[Xoành xoạch xoành xoạch.]

[Đã đến trạm bệnh viện Phụ sản và Nhi khoa.]

[Khi xuống tàu, hành khách hãy chú ý khoảng trống giữa tàu và sân ga. Hành khách cần xuống tàu, xin vui lòng xuống bằng cửa bên phải.]

Trương Bằng Phi, Lưu Tiểu Sa và những người khác chưa từng cảm thấy giọng báo đến trạm của tàu điện ngầm lại du dương đến vậy.

Cho dù trong toa tàu tối tăm này, tiếng báo trạm nghe thật quái dị và méo mó, nhưng đối với bọn họ, đó chính là âm thanh của thiên đường.

Bởi vì điều đó có nghĩa là trạm kinh hoàng vừa rồi cuối cùng cũng đã qua đi.

Thế nhưng đúng lúc này, bóng đèn duy nhất trong toa tàu lại tắt phụt!

Bóng tối giống như một tấm màn mục nát, dày đặc đến không lọt nổi khe hở, trùm kín toàn bộ toa tàu. Đáng sợ hơn là trong toa vẫn còn một người phụ nữ mang thai kỳ quái với thân thể cứng đờ, một nhân viên giấy máu me khắp người, môi nứt toác đang mỉm cười nhìn họ và một người què đang ngồi bệt dưới đất, thi thoảng phát ra những tiếng rên rỉ, ánh mắt đờ đẫn.

Cả ba kẻ này đều không bình thường.

Lúc trước dùng ánh mắt để giám sát bọn họ, ít nhất còn có thể luôn giữ được cảnh giác.

Nhưng nếu đèn tắt…

May mà đèn chỉ tắt trong thời gian rất ngắn, gần như chỉ sau hai giây, đèn mờ trong toa lại sáng lên, phát ra tiếng kêu lách tách như điện áp không ổn định.

Thế nhưng người phụ nữ mang thai lại không còn ngồi ở chỗ cũ, mà đã xuất hiện ngay trước mặt Tô Dao Linh.

Cô ta cúi gập người, khuôn mặt gần sát mặt Tô Dao Linh, nhìn chằm chằm không rời!

Nhìn gần mới thấy da dẻ của người phụ nữ không chỉ trắng bệch, mà còn mang màu sắc của xác chết, xanh xám pha đen. Môi đỏ như máu, hai mắt bất động, không có sự sống.

Lại gần hơn nữa, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hôi thối như xác chết tỏa ra từ người cô ta.

Tô Dao Linh: mặt vô cảm.jpg

Người phụ nữ: ?

Hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau, đầy lúng túng.

Thấy Tô Dao Linh vẫn không có phản ứng gì, người phụ nữ bèn đứng thẳng dậy, cơ thể cứng nhắc di chuyển đến trước cửa tàu. Đúng lúc đó, tàu điện vừa dừng lại, cửa tàu kêu kẽo kẹt mở ra.

Bên ngoài cửa tàu vẫn là một mảng tối đen như mực, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, càng không thể biết đây là nơi nào.

Người phụ nữ đứng ngay trước cửa, đầu quay ngoắt một trăm tám mươi độ, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, như thể chỉ cần thêm một giây nữa thôi là đầu cô ta sẽ bị vặn đứt ra vậy.

Cô ta quay lại nhìn vào trong toa lần cuối, như đang hỏi: không có ai muốn xuống cùng tôi thật sao?

Cô ta đã vặn đầu ra sau rồi đấy, ai dám xuống tàu cùng cô ta ở trạm này chứ!

Đám người Lưu Tiểu Sa và Trương Bằng Phi vô thức lùi lại một bước.

Người phụ nữ giữ nguyên tư thế kỳ dị ấy bước tiếp ra khỏi toa tàu. Sau khi rời khỏi, cô ta đứng yên tại chỗ, cơ thể từ từ xoay lại, nhưng đầu vẫn giữ nguyên tư thế quay ngoặt, ánh mắt không hề rời khỏi họ.

Trong khoảnh khắc đó, cô ta giống như một con búp bê không còn sự sống, mỉm cười nhìn mọi người, sau đó giơ tay trái lên, từ từ làm động tác chào tạm biệt.

Váy của cô ta khẽ bay lên rồi hạ xuống theo làn gió lạnh lẽo, trong khoảnh khắc ấy, không ai nhìn ra người phụ nữ trẻ này từng là một thai phụ.

[Đinh đinh ——! Đinh đinh ——!]

Trong tiếng chuông gấp gáp, cửa tàu đóng lại.

Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, dù nhân viên giấy trong góc vẫn khiến người ta rợn tóc gáy, nhưng người phụ nữ mang thai kia trông còn kinh khủng hơn, như một xác chết biết đi. Sau khi cô ta rời tàu, áp lực của mọi người cũng giảm đi rất nhiều.

Tàu điện ngầm tiếp tục lao nhanh trong đường hầm với tiếng ầm ầm, loa phát thanh lại vang lên.

[Xin quý hành khách giữ yên lặng trong toa tàu, không làm phiền hành khách khác.]

[Trạm tiếp theo: Trạm cục cảnh sát thành phố. Hành khách cần xuống tàu, hãy cầm chắc vé, đến chờ trước cửa bên phải để chuẩn bị xuống.]

Nghe cái tên trạm này đã bình thường hơn "bệnh viện Phụ sản và Nhi khoa" gì đó nhiều, thậm chí còn đầy vẻ chính nghĩa.

[Khi đi tàu, xin các hành khách nghiêm túc tuân thủ quy định dành cho hành khách. Điều khoản đặc biệt tại trạm này là: Khi nghe thấy tiếng khóc, đừng để ý, lập tức tránh đi, cho đến khi tiếng khóc biến mất. Xin đảm bảo rằng bạn và thứ phát ra tiếng khóc không ở cùng một toa quá một phút.]

[Thời gian chạy đến trạm này là 15 phút.]

Dù không rõ điều khoản đặc biệt mới này có ý gì, nhưng lần này ít nhất đã cho thời gian cụ thể, không như trạm vừa rồi phải ở cùng một thai phụ khiến người ta khó chịu đến mức muốn nổi khùng.

Chịu đựng 15 phút, nghe qua thì không có vẻ quá khó.

Giang Lăng bỗng nhiên lên tiếng: “Không đúng.”

Trương Bằng Phi giật nảy mình.

Nhưng sau đó cậu ấy mới nhớ ra, hình như quy định cấm trò chuyện với hành khách chỉ áp dụng cho trạm trước.

Nhận ra mình có thể nói chuyện rồi, Trương Bằng Phi bèn thao thao bất tuyệt: "Mẹ ơi, suýt nữa nghẹn chết tôi rồi! Rốt cuộc đây là tàu điện ngầm gì thế không biết? Còn cái bà bầu vừa rồi là thứ gì nữa… rồi cả cái tên què kia, cậu ta bị điên rồi đúng không? Có ai giải thích cho tôi xem rốt cuộc là chúng ta đang gặp phải chuyện gì không?”

Lưu Tiểu Sa cáu kỉnh: “Cậu nói lắm thế làm gì? Im mồm đi.”

Trương Bằng Phi trợn tròn mắt: "Chẳng phải cậu ta là bạn thân của cậu à? Cậu cũng vô tình quá rồi đấy!”

Lưu Tiểu Sa nhìn Què đang ngồi dưới đất, không còn phát ra âm thanh nào, khuôn mặt đáng sợ, ánh mắt đờ đẫn.

“Còn sống được là tốt lắm rồi, ở đây chẳng có bạn thân gì cả, chỉ có người sống và người chết thôi!”

Tống Quế quay đầu lại, phát hiện đôi tay của Lộ Liêu Liêu đang siết chặt, dường như đang rỉ máu. Cô ta kinh hãi hỏi: "Liêu Liêu, cậu sao thế?”

Lộ Liêu Liêu lập tức giấu đôi tay ra sau lưng. Thấy mọi người đều đang quay đầu nhìn mình, cô ta vội vàng nói: “Không sao, không sao đâu, thật sự không sao, chỉ là lúc nãy tớ sợ quá, không nhận ra… vì quá sợ nên đã bóp tay mình đến chảy máu.”

Trương Bằng Phi nghe vậy lập tức tỏ vẻ quan tâm: “Để tớ băng lại cho cậu nhé.”

“Không, không cần, không cần, thật sự, thật sự không cần.”

Lộ Liêu Liêu lắc đầu, lùi lại mấy bước.

Tô Dao Linh lại nhìn cô ta đầy suy tư.

Mấy câu đó, có cần phải lặp lại nhiều như thế không?

Những người khác cho rằng cô ta bị dọa đến mức thần kinh hơi bất ổn, huống chi lúc này, chẳng ai còn tâm sức quan tâm đến người khác.

Tống Quế lo lắng nói: “Liêu Liêu, nếu cậu thấy không khỏe thì nhất định phải nói với tớ nhé, chúng ta là bạn tốt, tớ nhất định sẽ giúp cậu.”

