Bầu không khí trong cả toa tàu đang dần trở nên kỳ lạ.

Nó không chỉ kỳ lạ, mà còn hết sức phi lý.

Dưới sàn là Lưu Tiểu Sa đang hôn mê bất tỉnh, trong toa tàu bên cạnh là Tống Quế và Trương Bằng Phi đang đứng sững sờ tại chỗ.

Giang Lăng đứng trong bóng tối của toa, không nói một lời nào.

Còn cách cậu không xa, trong lòng Tô Dao Linh là một khối thịt hình người nhỏ xíu, liên tục nhỏ xuống thứ gì đó.

Đương nhiên không phải vì Tô Dao Linh thương xót mà ôm nó, hơn nữa tốc độ tay của cô cực kỳ nhanh, trong vòng một phút đã khâu kín miệng của vong nhi. Làm việc này mà không có kỹ thuật và khả năng chịu đựng tâm lý thì đúng là không thể làm nổi.

Sau đó, mọi người nhìn thấy cô quay trở lại toa số 3 phía sau, ném sinh vật đang ngọ nguậy trong lòng vào vòng tay của nhân viên giấy.

Nhân viên giấy bất động: ?

Dĩ nhiên Tô Dao Linh không thể cứ ôm cái thứ này mãi, đồng đội chắc chắn không ai dám nhận, đặt lên ghế thì ghế sẽ không thể ngồi được nữa, may mà còn có một "công cụ" là người giấy.

Làm xong tất cả, cô đưa tay ra, lau tay lên người nhân viên giấy.

Nhân viên giấy: ?

Nụ cười kỳ quái trên gương mặt nó đã hoàn toàn biến mất, hai má đỏ ửng, khuôn mặt trắng bệch dính đầy máu, cái miệng được vẽ đã mím lại thành một đường thẳng.

Trương Bằng Phi lắp bắp: "Cậu, cậu, tôi… sao cậu lại…?"

Tô Dao Linh quay đầu lại: "Yên tâm, tôi chưa bị điên."

"Thế còn cái… cái thứ này…"

"Vong nhi, không nhận ra sao?"

Trương Bằng Phi: …

Nhận ra rồi, là vong nhi, nhưng đúng là quá sốc.

Thời gian đã vượt quá một phút, nhưng đến giờ vẫn chưa có chuyện gì kỳ dị bất ngờ xảy ra.

Có vẻ như cách khiến vong nhi không thể phát ra tiếng khóc của Tô Dao Linh thật sự có hiệu quả, Giang Lăng cũng thôi không nghĩ đến chuyện lập tức bỏ chạy nữa, đi theo cô quay trở lại toa số 3.

Việc nhân viên giấy không phản kháng để cô thao túng cũng dễ hiểu, nó chỉ nguy hiểm khi bị kích hoạt, lúc không động đậy thì đến cả một nữ sinh trung học cũng dễ dàng lấy được vũ khí của nó.

Nhưng vong nhi thì lại khác…

Giang Lăng giơ điện thoại lên, vừa làm đèn chiếu sáng, vừa kiểm tra xem trong toa có nguy hiểm nào khác không, vừa hỏi cô: "Cậu làm thế nào vậy? Sao vong nhi đó lại không phản kháng?"

Cậu nói: "Tôi tận mắt thấy nó chỉ dùng một tay đã vặn gãy tay nắm cửa toa tàu mà."

"Sức mạnh lớn nhất của nó là ở đôi tay, nhưng rất rõ ràng, dường như không phải lúc nào cũng có thể phát ra sức mạnh lớn như vậy. Nếu bị nó tóm được, cho nó thời gian, đúng là kể cả xương sắt cũng tiêu đời, nhưng đồng thời điểm yếu của nó cũng rất rõ ràng."

Vì ánh sáng không đủ, Giang Lăng và những người khác không nhìn thấy cách cô trói hai tay nhỏ của vong nhi lại trong nháy mắt, rồi vặn chúng ra một góc khiến nó không thể với tới người cô, sau đó mới hoàn thành việc "khâu miệng".

Cô có thể thành công, còn vì một nguyên nhân rất quan trọng nữa.

