Toa tàu của Trương Bằng Phi và hai người kia cách rất xa, dù vẫn loáng thoáng nghe được tiếng khóc ghê rợn của vong nhi, nhưng âm thanh họ nghe không rợn người như bên toa tàu đầu kia.
Ban đầu Lưu Tiểu Sa vẫn còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm đầy thần kinh của Què qua một cánh cửa ngăn cách giữa hai toa, nhưng khi tiếng nhai nuốt ghê rợn ấy vang lên thì giọng của Què cũng không còn xuất hiện nữa.
Cậu ta không biết toa bên đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến cậu ta sởn tóc gáy.
Lúc này, Giang Lăng và Tô Dao Linh đều đứng cạnh cửa toa, chỉ có Lưu Tiểu Sa là muốn lùi ra xa, nhưng lại không dám đi quá xa hai người.
Cậu ta biết hai người kia đứng đó là để canh chừng cửa, đề phòng bất trắc xảy ra. Giang Lăng thì khỏi nói rồi, dù gì cũng là con trai, nhưng Tô Dao Linh…
Đây là bạn học cùng lớp ba năm cấp ba với cậu ta thật sao?
Lần đầu tiên Lưu Tiểu Sa cảm thấy, hóa ra từ trước đến nay, mình chưa từng thực sự hiểu người bạn này, người luôn mờ nhạt, lặng lẽ ngồi ở góc lớp như một cái bóng vô hình.
Phía toa tàu bên kia, người canh cửa là Trương Bằng Phi, Tống Quế và Lộ Liêu Liêu đứng phía sau cậu ta, hai người đứng rất sát nhau.
Đột nhiên, Tống Quế cảm thấy túi áo mình khẽ động, cô ta đưa tay vào kiểm tra túi áo khoác, nhưng động tác lập tức cứng lại.
Ánh sáng yếu ớt lại xuất hiện trong đường hầm, chiếu vào toa tàu rỉ sét đen ngòm này, khiến khung cảnh rùng rợn hơn, cũng chiếu sáng vẻ mặt đầy hoảng sợ của Tống Quế.
Trương Bằng Phi đang căng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài thì chợt nghe thấy Tống Quế thì thào nói: "Làm, làm sao bây giờ… vé của tôi… biến mất rồi…!"
Trương Bằng Phi giật mình: "Sao? Làm mất rồi à? Cậu tìm kỹ lại xem, có khi là rơi ở đâu đó rồi."
Câu ta bật đèn pin điện thoại lên, đưa cho Tống Quế. Pin điện thoại chỉ còn 30%, Tống Quế cuống cuồng lục tìm, Lộ Liêu Liêu cũng nói theo: "Để tớ tìm giúp cậu!"
Hai người lục lọi một vòng, trong toa tàu không có gì cả, cũng không có nơi nào có thể giấu đồ.
Tống Quế càng lúc càng hoảng loạn, bất ngờ đẩy mạnh Lộ Liêu Liêu: "Vừa nãy chỉ có cậu ở cạnh tôi, có phải là cậu lấy không! Tôi còn cảm thấy có người chạm vào túi của tôi, ngoài cậu ra còn ai nữa?"
Lộ Liêu Liêu lộ vẻ hoảng hốt: "Sao, sao có thể chứ. Sao cậu lại nghĩ vậy? Chúng ta là bạn thân mà..."
Trương Bằng Phi cũng bước tới: "Đúng đấy, Liêu Liêu không làm chuyện như vậy đâu!"
"Vậy cậu đưa tay ra cho tôi xem!"
Trên người Lộ Liêu Liêu không có túi nào có thể giấu vé, ngoại trừ bàn tay đang siết chặt chảy máu của cô ta.
Lộ Liêu Liêu cắn môi: "Cậu không tin tớ sao?"
Tống Quế hét lên: "Ngoài cậu ra thì còn ai! Nếu cậu không có gì mờ ám thì cho tôi xem đi!"
Lộ Liêu Liêu đứng yên tại chỗ, sau đó hằn học nói: "Được! Tớ cho cậu xem, xem rồi thì cậu sẽ hiểu!"