Lộ Liêu Liêu lắc đầu.

Cô ta không hề tin Tống Quế. Nếu có ai đó có thể lấy trộm vé tàu của cô ta mà cô ta không hề hay biết thì người có khả năng nhất chính là Tống Quế.

Cô ta hoàn toàn có lý do để làm vậy.

Lộ Liêu Liêu thấy mình vừa gầy lại xinh đẹp, còn Tống Quế thì hơi mập, cũng không biết cách ăn mặc, ở bên cạnh mình chẳng khác nào một vật làm nền. Thành tích của cô ta cũng kém hơn mình, nếu vì bao năm nay ghen tị với mình…

Lộ Liêu Liêu càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao.

Biết đâu chiếc vé của mình chính là bị Tống Quế trộm mất, cô ta… cô ta muốn hại chết mình!

Tống Quế hơi thất vọng: “Vậy à.”

Cô ta thất vọng gì chứ? Có phải cô ta mong mình chết rồi không?

Lộ Liêu Liêu đột nhiên nắm lấy Tống Quế, hỏi: “Cậu còn giữ vé chứ? Nhất định phải giữ kỹ đó.”

Tống Quế vỗ vỗ túi áo trước của mình: “Yên tâm đi, tớ chắc chắn sẽ không vứt bừa đâu.”

“Các cậu đừng cãi nhau nữa, để Giang Lăng nói xem là chỗ nào không đúng?”

Lưu Tiểu Sa đột nhiên nhớ ra, tuy người này không phải người tốt gì, nhưng khả năng nắm bắt trọng điểm vẫn khá ổn. Vừa rồi Giang Lăng nói câu đó xong thì không còn để ý tới những người đang cãi vã trong toa nữa, mà nhíu mày suy nghĩ điều gì đó.

Trong chuyện này nhất định có vấn đề!

Giang Lăng tựa vào tường, ngẩng đầu nhìn mọi người: “Vừa nãy người phụ nữ kia rời khỏi, bụng cô ta không còn phình lên nữa, mà động tác còn cứng ngắc hơn cả lúc mới lên tàu, cũng không nói thêm một lời nào.”

“Cậu… cậu muốn nói gì?”

Hình như Lưu Tiểu Sa cũng nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Cô ta giống như một con rối xác chết biết đi, mà thứ điều khiển con rối ấy lại không còn ở trên người cô ta nữa…”

Giang Lăng từ từ nói ra suy đoán của mình: “Tuy trạm tiếp theo là trạm cục cảnh sát thành phố, nhưng đừng quên trạm đầu tiên chính là trạm trường trung học số 2 thành phố, trạm hiện tại này mới thực sự là trạm bắt đầu từ bệnh viện Phụ sản và Nhi khoa.”

“Khi tàu vừa đến trạm, trước khi người phụ nữ đó xuống tàu, có một khoảng thời gian ngắn bị tối đen, lúc đó không ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.”

“Đúng là người phụ nữ đó đã xuống tàu, nhưng thứ trong bụng cô ta… đã xuống thật chưa?”

Liên tưởng đến thông báo kỳ quái của trạm này, tiếng khóc và cả tiếng khóc chói tai của trẻ sơ sinh ở trạm trước.

Chẳng lẽ thứ đó chưa rời đi thật?

Giang Lăng vừa dứt lời, đèn trong toa tàu lập tức tắt ngúm, lại rơi vào bóng tối!

Lần này, đèn tàu không bật lại nữa.

Toa tàu cũ kỹ lạnh lẽo chìm trong một màu đen ngòm.

Tiếng ầm ầm của động cơ tàu văng vẳng bên tai mọi người càng thêm rõ ràng, như tiếng gầm phấn khích của một con quái vật đang rình mồi, nhỏ dãi, nó sẵn sàng biến tất cả mọi người trong toa thành bữa tiệc của mình và đã không thể chờ thêm được nữa.

Soạt… soạt… soạt.

“Tiếng… tiếng gì thế?” Tống Quế run rẩy hỏi.

Âm thanh đó giống như có thứ gì đó đang bò trườn trên sàn, lại đang tiến về gần họ.

Cùng lúc đó, mấy người ngửi thấy một mùi hôi quái dị, rất giống với mùi trên người người phụ nữ vừa rồi, tựa như mùi máu và xác chết.