Tô Dao Linh suy đoán, khả năng tấn công vật lý của vong nhi không mạnh lắm, sức mạnh ở tay chỉ để giúp nó ra vào các toa tàu và bắt được hành khách đang chạy trốn.

Năng lực thực sự đáng sợ của nó, e rằng là ở phương diện tinh thần.

Nó là sinh vật mà trong điều khoản đặc biệt có quy định: nếu ở cùng nó quá một phút thì sẽ chết. Kết cục của Què chính là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trạng thái điên cuồng của cậu ta còn dữ dội hơn cả lúc ở trạm trước.

Điều đáng sợ nhất không phải là không có năng lực phản kháng nó, mà là không có ý định phản kháng, thậm chí còn chủ động đến gần nó, thương hại nó, rồi…

Ánh đèn từ điện thoại của Giang Lăng chiếu vào toa số 3, để mọi người nhìn thấy kết cục của Què.

Bên cạnh cột trụ trong toa tàu là một đống thịt nát và xương vụn không thể gọi là "người" được nữa, nếu kiểm tra kỹ, có lẽ còn có thể tìm thấy dấu vết bị cắn xé.

Què đã chủ động để nó ăn chính mình để làm dịu cơn đói của nó.

Cảm giác buồn nôn làm dịu đi nỗi sợ hãi của Tống Quế, cô ta và Trương Bằng Phi bắt đầu nôn khan ở bên cạnh.

Trên đồng phục của Tô Dao Linh dính đầy máu tươi, nhưng dường như cô chẳng hề bận tâm.

Giang Lăng đảo mắt nhìn xung quanh, hỏi: "Lộ Liêu Liêu đâu rồi?"

Thật ra điều này không có nghĩa là cậu thích Lộ Liêu Liêu nên mới hỏi, lý do cậu đặc biệt nhắc đến là vì vào thời điểm đặc biệt như bây giờ, nếu có ai đó cũng nổi điên như Què thì cũng rất nguy hiểm.

Dù Què cũng chưa từng tấn công bọn họ.

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Tống Quế hơi thay đổi, nhưng may là xung quanh quá tối, không ai nhìn thấy nét mặt cô ta. Tống Quế vốn định nói với mọi người chuyện mình làm mất vé tàu, nhưng liếc nhìn nhân viên giấy ở góc toa, lại nuốt lời vào trong.

Trương Bằng Phi thì lại nhớ ra, cậu ấy vỗ trán, lập tức quay đầu chạy về phía toa đằng sau, gọi to: "Liêu Liêu, không sao rồi, an toàn rồi, cậu mau qua đây đi!"

Khoảng cách giữa hai toa tàu không xa, cậu ấy chạy về toa số 5, tìm một lúc thấy cô gái mặc váy trắng co ro ở góc toa, vội nói: "Tô… Giang Lăng và mọi người đã xử lý xong cái thứ kia rồi, chúng ta mau qua bên đó hội họp đi, giờ mà lẻ loi một mình thì nguy hiểm lắm."

Lộ Liêu Liêu ngẩng đầu lên, khiến Trương Bằng Phi giật nảy mình.

Sắc mặt cô gái trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào, tuy trước giờ da Lộ Liêu Liêu vốn đã trắng, nhưng lúc này cô ta trông chẳng khác nào người giấy. Hơn nữa đôi mắt cô ta trũng sâu, ánh mắt mang đầy vẻ hoảng loạn.

Tuy lúc nãy suýt nữa bị dọa chết, nhưng Trương Bằng Phi nhanh chóng phản ứng lại, có thể là do Lộ Liêu Liêu ở một mình quá lâu trong này, thật sự bị dọa đến mức hoảng loạn rồi, nên mới có vẻ như chim sợ cành cong thế này. Nếu không thì cũng đâu đến nỗi tự cào mình đến rách cả lòng bàn tay.

Cậu ấy đưa tay đỡ lấy Lộ Liêu Liêu, lần này Lộ Liêu Liêu không còn như trước kia đẩy cậu ấy ra nữa.

Cũng đúng thôi, Tống Quế không còn bên cạnh cô ta, giờ người mà cô ta có thể dựa vào và tin tưởng cũng chỉ còn lại mình cậu ấy.

Trương Bằng Phi bất giác sinh ra một cảm giác trách nhiệm.

