Vu Hy phát hiện giường của Chung Huyền không chỉ ngồi thoải mái mà nằm còn thoải mái hơn. Khi nằm chiếc giường mềm mại như được ngủ trên mây, có lẽ được làm từ không ít đồ quý hiếm.
Nàng chưa từng ngủ trên một chiếc giường tốt như vậy.
Động tác của nàng cũng cẩn thận hơn nhiều, nàng ôm lấy cái đuôi căng cứng của mình làm gối, rồi tự giác cuộn thành một cục ngủ ở một góc giường.
“Nhóc ngủ xa vậy làm gì?”
Giọng nói của Chung Huyền đột ngột truyền tới.
Khi nàng ngẩng đầu lên thì thấy Chung Huyền đang bất mãn nằm nghiêng người giữa giường, hắn vừa vỗ vào vị trí bên cạnh mình vừa nói: “Tới đây.”
[Tiểu Hy vừa đến nơi lạ chắc chắn sẽ cảm thấy căng thẳng, ta phải chăm sóc cục cưng thật tốt mới được!]
[A a a, bé cưng nhóc đang làm gì vậy! Cả cái giường này đều là của nhóc mà! Nhóc đừng nằm ngủ ở góc xó xỉnh đó, nhóc đá ta xuống giường cũng được!]
[Nhóc mau lại đây! Nhóc không tới đây ta sẽ chết mất! Ta sắp tan vỡ rồi! Ta muốn lăn mấy vòng, a a a, ta sẽ phát điên mất!]
Thật ra, Chung Huyền không có nhu cầu gì về ngủ.
Nếu không phải vì muốn ở bên cạnh Vu Hy, hắn có thể không đụng đến giường mấy năm cũng chẳng sao. Hắn làm chiếc giường mềm mại như này cũng chỉ vì rảnh rỗi.
Nhìn Vu Hy co thành một cục, nàng còn nằm xa hắn như vậy, hắn không khỏi lo lắng Vu Hy cảm thấy sợ hắn.
Chung Huyền đang nghiêm túc nghĩ xem hắn đã làm chuyện gì dọa nàng thì Vu Hy từ trên giường bò dậy, chiếc chân ngắn nhỏ của nàng loạng choạng bước đến trước mặt hắn, đôi mắt long lanh ngấn nước ngước nhìn hắn.
“Ca ca, ta qua đây rồi nè.”
Nàng ngoan ngoãn nghe lời quá mức.
Lần này, Chung Huyền cảm thấy mình sắp xong đời rồi. Hắn không dám lên tiếng, vì hắn sợ mình mà mở miệng thì sẽ hét lên mất.
Dường như phải cố kìm nén lắm hắn mới không lao tới hôn Vu Hy. Hắn chỉ nhẹ nhàng bế Vu Hy vào lòng, vụng về vỗ lưng nàng, dỗ nàng ngủ.
Vu Hy lại gần vì không muốn Chung Huyền thất vọng hay đau lòng. Nàng vốn tưởng mình không có thói quen ngủ với người khác nhưng khi được Chung Huyền dịu dàng ru ngủ, cơn buồn ngủ của nàng lại nhanh chóng kéo tới.
“Ca ca…”
Nàng dụi mắt, trong lúc mơ màng, giọng nói của nàng trở lên khàn khàn: “Cảm ơn huynh.”
Cảm ơn huynh đã cứu ta, cảm ơn huynh đã giúp ta trút giận, cảm ơn huynh đã dẫn ta đi ăn đồ ngon, cảm ơn huynh đã cho ta được ngủ trên một chiếc giường mềm mại như vậy.
Cảm ơn huynh đã giúp cuộc sống của ta không còn đau khổ nữa.
Chung Huyền như thở dài, vòng tay ôm nàng càng cẩn thận hơn, dường như muốn giấu nàng đi.
“Ngủ đi.” Hắn nói.
Cơ thể của Chung Huyền rất lạnh, cái lạnh này không thể sưởi ấm nhưng khi ôm lấy Vu Hy, nàng chỉ cảm thấy vô cùng an toàn.
Hóa ra, cảm giác có người ngủ bên cạnh là như này.
Thật yên bình.
Đôi mắt nàng chậm rãi khép lại, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Chung Huyền nhưng bàn tay vẫn siết chặt vạt áo của hắn.