Toa tàu này chỉ có mấy người bọn họ, tiếng động của nhân viên giấy không phải âm thanh này, vậy thì khả năng duy nhất chính là… thứ bên trong bụng người phụ nữ đó…

Đúng lúc ấy, bên ngoài cửa sổ bất ngờ xuất hiện ánh đèn vàng vọt từ hầm tàu, nhưng vì tàu chạy quá nhanh nên đèn hầm chỉ chiếu sáng trong vòng hai đến ba giây ngắn ngủi.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, mọi người nhìn thấy rõ thứ đang bò chậm rãi về phía họ trên sàn.

Đó là một sinh vật quái dị hình người, máu me đầm đìa.

Thân to bằng đầu người lớn, cái đầu to tướng ngẩng lên nhìn về phía mọi người, đôi mắt đen sì không có tròng trắng chiếm gần hết thứ được coi là “gương mặt” của nó.

Dưới thân nó, máu đen sẫm đang chảy ra ròng ròng, lan dần tới chân của mọi người.

Nó đột nhiên há miệng, ngay khoảnh khắc toa tàu chìm vào bóng tối, phát ra một tiếng khóc méo mó, chói tai khiến da đầu tê rần!

Đó chính là đứa bé trong bụng người phụ nữ kia!

Cơn sốc tinh thần khiến Trương Bằng Phi và những người khác đứng chết lặng tại chỗ, người lạnh toát, không thể cử động, mà lúc này Lưu Tiểu Sa lại nhìn thấy người nãy giờ vẫn ngồi yên trên ghế, giống như chỉ đến để đi tàu điện là Tô Dao Linh.

Cô chủ động đứng dậy rồi!

Sau đó, cô chọn hướng của nhân viên giấy, lao nhanh về phía đó, mở cửa kết nối với toa tàu phía trước, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi toa tàu.

Từ đầu đến cuối, nhân viên giấy ngồi bên cạnh không hề động đậy.

Lưu Tiểu Sa: ?

Sao lại không giống như cậu ta tưởng tượng vậy?

Cái cách chạy trốn này thành thạo thế?

Giang Lăng thì khá hơn một chút, trước khi chạy trốn còn nhắc nhở một câu: “Đừng quên quy tắc của trạm này, đừng ở chung một toa với thứ đó!”

Sau đó, cậu cũng vượt qua vong nhi trên sàn, đuổi theo hướng mà Tô Dao Linh vừa rời đi.

Lưu Tiểu Sa phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, lập tức chạy theo.

Những người còn lại thì vẫn còn do dự, lúc này vong nhi đang khóc kia đã lảo đảo đứng dậy, để lộ dây rốn đẫm máu vẫn còn nối liền, hoặc có thể nói là cả người nó toàn là máu, như thể vừa mới được vớt ra từ một thùng sơn, lớp da ngoài còn chưa mọc đủ.

Lúc nó còn bò thì có thể nhảy qua được, nhưng giờ nó đã đứng dậy, còn dang tay lao về phía mọi người, không ai còn dám do dự nữa.

May mà toa này nằm nối liền giữa hai toa khác và cửa của cả toa trước và toa sau đều không bị khoá.

Trương Bằng Phi nắm lấy tay Lộ Liêu Liêu, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Chạy mau!”

Tống Quế bám sát theo hai người họ, cũng chạy về phía sau.

Quả nhiên cửa toa không bị khóa, chỉ cần kéo nhẹ là mở được.

Hai người phía trước vào toa trước, Tống Quế cũng chạy theo vào.

Lúc này, bên ngoài lại xuất hiện đèn hầm tàu, cung cấp chút ánh sáng ngắn ngủi cho mọi người.

Toa phía sau là toa trống, không có hành khách, không có máu, chỉ là hơi cũ nát, Trương Bằng Phi vẫn cảm thấy không an toàn, lại kéo người chạy tiếp sang toa khác, rồi quay lại đóng cửa.

Cậu ta vẫn chưa yên tâm, cởi áo khoác của mình ra, buộc nút cửa, đứng canh trước cửa.

Tống Quế và Lộ Liêu Liêu thì trốn sau lưng cậu ta, lắng nghe tiếng khóc rợn người của vong nhi.

Tiếng khóc không quá gần, có lẽ nó chưa đuổi tới.

Trên vách toa có khắc số, bây giờ bọn họ đang ở toa số 5, tức là toa lúc lên tàu ban đầu là toa số 3.

Tống Quế nói: “Hóa ra bên trong tàu điện ngầm còn có cửa nối giữa các toa, là để chúng ta trốn con quái vật này…”

Lộ Liêu Liêu cầu nguyện: “… Mong là nó đừng đuổi theo chúng ta.”

Trương Bằng Phi vẫn nắm chặt tay nắm cửa: “Yên tâm, có tớ canh ở đây! Chúng ta nhất định sẽ không sao đâu!”

