Xoạt xoạt xoạt.
Rắc rắc rắc.
Âm thanh này bén nhọn chói tai, như có thể xé rách cả không khí, khiến người ta không thể nào phớt lờ được. Nó giống như thứ gì đó đang chui lên từ lớp đất mục nát, vừa vặn vẹo vừa gào thét, liên tục nhắc nhở mọi người về sự tồn tại của nó.
Đó là tiếng ma sát của giấy khi tự xoắn lại.
Cả nhóm quay đầu, cảm giác sợ hãi trong lòng tăng lên rõ rệt vì hành động của người giấy.
Què vẫn đang nổi điên, tay phải suýt lột cả da đầu ra. Trong khi đó, nhân viên giấy đã bước đến trước mặt cậu ta, rồi cúi người xuống.
Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa vội tránh đường cho nhân viên giấy đi qua, lúc này không ai dám đối mặt với thứ đó.
Nhân viên giấy còn cao hơn cả nhân viên bán vé bên ngoài, Giang Lăng đã là người cao nhất trong số họ, ít nhất cũng trên 1m8, vậy mà nhân viên giấy này còn cao hơn cả cậu.
Sau đó, tiếng hét thảm thiết đầy sợ hãi của Què lại vang lên trong toa tàu, kèm theo tiếng ma sát của giấy…
Rắc rắc rắc…
Xoẹt xoẹt…
Có lẽ chỉ mới vài giây, cũng có thể đã vài phút trôi qua, mãi đến khi nhân viên giấy lại đứng thẳng người lên thì người gần nhất là Lưu Tiểu Sa đã cảm thấy mồ hôi ướt đẫm cả áo.
Xoẹt… xoẹt… xoẹt…
Vẫn là âm thanh ma sát rợn người đó, khiến da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà.
Sau đó, nhân viên giấy lại cử động cứng nhắc trở về góc toa tàu, tiếp tục đứng im như thể đang "giám sát" mọi người, mỉm cười nhìn tất cả.
Tuy nhiên lần này, trên người nhân viên giấy đã bị máu thấm đẫm, quần áo và hai tay đều dính máu. Tay trái cầm một cái kéo rỉ sét đầy máu, tay phải cầm một cây kim dài có gắn chỉ trắng.
Nó đã "khâu miệng" Què lại rồi.
Miệng Què toàn là máu, nhưng hai môi trên dưới lại bị chỉ khâu chặt lại, kéo căng không thể mở miệng, trông chẳng khác gì một con búp bê hỏng.
Nhưng cậu ta vẫn chưa chết.
Cơn điên dại trong mắt như bị cơn đau ở miệng ép xuống phần nào, Què khom lưng, đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ, muốn với tay kéo lấy Lưu Tiểu Sa ở gần, nhưng cậu ta lại tránh sang một bên.
Trong mắt Lưu Tiểu Sa, dù là nhân viên giấy cầm kéo và kim chỉ, hay là Què bị khâu miệng chảy máu ròng ròng nhưng vẫn chưa chết kia đều là những thứ chỉ cần lại gần là chết chắc.
Què không bắt được ai, loạng choạng ngã nhào xuống đất, sau đó dứt khoát không đứng dậy nữa, tựa lưng vào cột trụ bên cạnh, đầu nghiêng sang một bên, ngồi trên sàn thở dốc từng hơi.
Cảnh tượng trước mắt quá sức chịu đựng, Lộ Liêu Liêu nắm chặt lấy Tống Quế, đứng sau lưng bạn thân mà run cầm cập, Tống Quế muốn an ủi cô ta, nhưng nghĩ đến kết cục của Què thì lại im bặt.
Không bắt chuyện với người khác là chuyện dễ, nhưng để kiềm chế bản thân, biến mình thành người câm, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không mở miệng nói thì thực sự rất khó.
Đặc biệt là trong hoàn cảnh tinh thần căng thẳng cực độ thế này, chỉ cần một cơn hoảng hốt, có thể sẽ thốt ra điều gì đó.