Cậu ấy nhất định phải bảo vệ Lộ Liêu Liêu thật tốt.

Hai người cùng quay lại toa số 3.

Giang Lăng nhìn thời gian, chỉ còn chưa đến nửa phút là tới mốc 15 phút mà hệ thống phát thanh đã nói.

Trạm này, tuy mọi người may mắn sống sót qua được, nhưng cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Trước kia, Lộ Liêu Liêu và Tống Quế lúc nào cũng đứng cạnh nhau, nhưng lúc này hai người lại đứng cách rất xa nhau. Người đứng cạnh Lộ Liêu Liêu để bảo vệ cô ta đã đổi thành Trương Bằng Phi, còn Lộ Liêu Liêu, từ lúc quay lại đến giờ vẫn luôn siết chặt lòng bàn tay của mình.

Giang Lăng ngửi thấy mùi máu tanh.

Chẳng lẽ Lộ Liêu Liêu đang dựa vào việc tự làm đau bản thân để kháng lại thứ gì đó?

[Đông, tang, đinh, tưng.]

[Đã đến trạm cục cảnh sát thành phố.]

[Khi xuống tàu, xin hành khách chú ý khoảng cách giữa tàu và sân ga, những ai cần xuống tàu hãy xuống từ cửa bên phải.]

Khi tốc độ toa tàu chậm lại, những tiếng ồn ào bên tai cũng dần biến mất.

Tàu dừng lại ở trạm, cánh cửa sắt rỉ sét kêu lên kẽo kẹt mở ra.

Cũng giống như trước, bên ngoài sân ga vẫn tối đen như mực, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Tống Quế đột nhiên nói: "…Chúng ta, chúng ta xuống trạm này đi."

Giọng cô ta mang theo chút sợ hãi: "Chỗ này đáng sợ quá, mới qua có hai trạm mà đã chết một người, ai biết được phía sau còn có thứ quỷ quái gì nữa."

Trương Bằng Phi vội lắc đầu: "Không được, không được, trong cái sổ tay hành khách kia có ghi, chưa đến trạm cuối không được xuống tàu!"

Giang Lăng nói: "Nếu xuống tàu ở đây, không ai dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm hơn."

Bóng tối ngoài tàu còn đậm đặc hơn trong tàu, như cái miệng của một con quái vật đang há ra, chờ mọi người tự chui vào lưới.

Giờ phút này, người có tiếng nói nhất trong toa tàu, không nghi ngờ gì chính là Giang Lăng, người còn lại là Tô Dao Linh, mặc dù mọi người không ai nói với ai điều này, nhưng sự thật là thế.

Hai người duy nhất vẫn giữ được sự bình tĩnh, chính là họ.

Nếu Giang Lăng đã nói vậy, Lộ Liêu Liêu và Trương Bằng Phi cũng không có ý định xuống tàu nữa, dù Tống Quế vẫn chưa hoàn toàn mất trí, nhưng trong tình huống như thế này cũng chẳng thể tự xuống một mình.

Cô ta lùi lại mấy bước, ngồi xuống ghế dài, sắc mặt trắng bệch, lúc này có vẻ cũng không còn để tâm đến việc chiếc ghế này từng có thứ gì không phải người ngồi qua.

Tiếng chuông chói tai vang lên, nhưng ngay lúc này, trong toa tàu lại có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.

Tiếp theo đó là tiếng bò trườn sột soạt.

Soạt! Bộp.

Trương Bằng Phi nhìn quanh theo hướng phát ra âm thanh, mới phát hiện ra vong nhi vốn được nhân viên giấy ôm lấy đã rơi xuống đất, lúc này đang trườn từ trong toa về phía cửa tàu.

Cậu ấy hoảng hốt tránh sang một bên.

Tiếng chuông chói tai vẫn tiếp tục vang lên, nhưng tàu vẫn chưa khởi hành, rõ ràng là nếu vong nhi này chưa xuống thì cửa tàu sẽ không đóng lại.

Rồi cậu ấy thấy Tô Dao Linh bước tới, nhấc vong nhi lên rồi ném thẳng nó ra ngoài cửa toa.

Bộp.

Vong nhi:...

Cảm ơn cô rất nhiều, nhờ có cô mà bốn mùa đều tươi đẹp ấm áp.