Cô ta mở tay ra, lòng bàn tay đã bị móng tay cào đến rách tươm, máu chảy không ngừng.
Tống Quế và Trương Bằng Phi đồng loạt sững người.
Vẻ mặt hai người khác nhau, nhưng ánh mắt đều lộ rõ sự bối rối.
Người vừa móc túi Tống Quế đúng là Lộ Liêu Liêu.
Nhưng khi mò vào túi cô ta, Lộ Liêu Liêu phát hiện trong túi Tống Quế chỉ toàn là đồ linh tinh, hoàn toàn không có vé! Cả hai túi áo đều như vậy!
Ban đầu, cô ta tưởng Tống Quế giấu vé ở chỗ khác rồi lừa mình.
Nhưng sau đó phản ứng của Tống Quế hoàn toàn không giống đang diễn kịch, huống chi trong tình cảnh nguy hiểm thế này, đâu cần thiết phải giả bộ!
Chỉ có hai khả năng: một là vé của Tống Quế đã bị mất từ toa tàu phía trước, hai là trong bóng tối có thứ gì đó đã âm thầm lấy mất vé của cả hai.
Nhưng… có thứ như vậy tồn tại thật sao?
Tống Quế thấy Lộ Liêu Liêu không có vé trong tay, nghĩ lại mới hiểu ra, sốt ruột nói: "Xin lỗi, Liêu Liêu, tớ không cố ý nghi ngờ cậu, chỉ là tớ sợ quá thôi..."
Lộ Liêu Liêu vốn ở bên cạnh cô ta chỉ vì tấm vé, giờ Tống Quế không còn vé nữa, cô ta bèn lùi lại vài bước với vẻ ghê tởm: "Thôi đi, tránh xa tôi ra một chút."
Trương Bằng Phi nhìn hai người họ, hiếm khi không lên tiếng an ủi Lộ Liêu Liêu.
Trong bóng tối, tiếng khóc của vong nhi càng lúc càng chói tai…
Tống Quế bỗng nhiên nói: “Mấy cậu có cảm thấy... vong nhi này khóc thật đáng thương không? Chúng ta… chúng ta có nên giúp nó một chút…”
Cô ta lẩm bẩm, xoay người, bước về phía cánh cửa tàu đang đóng chặt.
…
Cùng lúc đó, tại toa số 2.
Ánh sáng loé lên ngoài cửa sổ toa tàu chiếu lên mặt Lưu Tiểu Sa, ngũ quan cậu ta bình thường, nhưng đôi mắt ti hí lại toát lên vẻ nham hiểm, cộng thêm dáng người thấp bé, so với Giang Lăng đúng là khác biệt một trời một vực.
Bình thường cậu ta ghét nhất loại người như Giang Lăng, thành tích tốt, ngoại hình xuất sắc, lại được con gái yêu thích. Nhưng lúc này, chỉ cần có thể sống sót thì chẳng còn gì đáng để so đo thích hay không thích.
Tiếng xe lửa chạy ầm ầm bên ngoài, Tô Dao Linh nhìn đồng hồ, theo như thông báo ban nãy, hành trình dài 15 phút thì bọn họ đã đi được một nửa. Chỉ cần qua thêm sáu bảy phút nữa là có thể an toàn vượt qua trạm này.
Thế nhưng Lưu Tiểu Sa, người luôn mang dáng vẻ “tà ác”, lại đột ngột mở miệng: “Nó khóc thật sự rất đáng thương... còn chưa kịp đến với thế giới này... đã chết rồi…”
Cậu ta chưa kịp nói hết câu thì bị Tô Dao Linh đấm thẳng vào mặt.
Lưu Tiểu Sa choáng váng, máu mũi trào ra, ngất xỉu tại chỗ.
Giang Lăng: “…”
Bốn chữ hiện lên trong đầu cậu: Cú đấm vô tình.
Tô Dao Linh xoa nắm tay, ngẩng đầu nhìn cậu.
Trong toa tàu lờ mờ, chỉ thấy được bóng dáng cao gầy của thiếu niên.