Tô Dao Linh đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lộ Liêu Liêu đang run rẩy phía sau Tống Quế.
Máu của Què bắn dính cả lên giày hai người, váy trắng của Lộ Liêu Liêu cũng đầy vết bẩn, nhưng cô ta không còn tâm trí để quan tâm nữa, chỉ cúi đầu bịt miệng, trông rất đáng thương.
Tô Dao Linh chỉ liếc cô ta một cái rồi quay đi.
Thực ra, Lộ Liêu Liêu không chỉ run rẩy vì sợ hãi.
Mà bởi vì.
Vé của cô ta cũng biến mất rồi!
Lúc nãy Què nhào về phía Lưu Tiểu Sa, cũng đồng thời lao về phía bên này, khi đó cô ta đã nói một câu theo phản xạ: "Đừng qua đây!"
Âm thanh đó rất nhỏ, có lẽ chỉ có Tống Quế nghe thấy, nhưng lúc đó đầu óc Tống Quế hoàn toàn trống rỗng nên không chú ý đến âm thanh phía sau.
Vì vậy, cô ta đã vi phạm quy định.
Câu nói kia có thể xem như là đã nói chuyện với Què.
Ban đầu Lộ Liêu Liêu còn hy vọng mình may mắn, nhưng khi phát hiện vé tàu biến mất, cô ta biết mình tiêu rồi.
Chiếc váy trắng cô ta mặc hoàn toàn không có túi để đựng vé tàu, chiếc túi xách mang theo đã bị bỏ lại lúc chạy trốn ngoài kia, vì vậy cô ta luôn nắm chặt tấm vé quan trọng trong lòng bàn tay.
Nhưng vừa nãy cô ta hoảng hốt phát hiện ra.
Vé của cô ta không còn nữa.
Từ lúc lên tàu đến giờ, có rất nhiều người đến gần cô ta, Tống Quế, Trương Bằng Phi…
Nhưng không ai trong số họ có lý do để lấy vé của cô ta.
Vì không có túi, nên cô ta không cần phải lục lọi đồ đạc trên người, cũng biết chắc vé tàu đã mất, nhưng lúc này trong đầu cô ta lại nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ đến mức chính cô ta cũng hoảng.
Có khi nào vé ở trong ruột của mình không?
Nếu bây giờ moi ruột ra thì có thể tìm được vé không?
Cô ta bất chợt bấu mạnh lòng bàn tay, móng tay đâm thẳng vào da thịt, cơn đau bất ngờ khiến cô ta tỉnh táo đôi chút, sau đó cô ta không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.
Tôi không cần vé, tôi không cần vé, không ai biết vé của tôi mất rồi.
Đúng vậy, dù vé của tôi ở đâu, tôi cũng không thể đi tìm, tôi không cần vé của mình.
Tôi muốn sống, tôi muốn sống, nhất định phải có vé mới có thể sống, không có vé thì sẽ chết, đúng rồi, vé tàu, tôi cần vé tàu, không, tôi không được muốn vé tàu, nhưng tôi nhất định phải có vé tàu…
Tôi không cần vé tàu của mình.
Lộ Liêu Liêu bỗng nhiên dừng lại, không run nữa.
Cô ta hiểu ra rồi.
Cô ta không thể đi tìm vé tàu của mình, nhưng bọn họ vẫn còn vé tàu.
Chỉ cần lấy được vé tàu của họ, cô ta vẫn có thể sống tiếp!
Sự ám thị như thế lại có chút tác dụng, dần dần cô ta không còn điên cuồng muốn tìm vé tàu của mình nữa, mặc dù cô ta ngày càng tin rằng vé của mình đang ở trong ruột.
Giang Lăng đang dựa vào tường, suy nghĩ về tất cả những gì vừa xảy ra.