Tiếng chuông lập tức kết thúc, cửa toa khép lại.

Toa tàu lại bắt đầu tăng tốc.

Chính tiếng chuông tàu chói tai và vội vã ban nãy, cuối cùng cũng đánh thức được Lưu Tiểu Sa đang hôn mê.

Cậu ta mở mắt ra, thấy cửa giữa hai toa đã mở, trong toa số 3 có những người bạn đồng hành quen thuộc đang đứng đó, lập tức giật mình, bò dậy chạy ngay sang, vừa chạy vừa căng thẳng nhìn quanh: "Vong nhi kia đâu rồi?"

Nhân viên giấy vẫn còn đó, nhưng vong nhi đã biến mất, cũng không nghe thấy tiếng khóc, dưới đất xuất hiện thêm một đống mảng mờ như bị làm mờ, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy dấu máu kéo lê do bò trườn để lại.

Tô Dao Linh: "Nó xuống tàu rồi, cậu có muốn xuống cùng nó không? Nó đáng thương lắm đó."

Hình như Lưu Tiểu Sa đã hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng xua tay: "Không không, tôi… tôi ở lại đây là được rồi."

Có vẻ như lòng thương cảm của cậu ta dành cho vong nhi kia chỉ xuất hiện khi nghe thấy nó khóc thôi.

Lưu Tiểu Sa quay đầu lại, nhìn thấy thi thể của Què nằm dưới đất, lập tức hét toáng lên vì sợ hãi.

Trương Bằng Phi đành phải tóm tắt lại những gì vừa xảy ra một cách ngắn gọn.

Lưu Tiểu Sa nghe xong, vẫn còn hơi ngơ ngác.

Cậu ta không hiểu, nhưng vô cùng sợ hãi.

Què đã bị điên thật rồi sao?

… Mặc kệ đi, chỉ cần mình còn sống là được rồi.

Nhưng…

Lưu Tiểu Sa sờ lên mũi mình, chạm phải vết máu mũi đã khô lại và sống mũi hơi đau nhức.

Hình như cậu ta vừa bị ai đó đánh thì phải?

Đù má, không nhớ nổi nữa.

**

Tàu điện ngầm lại tiếp tục lao vun vút trong đường hầm tối đen như mực, bánh xe ma sát với đường ray phát ra tiếng gầm rú.

Không biết tiếng phát thanh phát ra từ đâu, chỉ có thể mơ hồ đoán rằng có lẽ là từ chiếc loa được lắp trên nóc tàu, lúc này âm thanh điện nhiễu xẹt qua, rồi lại vang lên giọng nói quen thuộc với mọi người.

[Trong quá trình tàu chạy, xin hành khách ngồi vững, bám chắc.]

[Trạm tiếp theo: Trạm tàu phía Nam, hành khách xuống tàu hãy cầm sẵn vé, đến chờ tại cửa bên phải.]

[Khi đi tàu, xin quý hành khách nghiêm túc tuân thủ sổ tay hành khách, điều khoản đặc biệt tại trạm này là: không được đến gần động vật, không được ở cùng toa với động vật.]

[Động vật trong điều khoản này bao gồm cả sinh vật sống và xác chết.]

Lần này, không ai dám coi nhẹ nội dung phát thanh nữa.

Đây không chỉ là một thông báo đơn thuần, mà còn là mấu chốt để giữ mạng sống.

"Không nói trạm này phải đi bao lâu à?" Tống Quế bắt đầu hoảng loạn, trông có vẻ rất sợ hãi.

"Không nói, chỉ có thể vừa đi vừa quan sát thôi."

Trương Bằng Phi đáp xong thì dường như rơi vào trầm ngâm, cậu ấy liếc nhìn cửa sổ đen ngòm bên cạnh, bên tai là tiếng ầm ầm khi tàu chạy.

Lời Tống Quế vừa nói về việc xuống tàu khiến cậu ấy chợt nhớ ra một chuyện.

Nếu muốn rời khỏi nhà ga, theo như quy định trong sổ tay hành khách, nhất định phải cầm theo vé mới được phép rời khỏi.