Sau khi nàng ngủ, Chung Huyền mới cúi đầu, khẽ hôn lên trán nàng, giọng nói của hắn vừa dịu dàng trầm thấp lại đầy mạnh mẽ:
“Nhóc là muội muội của ta, nhóc không phải nói cảm ơn với ai cả. Không ai có thể để nhóc đói bụng, cũng không ai có thể bắt nạt nhóc nữa.”
“Ngủ ngon, Tiểu Hy Nhi của ta.”
…
Khi Chung Huyền và Vu Hy chìm vào giấc ngủ, bên kia lại có người đang bị ác mộng đeo bám.
Ôn Mạc Nhân như quay lại ngày mất đi Vu Hy.
Hắn ta lảo đảo chạy tới bí cảnh nhưng chỉ kịp thấy Cố An của Ma tộc mang thi thể của Hy Hy đi. Hắn ta muốn đuổi theo nhưng lại bị thú dữ của của Cố An cản lại, làm sao cũng không thể đuổi kịp.
Hắn ta không ngờ mình chỉ chậm một bước mà lại mất đi Vu Hy hoàn toàn.
Hắn ta thừa nhận, ban đầu hắn ta rất chán ghét bán yêu.
Huyết thống của hắn ta vốn cao quý, lại là con cưng của trời, được hàng vạn người chú ý, làm sao có thể để ý một tạp chủng nửa người nửa yêu chứ?
Nếu không phải sư tôn nói rằng yêu đan của bán yêu cực kỳ hữu dụng với hắn ta, hắn ta sẽ không đưa Vu Hy trở về Hư Vân tông.
Nhưng khi hắn ta bị người khác dùng thủ đoạn bỉ ổi làm bị thương trong kỳ thi, trở thành trò cười của người khác. Lúc đó hắn ta buông bỏ bản thân để dưỡng thương, không muốn gặp bất kỳ ai, chỉ có Vu Hy không sợ hắn ta la mắng, nàng tìm đủ các loại thuốc bổ, lén đặt lên bệ cửa sổ phòng hắn ta.
Cũng là Vu Hy đã mang đến cho hắn ta các loại sách tìm được từ nhân gian, chỉ hy vọng tâm trạng của hắn ta có thể tốt hơn.
So với những lời tâng bốc giả tạo xung quanh, chỉ có Vu Hy là thật lòng suy nghĩ làm sao để làm hắn ta vui vẻ trở lại.
Cho tới bây giờ, Vu Hy cũng không biết tại sao hắn ta lại ghét nàng, cũng không hề biết hắn ta từng có ý định muốn móc yêu đan của nàng ra.
Nàng bỗng phải chịu vô số ác ý nhưng vẫn không quên ân tình ban đầu được hắn ta cứu giúp.
Lúc ấy, hắn ta cẩn thận nhớ lại mọi chuyện sau khi Vu Hy tới Hư Vân tông nhưng lại không thể nghĩ ra bất kỳ một chuyện xấu của nàng. ( app truyện TᎽT )
Tất cả những gì hắn ta có thể nhớ ra là sự lạnh nhạt của hắn ta và sự bắt nạt, cô lập của đồng môn.
Bọn họ cố ý không cho Vu Hy ăn cơm, cho nàng làm những việc vất vả và bẩn thỉu nhất, lừa nàng, cười nhạo nàng. Thậm chí, nàng chỉ đi con đường bình thường lên núi cũng bị mắng là bẩn thỉu.
Dù cho nàng rất đói, nàng cũng không trộm, cướp, cùng lắm nàng chỉ là ăn nước tan từ tuyết hoặc uống nước lót dạ.
Rõ ràng, nàng là một đứa trẻ ngoan.
Đến khi hắn ta nhận ra được sai lầm của mình, Vu Hy đã mười hai tuổi.
Nàng sống một mình tại nơi hẻo lánh nhất, mặc quần áo mỏng manh dậy sớm luyện công trong bóng tối.
Khi thấy hắn ta tới, nàng lại lo lắng xem mình đã phạm phải sai lầm gì, ôm kiếm thấp thỏm nhìn hắn ta. Bởi vì gầy nên đôi mắt đen tròn như quả nho của nàng lại càng nổi bật.
“Ngươi đã đạt đến Trúc Cơ rồi sao?”
Hắn ta không thể tin được.