Hiển nhiên, quy định đặc biệt của trạm này là không được bắt chuyện với hành khách, hoặc nói cách khác là không được giao tiếp, mà một khi vi phạm quy định đặc biệt, sẽ bị mất vé tàu.
Theo quy tắc dành cho hành khách, mất vé cần phải thông báo cho nhân viên phục vụ, nhưng việc đầu tiên mà nhân viên phục vụ làm sau khi biết tin lại là khâu miệng hành khách mất vé lại.
Hay thật đấy, không giải quyết được vấn đề thì giải quyết người có vấn đề luôn à?
Mà Què vội vã tìm lại vé tàu như vậy, có lẽ là vì quy định trong sổ tay hành khách: không có vé tàu thì không thể rời khỏi nơi này, tinh thần cậu ta quá căng thẳng, khi phát hiện vé tàu mất thì lập tức sụp đổ.
Vậy có phải tồn tại khả năng thế này không.
Hành khách vi phạm quy định, mất vé tàu, nhưng lại không biết đến cái gọi là sổ tay hành khách, cho nên dù vé có mất cũng không coi là chuyện nghiêm trọng thì hành khách đó có nổi điên như Què không?
Hoặc là, nếu có người làm mất vé tàu nhưng không thông báo cho nhân viên phục vụ, liệu có bị khâu miệng không?
Giang Lăng không thể biết được đáp án, bởi vì cậu không thể vi phạm quy định vì kiểm chứng ý nghĩ đó, rồi lại che giấu chuyện mình làm mất vé tàu.
Cậu cũng không thể chia sẻ suy nghĩ này với người khác, bởi vì chỉ cần mở miệng là vi phạm quy định.
Giang Lăng liếc Tô Dao Linh đang ngồi trên ghế, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô có nhận ra những vấn đề ẩn sau các quy định này không?
Trước đây bọn họ vẫn luôn cho rằng những điều khoản trong sổ tay hành khách là để giúp đỡ họ, chỉ cần làm theo yêu cầu ghi trong đó thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng thực tế chứng minh rằng, nếu họ làm đúng theo quy định trong sổ tay hành khách, thông báo việc mất vé cho nhân viên phục vụ thì kết cục cơ bản là... xong đời.
Vậy sổ tay hành khách này là để bảo vệ họ thật sao?
Khác với Giang Lăng đầy nghi vấn, Trương Bằng Phi và Tống Quế thì hoàn toàn không nghĩ sâu xa như vậy, Lưu Tiểu Sa lại càng đơn giản hơn, Tô Dao Linh và Giang Lăng làm thế nào thì cậu ta làm theo thế đó.
Không nói chuyện, không đáp lại, không phát ra tiếng.
Ba nguyên tắc bất di bất dịch.
Đứng lâu không chỉ khiến chân mềm mà còn mỏi, Lưu Tiểu Sa bắt đầu cân nhắc có nên bắt chước Tô Dao Linh ngồi xuống ghế không, liệu ngồi trên ghế dài có an toàn không? Đã bắt chước thì phải làm cho trọn bộ, nếu không thì chết lúc nào cũng không biết.
Nghĩ tới đây, cậu ta lại nhìn sang Tô Dao Linh và người phụ nữ trẻ mang thai đứng yên giữa đường.
Sau đó, chuyện khiến cậu ta hoài nghi nhân sinh đã xảy ra.
Tô Dao Linh đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt nhân viên giấy gần cửa tàu.
Nhân viên phục vụ đứng im, má hồng dưới ánh đèn mờ nhòe càng thêm kỳ dị, mùi máu trên người nồng nặc.
Sau đó, mọi người trong toa đều thấy Tô Dao Linh đưa tay.
Giật lấy cây kéo và kim chỉ trên tay nhân viên phục vụ.
Tô Dao Linh: Đưa đây nào.
Người giấy: ?
Nhân viên phục vụ không động đậy.
Thế là cô tiện tay nhét mấy thứ đó vào túi áo đồng phục.