Thế là cậu ấy lấy hết can đảm, đi tới bên cạnh Tô Dao Linh, nhẹ nhàng nói: "Bạn Tô, chúng ta có thể sang toa bên cạnh nói chuyện một chút được không?"

Giang Lăng đứng bên cạnh ngước mắt nhìn cậu ấy.

Tô Dao Linh không hỏi lý do, chỉ "ừ" một tiếng xem như đồng ý.

Tay nắm cửa toa phía trước bị hỏng, chỉ có thể đóng chứ không khóa được, nhưng hiện tại cũng không cần khóa lại, hai người bước vào toa tàu khác, Trương Bằng Phi quay đầu định đóng cửa lại.

Bỗng nhiên, một bàn tay thò vào.

Lưu Tiểu Sa giữ lấy cửa: "Khoan đã, có bí mật gì mà tôi không được nghe, tôi cũng muốn qua đó!"

Trương Bằng Phi bất lực: "Cậu... chuyện này không liên quan đến cậu!"

Lưu Tiểu Sa đẩy cửa bước vào, dáng vẻ bám riết không buông: "Cậu thích nói hay không thì tùy, dù sao tôi cũng sẽ ở lại đây."

Cậu ta đang bám chặt lấy Tô Dao Linh, hơn nữa trong toa số 3 có xác chết và nhân viên giấy, đáng sợ khủng khiếp, cậu ta nhất định phải theo sang xem thử Trương Bằng Phi có định chia rẽ mọi người rồi nói xấu cậu ta hay không.

Trên cánh cửa vẫn còn vết máu do vong nhi phá cửa để lại lúc nãy, khi mở và đóng cửa, tay Lưu Tiểu Sa dính đầy máu tanh nhớp nháp.

Lưu Tiểu Sa: Ọe.

Tô Dao Linh đứng lại, quay người nhìn Trương Bằng Phi: "Nói đi."

Trương Bằng Phi do dự một lát, nói: "Bạn Tô, cậu nhất định phải cứu các bạn khác."

Ban đầu cậu ấy định tìm Giang Lăng, nhưng thứ nhất, Giang Lăng là con trai, lại là người mà Lộ Liêu Liêu crush, Trương Bằng Phi thừa nhận trong lòng mình hơi ghen tị.

Thứ hai, tuy cách mà Tô Dao Linh xử lý đứa trẻ kia hơi rợn người, nhưng rất hiệu quả.

Có lẽ cô sẽ có cách nào đó để cứu người.

"Cậu đang nói đến Lộ Liêu Liêu đúng không."

Tô Dao Linh lập tức nhìn thấu ý định của Trương Bằng Phi.

Trương Bằng Phi gật đầu, mặt hơi đỏ lên, rồi kể sơ qua việc ba người họ chạy sang toa phía sau như thế nào, nhưng không nói rõ chi tiết.

**

Trong toa tàu ban đầu, mùi máu tanh nồng nặc.

Trên sàn có một cái xác, là thứ không ai có thể làm ngơ được, mặc dù trong ánh sáng lờ mờ của toa tàu không thể nhận ra đó là xác gì.

Tống Quế sợ nhân viên giấy kia nên đứng ở vị trí cách với nhân viên giấy xa nhất: "Chúng ta không thể đổi sang toa khác ở sao?"

Lộ Liêu Liêu cũng im lặng không nói.

Giang Lăng đột nhiên bật đèn pin trên điện thoại, chiếu vào đống máu thịt còn lại trên sàn: "Các cậu nhìn xem."

Cậu tiến lên phía trước, đến gần hơn: "Cái này là gì vậy."

Lộ Liêu Liêu lắc đầu, cũng không dám nhìn kỹ: "Không biết."

Giang Lăng nói: "Vậy sao?"

Lộ Liêu Liêu cố nén cảm giác buồn nôn, nhìn kỹ lại lần nữa: "Là... sừng dê thì phải."

Giang Lăng nhíu mày, quay đầu hỏi Tống Quế: "Là sừng dê đúng không?"

Dù Tống Quế cũng thấy ghê tởm, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Giang Lăng.

"Ừ, là sừng dê, sao vậy? Có gì không ổn à?"

Cậu nhìn hai người bạn trước mặt, nhưng không trả lời câu hỏi của Tống Quế.

Họ vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường.