Giang Lăng lập tức giơ tay: “Tôi hoàn toàn không thấy nó đáng thương, bây giờ kẻ đáng thương là những người buộc phải trốn chui trốn lủi khắp nơi như chúng ta.”
Lưu Tiểu Sa không phải người tốt, cậu ta không thể nào đi thương hại một vong nhi kỳ dị vào lúc này, giống như Què dễ dàng nổi điên vì một tấm vé, rõ ràng đây là sự “bất thường” của cậu ta.
Mà người có thể lập tức phát hiện ra sự bất thường của Lưu Tiểu Sa, đồng thời dùng cách thô bạo nhưng đơn giản và hiệu quả để ngăn chặn rắc rối tiếp theo, tốc độ phản ứng này của Tô Dao Linh...
Có thể nói là rất xuất sắc.
Thấy Giang Lăng giơ hai tay đầu hàng để chứng minh mình vô tội, Tô Dao Linh khẽ cười: “Sợ gì, tôi đâu có định đánh cậu.”
Giang Lăng: …
Câu này nghe không thuyết phục lắm.
“Nhưng, nếu tôi thực sự không còn bình thường nữa…”
Cậu nhìn Lưu Tiểu Sa đang nằm dưới đất: “Thật ra tôi hy vọng cậu cũng cho tôi một cú như vậy.”
Nếu tỉnh táo là điên, vậy thì mất ý thức có lẽ lại là cách để sống sót.
Tô Dao Linh: Rất tốt, chưa từng nghe ai chủ động yêu cầu như vậy.
Bạn Giang, tôi rất có niềm tin vào cậu.
Lúc này, tiếng khóc của vong nhi càng lúc càng chói tai, như thể âm thanh phát ra ngay sau cánh cửa, vọng qua khe hở giữa hai cánh cửa toa tàu, kèm theo tiếng lách cách, giống như có thứ gì đó đang bò trên cửa.
“Oa! Oa!”
Âm thanh đã sát ngay bên tai.
Tay nắm cửa kêu cọt kẹt, một khối gì đó mỏng manh chui ra từ khe hở nhỏ giữa hai cánh cửa toa, đầm đìa máu thịt, như thể bị nhét cứng vào khe cửa. Ngay sau đó, nó nắm chặt lấy chiếc áo khoác đang buộc vào tay nắm cửa.
Ánh đèn ngoài hầm chiếu lên ngoài cửa sổ, Giang Lăng cũng giơ đèn pin điện thoại lên, nhờ có ánh sáng, cuối cùng cũng nhìn rõ khối thịt lòi ra ấy là một bàn tay nhỏ, xương cốt vặn vẹo, đầy máu thịt.
Thế nhưng chỉ một bàn tay ấy lại có vẻ mang theo sức mạnh vô biên, nắm chặt lấy áo khoác, vặn xoắn, kéo mạnh, khiến cho tay nắm cửa phát ra tiếng răng rắc vì không chịu nổi áp lực.
Ầm, tay nắm cửa bị biến dạng hoàn toàn, thậm chí một mảnh còn rơi xuống đất phát ra tiếng “keng”.
Ngay sau đó, cửa bị đẩy bật mở, tiếng khóc của vong nhi không còn bị ngăn cách, càng trở nên kinh khủng, đau nhức đến xé tai.
vong nhi đỏ lòm bò vào trong toa.
Không có môi, cái miệng như một hố máu há to, đồng thời phát ra tiếng khóc ai oán ghê rợn.
Trong toa tàu này, hai người duy nhất còn tỉnh táo nhìn nhau.
Dù không thể thấy rõ biểu cảm của nhau, nhưng.
Tô Dao Linh: “Tiếng khóc của nó thực sự rất dễ khiến cho lòng người bị lay động.”
Giang Lăng do dự: “… Cậu cần tôi đấm cho bất tỉnh không?”
Tô Dao Linh bước tới cửa toa: “Không cần.”
Cô bỗng tiến lên, ôm lấy vong nhi bằng một tư thế vô cùng dịu dàng, trong miệng vong nhi phát ra tiếng khóc như vừa khóc vừa cười.