Quả nhiên giống như cô suy đoán, nhân viên phục vụ chỉ hành động khi cần ra mặt xử lý hành khách, nếu không vi phạm quy định thì nhân viên phục vụ sẽ không phản kháng.
Tống Quế: ?
Lưu Tiểu Sa: ?
Tại sao cô không sợ nhân viên phục vụ cũng sẽ khâu miệng cô lại?
Khoan đã, tại sao nhân viên phục vụ lại để mặc cho cô muốn làm gì thì làm vậy?
Cái kéo đó là vũ khí của nó mà, cứ để một hành khách lấy đi như vậy, nó không thấy nguy hiểm sao?
Thoáng chốc, ngay cả Trương Bằng Phi cũng rơi vào một ảo giác kỳ lạ nào đó, dường như... nhân viên phục vụ này cũng không đáng sợ như tưởng tượng, thậm chí còn khá thân thiện?
Tầm mắt cậu ấy rơi vào miệng của Què đã bị khâu một cách thô bạo, lập tức tỉnh táo lại, thu hồi ý nghĩ nguy hiểm đó.
Thân thiện quần què gì chứ!
Người phụ nữ mang thai lại ngồi trở lại ghế đối diện Tô Dao Linh.
Cô ta ngẩng đầu cứng nhắc nhìn mấy người, rồi dừng lại trên người Tô Dao Linh.
Khuôn mặt trẻ trung nhưng nhợt nhạt của người phụ nữ hiện lên một nụ cười kỳ quái: "Có người trong số các em đã vi phạm quy định rồi, không sống được bao lâu đâu, nhưng chị có thể nói cho các em biết một cách giải quyết."
Câu nói này thật sự quá hấp dẫn, dù Tô Dao Linh và Giang Lăng tỏ vẻ không quan tâm, Què không thể mở miệng, nhưng Lộ Liêu Liêu thì suýt nữa buột miệng hỏi: Cách nào?
"Các em nghĩ chị đang lừa các em sao?"
Người phụ nữ cười khúc khích đầy rùng rợn: "Chị không cần thiết phải làm vậy, đã lên chuyến tàu điện ngầm này thì đừng mơ rời đi dễ dàng, các em chỉ cần... tự nhiên sẽ đều... chị không cần làm gì cả, chỉ cần đợi các em chết thôi, nhưng... chị có một lời khuyên muốn giúp các em... đó là..."
Những người không thể mở miệng như Trương Bằng Phi: "..."
Cần gì? Sẽ thế nào? Lời khuyên gì? Nói đi chứ!
Kẻ nói chuyện như đang chơi đố vui, cút khỏi tuyến số 7 đi!
Khi người phụ nữ nói, cái bụng dưới váy cô ta động đậy từng chút một.
Nhưng bây giờ chẳng ai dám nhìn xem rốt cuộc trong bụng cô ta có thứ gì.
Trương Bằng Phi cũng chẳng tò mò lắm, cậu ấy chỉ muốn sống sót một cách bình yên.
Thấy mọi người đều không có ý định mở miệng, hình như người phụ nữ cũng biết họ không phải loại ngu ngốc, đều đang cẩn thận tuân thủ quy định đặc biệt của trạm này.
Nhưng có vẻ cô ta thật sự không bận tâm đến việc không thể dụ họ mở miệng, nói ra đáp án luôn: "Chị cho các em một lời khuyên chân thành, đến trạm tiếp theo thì xuống đi. Sâu trong chuyến tàu điện ngầm này còn có thứ đáng sợ hơn, tuyệt đối đừng ở lại trên tàu, rời đi càng sớm càng tốt."
Tuy nhiên, câu nói này của cô ta rõ ràng là mâu thuẫn với những điều ghi trong sổ tay hành khách.
Sổ tay hành khách viết rất rõ ràng: Chưa đến trạm cuối, tuyệt đối không được xuống tàu.
Nên tin nội dung trong sổ tay hành khách, hay tin lời người phụ nữ kỳ lạ kia, đây thực sự là một lựa chọn vô cùng khó khăn.