Không nhận ra việc trong đống xác thịt này lại có thứ như sừng dê là điều bất thường.

Tống Quế bỗng nhận ra, vội vàng bước vài bước về phía cửa toa tàu: "Xong rồi, chúng ta không thể ở cùng toa với xác động vật được, nếu không là vi phạm quy định!"

Lộ Liêu Liêu cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, nếu không nhờ Giang Lăng phát hiện trong xác chết có thứ gì khác…

Hai người họ chắc chắn sẽ không nhìn kỹ đống thịt trên sàn, cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng, nơi này lại ẩn chứa mối nguy hiểm.

Tống Quế lập tức mở cửa toa, chạy về phía toa số 4 ở phía sau, Lộ Liêu Liêu cũng quay người chạy theo.

Chỉ còn Giang Lăng đứng nguyên tại chỗ.

Điều cậu muốn họ nhận ra không phải là cái này.

Mà là…

Trong toa tàu điện đang chạy, nơi bị cấm mang theo động vật, sao lại có thể xuất hiện xác dê?

Khi dừng ở trạm trước, tất cả mọi người đều thấy chỉ có vong nhi xuống tàu, hoàn toàn không có thứ gì lên tàu.

Vậy thì làm sao mà có thể có xác động vật xuất hiện một cách vô lý như thế?

Khặc khặc khặc.

Sau lưng có tiếng ma sát chói tai.

Giang Lăng quay đầu lại, nhìn về phía nhân viên giấy ở trong góc.

Nhân viên giấy dính máu, trong tay có thêm một cái kéo, không phải cái kéo dính máu mà Tô Dao Linh lấy đi trước đó, mà là một cái hoàn toàn mới, sáng bóng.

Ngoài kéo ra, còn có cả kim chỉ.

**

Trong toa số 2, Trương Bằng Phi tắt đèn pin điện thoại.

Chức năng chiếu sáng rất hao pin, mà điện thoại thông minh vốn đã tiêu hao nhanh, giờ cậu ấy chỉ còn lại mười mấy phần trăm pin.

Kể từ khi đèn chiếu sáng trong toa tàu không bật lên sau trạm trước, vẫn chưa có tín hiệu khôi phục, chỉ có đèn trong hầm xuất hiện mỗi hai ba phút một lần, ánh sáng từ cửa sổ tàu rọi vào trở thành chút ánh sáng hiếm hoi giúp họ phục hồi tầm nhìn.

Lúc này, pin điện thoại thứ là vô cùng quan trọng, tốt nhất nên để dành khi cần chạy trốn.

Mặc dù cậu ấy không mong sẽ xảy ra tình huống như vậy.

Trương Bằng Phi nói xong chuyện vừa rồi, liếc nhìn bóng dáng Tô Dao Linh trong bóng tối.

Trong toa tàu không phải hoàn toàn tối đen như mực, vẫn có thể lờ mờ thấy được bóng dáng nhau.

Cậu ấy hỏi: "Cậu có cảm thấy... Lộ Liêu Liêu và Tống Quế có gì đó không bình thường không?"

Bọn họ vốn là bạn rất thân, thậm chí lúc chạy trốn cũng luôn đi cùng nhau, vậy mà lúc nãy lại đột nhiên vì chuyện vé tàu mà cãi nhau.

Bây giờ hai người họ giữ khoảng cách rất xa, như thể không phải là bạn bè, mà là kẻ thù cần phải đề phòng lẫn nhau.

Trương Bằng Phi nói: "Lúc nãy tôi bảo hai người họ có gì đó không ổn, là vì họ đã cãi nhau ở toa tàu phía sau."

Tô Dao Linh đáp: "Cho dù là bạn thân đến mấy, cũng không thể chưa từng cãi nhau, huống chi là trong tình cảnh này."

Những vấn đề bình thường không thể hiện ra, đến khi đối mặt với sự sống chết thì mâu thuẫn sẽ bùng phát.

Trương Bằng Phi hạ giọng: "Nguyên nhân họ cãi nhau là vì Tống Quế phát hiện vé của mình biến mất."

Lưu Tiểu Sa không hiểu trọng điểm trong cuộc nói chuyện của hai người, nhưng cũng biết điều mà không chen vào.

