc Thành đều thuộc về nàng. Nàng sờ sờ chiếc nhẫn trữ vật trên tay, nhìn trăm nghìn linh thạch bên trong mà hoảng hốt như thể giàu có sau một đêm.

Tơ lụa và y phục được người dân chuẩn bị cho Vu Hy đều bị Chung Huyền cầm hết. Ngoài ra Chung Huyền còn bỏ không ít đồ ăn vào nhẫn trữ vật, thậm chí ngay cả công thức gia truyền và nồi niêu xoong chảo của đầu bếp cũng bị hắn cướp đi.

Hắn nghĩ còn lâu Vu Hy mới vào Ích Cốc kỳ, trong thời gian này không thể để nàng bị đói được. Hắn cho rằng chỉ cần học nấu ăn theo công thức thì sau này ngày nào Tiểu Hy Nhi cũng được ăn mỹ thực do mình nấu!

Sau khi lấy đi những thứ cần lấy, cuối cùng Chung Huyền mới mất hết kiên nhẫn trước sự nhiệt tình của mọi người, vội vàng ôm Vu Hy rời đi.

Phiền chết đi được! Hắn nghe hai chữ “ân nhân” nhiều đến mức lỗ tai sắp mọc kén rồi!

Hắn là người xấu! Không nhận nổi đâu!

Cứ như vậy, trừ đầu bếp bị cướp đồ ra thì bách tính Hà Châu thành đuổi theo hai người họ một quãng rất xa.

Trước khi đi, Chung Huyền còn không quên vớt Trương Ngọc Thành đã trở thành đống thịt nát nhưng còn ý thức ra khỏi ao, nghiền nát hắn ta hoàn toàn ở vùng ngoại ô không người sống, sau đó để mặc cho sói hoang chó dại đi qua ăn.

Như vậy cho dù Tiên môn có tìm tới thì cũng không tìm thấy chút dấu vết nào của Trương Ngọc Thành, muốn chiêu hồn cũng không thể.

Hắn là người thích bao che, những kẻ khiến Tiểu Hy Nhi không vui đều sẽ rơi vào kết cục này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play