Đêm khuya.
Ngoài cửa sổ, bầu trời sẫm màu như mực, chỉ còn vài ánh đèn le lói hắt qua lớp kính bệnh viện, phản chiếu mờ mờ trên nền gạch lạnh. Căn phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim giây đồng hồ từng nhịp, từng nhịp trôi qua.
Phó Cảnh vẫn nằm im lìm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch vì mất máu, hàng mi dài khẽ động mỗi lần máy truyền dịch nhấp nháy đèn. Hơi thở anh nhẹ, đều nhưng mỏng như tơ.
Lạc Hy ngồi bên cạnh, không ngủ. Cô khoác thêm một chiếc áo mỏng mà Lạc Duy đưa đến, mái tóc buông xuống phủ nhẹ hai bên má, che đi cả đôi mắt mỏi mệt nhưng vẫn luôn dõi theo từng chuyển động nhỏ nhất của anh.
Ngón tay cô siết chặt lấy tay anh, giọng nói khe khẽ vang lên trong bóng tối:
“Anh bảo... em là của anh.”
Cô cười, một nụ cười rất khẽ, rất buồn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play