Giang Lăng đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn khỏi toa tàu này bất cứ lúc nào.
Thông báo đã nói rất rõ, nếu ở cùng với thứ đang khóc thút thít này trong một toa tàu hơn một phút thì sẽ bị coi là vi phạm quy tắc. Ngay từ khi vong nhi bò vào toa, trong đầu cậu đã bắt đầu âm thầm đếm ngược.
Sau đó cậu thấy Tô Dao Linh đưa tay sờ đầu vong nhi.
Động tác nhẹ nhàng, đầy quan tâm.
Sau đó cô rút thứ gì đó ra khỏi túi áo khoác của mình, rồi bắt đầu thao tác.
Tiếng khóc của vong nhi đột ngột dừng lại.
Cả toa tàu yên tĩnh ba giây.
Sau đó là một tiếng hét thảm vang lên.
Tuy nhiên tiếng hét không phải của người, chỉ kéo dài vài giây rồi tắt lịm, không thể phát ra thêm âm thanh nào nữa.
Thứ mà Tô Dao Linh lấy ra chính là kim chỉ trong túi áo đồng phục của cô.
Cô đang mò mẫm trong bóng tối, dùng kim khâu miệng vong nhi lại.
Giống hệt như việc nhân viên giấy đã làm trước đó.
Không được ở cùng với thứ phát ra tiếng khóc quá một phút?
Vậy thì khiến nó không thể khóc nữa là xong.
Giang Lăng: …?
Bạo vậy?
Lưu Tiểu Sa từ từ tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy.
Trong bóng tối có một người đang đứng, người đó ôm một thứ gì đó đang ra sức giãy giụa trong lòng.
Tư thế ấy giống hệt như một người mẹ đang ôm con mình.
Nhưng lúc này trên người và tay của “người mẹ” đó đều dính đầy máu của vật đang ôm trong lòng, tay còn đang làm gì đó, đó là…
Từng mũi một, dùng kim nhọn xuyên qua cái miệng be bét máu thịt của vong nhi, khâu chặt phần thịt máu trên và dưới miệng nó lại, khiến nó không thể há miệng phát ra âm thanh.
Đúng lúc này, tiếng ồn ào phát ra từ toa tàu phía xa.
“Cậu đừng qua đó, nguy hiểm lắm!”
Là giọng của lớp trưởng Trương Bằng Phi.
“Không sao đâu, tôi chỉ muốn giúp nó, nó cần giúp đỡ, cậu không nghe thấy nó khóc thảm thiết thế nào sao?” Là giọng nói hơi kỳ quặc của Tống Quế.
Lộ Liêu Liêu: “Đừng cản cậu ta, để cậu ta đi! Cậu ta sẽ hại chết chúng ta đấy!”
Trương Bằng Phi: “Không được, tớ không thể nhắm mắt làm ngơ được!”
Ngay sau đó, hai bóng người lần lượt chạy tới từ toa tàu phía xa.
Người đi trước là Tống Quế, cô ta vừa chạy đến chỗ nối giữa toa số 2 và toa số 3 thì đã bị Trương Bằng Phi kéo lại.
Trương Bằng Phi thở hổn hển, nắm chặt lấy Tống Quế, sau đó ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Cứ cách một đoạn trong đường hầm ngoài tàu lại có đèn hắt sáng, trong khoảng mấy giây ngắn ngủi đó, cũng là lúc tầm nhìn trong toa rõ ràng nhất.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều nhìn rõ khuôn mặt của người đang ôm vong nhi kia, cô đang dùng kéo cắt đứt sợi chỉ tưởng như bình thường nhưng thực ra rất dai, hoàn tất việc khâu miệng.
Mắt Lưu Tiểu Sa tối sầm lại.
Quá kinh khủng, bản thân lại bị dọa đến mức xuất hiện ảo giác nặng như thế, thậm chí còn cảm thấy cô gái đang ôm vong nhi, hai tay đẫm máu ấy… lại có gương mặt giống hệt Tô Dao Linh.
Lưu Tiểu Sa hoảng hốt, lại ngất xỉu lần nữa.