Trong lòng cậu ta lại thầm nghĩ, chẳng trách sau khi tỉnh dậy thấy hai cô gái đó cứ là lạ, may mà lúc nãy chọn đúng, không ở cùng toa với họ.

Tô Dao Linh thấy Trương Bằng Phi còn muốn nói tiếp, bèn lùi lại vài bước rồi ngồi xuống.

Khoảng cách giữa các trạm dừng của tuyến tàu này quá dài, thời gian cũng kéo dài, nên nếu có thể tiết kiệm được thể lực thì cô sẽ không bao giờ lãng phí.

Cô nói: "Nói vậy là vé của Tống Quế cũng mất rồi à?"

"Suỵt, đừng để nhân viên giấy nghe thấy."

Trương Bằng Phi vội vã ra hiệu bảo cô hạ thấp giọng, rồi nói tiếp: "Thật ra, tôi có một suy nghĩ rất kỳ quái... tôi cảm thấy vé của cậu ta chưa chắc đã bị mất."

"Sao lại nói thế?"

"Tống Quế nghĩ rằng Lộ Liêu Liêu đã trộm vé của cậu ta, vì chỉ có hai người họ có cơ hội tiếp cận nhau."

Tô Dao Linh: "Suy luận rất hợp lý."

"Tôi cũng không biết có phải do Liêu Liêu làm hay không, nhưng cậu ấy không có lý do gì để làm thế cả, nhưng... đầu óc tôi rối lắm, nên tôi mới đến tìm cậu, tôi muốn kể cho cậu những gì tôi biết, tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng, tôi muốn... muốn nhờ cậu giúp họ... không, tôi muốn cậu cứu họ!"

Trương Bằng Phi nói một lèo, không đợi Tô Dao Linh trả lời, lại tiếp tục: "Để chứng minh mình không lấy vé, Lộ Liêu Liêu đã giơ bàn tay vẫn luôn nắm chặt ra, sau đó Tống Quế xin lỗi cậu ấy, Lộ Liêu Liêu cũng nói trong tay mình không có vé."

Dù không xác nhận được chính Lộ Liêu Liêu đã trộm vé tàu của Tống Quế và Tống Quế cũng đã xin lỗi, nhưng mối quan hệ của họ vẫn chưa được khôi phục.

Có lẽ cũng vì lý do này mà sau đó Tống Quế nhất quyết muốn đi đến toa tàu phát ra tiếng khóc của vong nhi, còn Lộ Liêu Liêu thì bảo Trương Bằng Phi đừng lo cho cô ta, chuyện này cũng ảnh hưởng đến tâm trạng cả hai.

Chỉ mâu thuẫn giữa hai cô gái thì không đủ để khiến Trương Bằng Phi tìm đến Tô Dao Linh.

Điều cậu ấy sắp nói tiếp theo mới là thứ khiến cậu ấy luôn cảm thấy bất an.

"Lúc đó khi Lộ Liêu Liêu đưa tay ra, hai người họ đều không có phản ứng gì, nhưng rõ ràng tôi đã thấy trong tay cậu ấy... là một tấm vé dính máu."

"Và cả hai người họ như thể hoàn toàn không nhìn thấy tấm vé ấy!"

Nói xong, ngay cả Trương Bằng Phi cũng cảm thấy sởn gai ốc.

Tấm vé đó có thể là của Tống Quế, cũng có thể là do Lộ Liêu Liêu luôn nắm trong tay, nhưng ai là chủ sở hữu thì không quan trọng, điều quan trọng là cả hai đều không nhìn thấy!

Trên chuyến tàu này ngoài họ ra thì không còn ai khác, bạn của họ không có lý do gì để trộm vé của nhau.

Vé của Què có thể là do cậu ta bất cẩn làm rơi mất, nhưng nếu như cả Tống Quế cũng mất vé thì quá trùng hợp.

Không ai trộm vé, nhưng vé lại cứ biến mất...

Trước đây Trương Bằng Phi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi cậu ấy nhìn thấy thứ trong tay Lộ Liêu Liêu và rồi cậu ấy có một suy nghĩ kỳ lạ đến mức bản thân cũng cảm thấy nó quá phi lý.

Nếu như vé tàu... vốn dĩ chưa từng bị mất thì sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play