Hắn ta sinh ra trong một gia tộc lớn, được nuôi dưỡng bằng vô số đan dược trân quý nhưng để tiến vào Trúc Cơ cũng phải tốn hơn mười năm.
Còn Vu Hy không có gì cả lại chỉ mất mười năm để đến Trúc Cơ kỳ?
Nàng là một thiên tài còn giỏi hơn hắn ta!
Khoảnh khắc đó, hắn ta bỗng cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu như hắn ta đối xử tốt với Vu Hy hơn, nói không chừng hắn ta sẽ sớm phát hiện nàng tốt như nào.
Vu Hy đã tự cắt bỏ tai, chỉ cần giấu đi chiếc đuôi hoặc cắt đi chiếc đuôi, nàng nhất định sẽ có một vị trí trong tu tiên giới.
Hắn ta không cần yêu đan của Vu Hy nữa cũng chẳng sao nữa rồi.
Hắn ta bắt đầu thử đối xử tốt với Vu Hy.
Hắn ta phát hiện Vu Hy rất hiểu chuyện, cũng rất ít nói, nàng cũng không ham chơi, có thời gian là đi luyện công, được phép ra ngoài thì sẽ xuống núi.
Sau khi xuống núi Vu Hy luôn hoàn thành các nhiệm vụ của Tiên môn, không những vậy nàng còn giúp các thôn xóm bắt kẻ gian chuyên đi lừa gạt. Hơn nữa, nửa đêm nàng không ngủ đi hỗ trợ người dân bắt trộm, đưa các cô nhi đến nơi có thể cưu mang chúng.
Người trong Nhân giới dường như rất yêu thích nàng.
Nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng mỉm cười, luôn thành thật nhưng cũng rất dễ bị bắt nạt. Khi đi trên đường, dáng người nhỏ nhắn của nàng như chỉ cần một trận gió là cũng có thể bị quấn đi.
Hắn ta bước đến gần, đưa cho nàng túi bánh ngọt hắn ta mua được.
Đây là loại bánh nàng do dự rất lâu, đứng ở ngoài cửa tiệm bánh ngọt cả nửa ngày nhưng hắn ta không hiểu tại sao nàng không vào mua bánh.
Nhưng nàng lại không nhận lấy.
Mà còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Lúc này, hắn ta mới nhớ tới trước kia, có người từng đưa đồ ăn có độc cho nàng khiến nàng suýt bỏ mạng.
“Không có độc, ta chỉ là muốn cho ngươi ăn.” Hắn ta lo lắng nói: “Hy Hy, sau này chúng ta sống thật tốt cùng nhau được không?”
Nhưng nàng lại cực kỳ phản kháng, chỉ lặng lẽ tránh xa hắn ta.
Mấy năm sau, hắn ta cố gắng bảo vệ không để người khác bắt nạt Vu Hy. Lục Thành nói hắn ta điên rồi, bảo hắn ta đừng xen vào việc của người khác.
Lục Thành là đứa trẻ hắn ta nhặt về khi Vu Hy mười tuổi, thiên phú rất tốt. Mặc dù nhỏ hơn Vu Hy một tuổi nhưng vừa đến Hư Vân tông đã dễ dàng hòa nhập với các đệ tử khác.
Ngay sau đó, Lục Thành hùa cùng những người khác bắt nạt Vu Hy.
Hắn ta vẫn luôn không hiểu Lục Thành nghĩ như nào.
Thời gian Vu Hy ở lại Hư Vân tông ngày càng ít, có lúc mấy tháng liền hắn ta cũng không gặp được nàng.
Nhưng không sao, bọn họ là người tu tiên, tuổi thọ đủ dài, hắn ta còn rất nhiều thời gian để bù đắp.
Cho đến khi hắn ta ra ngoài làm nhiệm vụ thì nghe nói Vu Hy đi tìm Long Diên thảo. Hắn ta muốn đi cùng nàng nhưng lại bị người của Nghiêu Thiên tông ác ý cản lại.
Đợi đến khi hắn ta xử lý xong mọi chuyện đuổi đến bí cảnh thì đã muộn, lúc ấy chỉ còn lại thi thể của nàng.
Chắc chắn Vu Hy đã bị Cố An - người của Ma tộc hại chết! Nhưng hắn ta không thể cướp lại thi thể của nàng!