Trương Bằng Phi và những người khác không tin rằng người phụ nữ kia đang muốn tốt cho họ, ngay từ khi lên tàu, cô ta đã liên tục bắt chuyện, dụ họ vi phạm quy định, khiến họ bị nhân viên phục vụ trừng phạt.
Nhưng nếu hỏi Giang Lăng tin ai thì câu trả lời của cậu sẽ hoàn toàn khác, cậu không tin ai cả.
Nếu làm đúng theo những gì sổ tay hành khách ghi, sau khi làm mất vé thì thông báo với nhân viên phục vụ, kết cục sẽ giống như Què, đó là bị khâu miệng.
Còn lời người phụ nữ kia nói, cậu lại càng không tin một chữ.
Ngược lại, cậu rất tò mò về lựa chọn của Tô Dao Linh.
Cô cũng không tin ai sao?
Tô Dao Linh sẽ chọn tin cả hai, nhưng tin là một chuyện, còn có làm theo hay không lại là chuyện khác.
Người phụ nữ nói không sai, bây giờ mới chỉ là trạm đầu tiên trong bảy trạm, mà đã nguy hiểm đến vậy, rõ ràng càng đi sâu sẽ càng kinh khủng hơn, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể vi phạm quy định, chết ngay tại chỗ.
Mà người phụ nữ kia không cần làm gì cả, nếu không tìm được cách để sống sót thì sớm muộn gì họ cũng sẽ chết trên tàu điện ngầm, vì thế cô ta thật sự không có lý do gì để lừa họ.
Ngay cả kẻ ngốc cũng biết rằng phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng ai dám xuống tàu chứ?
Những điều ghi trong sổ tay hành khách giống như một quyển cẩm nang sinh tồn, sau khi trải qua màn "nhiệm vụ tân thủ" ở trạm đầu tiên, Tô Dao Linh cho rằng sức mạnh đã tạo ra trò chơi này sẽ không để họ chết một cách mơ hồ, trái lại còn sẽ đưa ra rất nhiều gợi ý về cách để sống sót.
Nhưng cảm giác mà người phụ nữ kia và những con quái vật không có mắt ngoài kia mang lại cho Tô Dao Linh lại vô cùng giống nhau, bọn chúng chỉ đơn giản là muốn giết người chơi một cách tàn bạo.
Cho nên, mặc dù Tô Dao Linh nghĩ người phụ nữ kia không cần thiết phải lừa họ, nhưng cô cũng sẽ không thực sự làm theo lời cô ta.
Có thể việc xuống tàu ở trạm tiếp theo đúng là dễ hơn so với việc sống sót đến trạm cuối, nhưng chắc chắn sẽ phải trả giá.
Việc giúp đỡ họ và giết chết họ, hai điều hoàn toàn mâu thuẫn lại cùng xuất hiện trong sổ tay hành khách, chắc chắn phải có lý do gì đó. Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác thì mâu thuẫn này sẽ biến mất.
Nếu nói rằng, mục đích ban đầu của sổ tay hành khách vốn không phải là để giúp hành khách vô điều kiện, mà là để thuận tiện cho bên quản lý tàu điện ngầm, giúp họ quản lý hành khách dễ dàng hơn thì sao?
Chỉ cần không làm mất vé tàu, họ chính là hành khách an toàn.
Nhưng một khi làm mất vé, hoặc vi phạm quy định, họ sẽ không còn là hành khách an toàn nữa, mà là hành khách nguy hiểm.
Hành khách nguy hiểm cần được nhân viên phục vụ phát hiện ngay lập tức, sau đó xử lý và trừng phạt.
Vì vậy, trong sổ tay hành khách mới yêu cầu họ phải lập tức báo với nhân viên phục vụ sau khi làm mất vé.
Như vậy, những điểm mâu thuẫn trong sổ tay hành khách đã trở nên rõ ràng.