Thế là Tống Quế, Lộ Liêu Liêu và Trương Bằng Phi trốn ở toa số 5 phía sau, còn Giang Lăng và Lưu Tiểu Sa thì qua cửa nối đã được Tô Dao Linh đợi sẵn ở toa số 2, lập tức đóng cửa lại.

Sau đó, cô nhìn Lưu Tiểu Sa: “Cởi áo ra.”

Lưu Tiểu Sa: “Gì cơ?”

Chuyện này có thể xảy ra ở một chương truyện miễn phí sao?

Giang Lăng nói: “Áo khoác.”

Lưu Tiểu Sa: “Hả?”

Tuy ngơ ngác, nhưng cậu ta vẫn làm theo, sau đó Giang Lăng lấy áo khoác của Lưu Tiểu Sa, xoắn lại thành một “sợi dây”, buộc chặt tay nắm cửa.

Đây là cửa đôi, dù hơi kỳ lạ khi nó xuất hiện trên tàu điện ngầm, nhưng chỉ cần buộc tay nắm lại với nhau, cửa sẽ không mở được.

Giang Lăng mặc áo sơ mi trắng, không có áo khoác, còn Tô Dao Linh rõ ràng cũng có áo khoác…

Tại sao không dùng áo khoác của cô mà lại dùng của người khác?

Nếu là lúc bình thường, Lưu Tiểu Sa đã nổi cáu rồi, nhưng bây giờ Tô Dao Linh và Giang Lăng là cọng rơm cứu mạng của cậu ta, cậu ta không dám đắc tội với hai người này.

Khả năng cách âm của toa tàu không tốt, chỉ cách một cánh cửa và một nút buộc lỏng lẻo, khiến Lưu Tiểu Sa không hề cảm thấy an toàn, nhất là tiếng khóc thê lương của vong nhi chỉ cách một cánh cửa, lại càng khiến toàn thân cậu ta lạnh toát.

Lưu Tiểu Sa xoa xoa cánh tay nổi da gà: “Chúng ta không chạy xa hơn một chút sao? Con quỷ đó đang ở ngay toa bên cạnh, lỡ nó lao qua đây thì sao…”

Nói đến đây, giọng cậu ta bỗng dịu lại: “Mà nói đi cũng phải nói lại, tiếng khóc của nó nghe thảm quá, như thể rất đáng thương vậy…”

Tiếng khóc thê lương đó, dường như là bị lột da sống, hoặc đang chịu đựng một sự hành hạ vô nhân đạo nào đó.

Tô Dao Linh nói: “Suỵt, nghe đi.”

Giang Lăng vốn đã im lặng, Lưu Tiểu Sa bị cô nhắc nhở, cũng không dám mở miệng nữa.

Toa tàu yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng động tĩnh của toa bên cạnh.

Tiếng khóc thảm thiết ấy vẫn tiếp tục vang lên.

Nhưng ngay sau đó, lại có giọng nói của một người khác.

Đó là giọng đàn ông khàn khàn: “Đừng khóc nữa, đừng sợ, ư ư…”

Giọng nói đó như đang dỗ dành đứa trẻ, thậm chí Lưu Tiểu Sa còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, một người ôm “khối thịt” đẫm máu, giống như một người mẹ đang nhẹ nhàng đung đưa vỗ về nó.

Dù giọng nói đó có kỳ quái đến đâu, Lưu Tiểu Sa vẫn nhận ra.

Đó là giọng của Què.

“Đừng khóc, đừng khóc, hu hu.”

“Đói rồi à? Vừa nãy tao thấy có mấy con dê, để tao đi bắt về hầm canh cho mày nhé.”

“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, tội nghiệp quá… vậy ăn cái này nhé…”

Cạch cạch, cạch cạch.

Là tiếng nhai nhóp nhép.

Lưu Tiểu Sa không thể tưởng tượng được bên toa kia có cái gì mà có thể cho một đứa bé ăn, lại còn tạo ra âm thanh giòn rụm như vậy, chẳng phải trẻ con chỉ uống sữa thôi sao!

Nhưng rõ ràng, đó không phải trọng điểm.

Vì cậu ta chợt nhớ ra một chuyện khác: “Khoan đã, Què… Chẳng phải miệng của cậu ta đã bị khâu lại rồi sao?”

Tô Dao Linh và Giang Lăng đều không nói gì.

Nhưng cả ba người đều đã biết đáp án.

Trừ khi.

Cậu ta đã tự tay xé rách những đường chỉ đẫm máu khâu miệng mình ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play