"Khi bạn không nhìn thấy mặt trăng thì mặt trăng có còn tồn tại không?"

- Albert Einstein

**

Tô Dao Linh có hiểu hay không thì không rõ, nhưng có điều chắc chắn là Lưu Tiểu Sa hoàn toàn mù tịt.

Trừ khi Tống Quế và Lộ Liêu Liêu đều bị mù, chứ sao lại không nhìn thấy tấm vé tàu chứ?

Một người thì có thể coi là xuất hiện ảo giác, nhưng trong trường hợp này là hai người, cả hai đều không nhìn thấy tấm vé, còn Trương Bằng Phi lại có thể nhìn thấy, lý do là gì chứ?

Cậu ta không nhịn được mà chen lời: "Cậu có chắc là không phải do cậu bị ảo giác, nên mới thấy tấm vé đó không?"

Trương Bằng Phi bị hỏi vậy thì bỗng dưng cảm thấy cũng có lý…

Khoan đã, chẳng lẽ tên hề lại chính là mình sao?

May mà Tô Dao Linh đã lên tiếng giải vây: "Cậu nghĩ vì sao vé của họ lại biến mất?"

Trương Bằng Phi hơi do dự: "Có phải là vì vi phạm điều khoản đặc biệt không, Giang Lăng đã từng nói như vậy, lúc Què làm mất vé, hình như cũng là sau khi nói chuyện với Lưu Tiểu Sa, đã vi phạm quy định không được bắt chuyện với hành khách khác."

Cậu ấy đột nhiên cảm thấy không đúng: "Khoan đã, nhưng Tống Quế có vi phạm quy định gì đâu?"

Tô Dao Linh nghĩ một lát thì hiểu ra.

Cô nói: "Nếu theo như những gì cậu nói thì có lẽ vé của Tống Quế đã bị mất ở trạm trước, mà quy định ở trạm đó là không được ở chung toa tàu với vật phát ra tiếng khóc quá một phút, nên có thể cậu ta đã vi phạm điều khoản này."

"Nói như vậy thì Tống Quế đúng là hơi kỳ lạ... lúc đó bọn tôi vất vả lắm mới chạy được đến toa phía sau, vậy mà cậu ta lại thấy vong nhi đáng thương, còn muốn quay lại giúp nó."

"Nhưng đây chưa hẳn là mấu chốt khiến cậu ta gặp vấn đề, lúc đó Lưu Tiểu Sa cũng muốn quay lại mà, chỉ là tôi kịp thời ngăn cậu ta lại thôi."

Lưu Tiểu Sa: …

Cảm ơn cậu, tôi bỗng nhiên nhớ ra tại sao cái mũi của mình lại bị gãy rồi.

Trương Bằng Phi gật đầu lia lịa: "Thì ra là cậu cứu Lưu Tiểu Sa, cậu đúng là người tốt lấy ơn báo oán, vậy mà trước đây tụi nó còn muốn bắt nạt cậu! Không ngờ cậu lại không để bụng, nếu bọn tôi có thể sống sót ra ngoài, tôi nhất định sẽ đề nghị thầy giáo tuyên dương cậu vì hành động tốt đẹp này!"

Lưu Tiểu Sa sốt ruột chen vào: "Nói chuyện gì ra chuyện đó! Đừng có ngồi đó chia rẽ nội bộ, bắt nạt gì chứ, mấy chuyện đó qua rồi, mà lúc đó tôi cũng có bắt nạt thành công đâu!"

Hơn nữa, giờ có sống được quay về trường hay không còn chưa biết, nói gì đến chuyện người tốt việc tốt.

Tất nhiên Tô Dao Linh cũng chẳng hứng thú gì với mấy chuyện được khen thưởng, cô nói: "Sau đó vong nhi đều ở cùng Què và chúng ta, Tống Quế không có thời gian để vi phạm quy định nữa, vậy nên chỉ có một khả năng, lúc vong nhi mới xuất hiện, khi chúng ta tách ra thì đã xảy ra vấn đề."

Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ba người chúng tôi chạy thẳng đến toa phía trước, cậu và Lộ Liêu Liêu đi về phía sau, còn Tống Quế là người cuối cùng rời khỏi toa cũ để cùng đi về sau với các cậu, có thể là vì rời đi không kịp nên cậu ta đã bị quá giờ."

Thực ra một phút rất ngắn, lúc đó mọi người đều bị dọa đến mức chết lặng, nếu không nhờ Tô Dao Linh bỏ chạy trước thì có lẽ những người khác cũng không phản ứng kịp để rời khỏi toa có vong nhi.

Trương Bằng Phi hồi tưởng lại, hình như đúng là như vậy, lúc đó Tống Quế là người cuối cùng rời khỏi toa cũ, điều này cũng có nghĩa là ngay từ đầu cô ta đã ở cùng vong nhi lâu hơn những người khác.

"Nói như vậy thì."

Lưu Tiểu Sa bắt đầu hiểu ra: "Tống Quế cũng là vì vi phạm điều khoản đặc biệt nên mới không tìm được vé, mà nếu không có vé thì không thể rời khỏi ga tàu điện ngầm... vậy chẳng phải chỉ còn con đường chết hay sao..."

Cuối cùng vẫn quay lại một vấn đề.

Không được vi phạm quy tắc dành cho hành khách tại nhà ga.

Nếu Trương Bằng Phi nói đúng, vậy thì sau khi vi phạm quy định, thật ra thứ xảy ra vấn đề không phải là tấm vé, mà là chính bản thân hành khách.

Bởi vì đã vi phạm quy định, cho nên họ không thể "nhìn thấy" tấm vé.

Cuối cùng, vì hoảng loạn khi đánh mất vé mà dần dần nổi điên.

Đúng lúc đó, cửa toa tàu phía sau ba người đột nhiên phát ra một tiếng "ầm" lớn!

Tiếng động này khiến Lưu Tiểu Sa giật bắn mình, sau khi hoàn hồn lại thì phát hiện có người đã đá tung cửa toa tàu, trong lòng cậu ta lập tức dâng trào lửa giận: "Con mẹ đứa nào..."

Sau khi nhìn rõ người đến là Giang Lăng, cậu ta ngậm miệng lại ngay.

Là một trong những người thông minh, vậy thì không sao rồi.

Người thiếu niên đứng ở cửa, giọng nói lạnh nhạt, không thể nghe ra cảm xúc, cậu nói: "Tống Quế và Lộ Liêu Liêu gặp chuyện rồi."

**

Vài phút trước, tại toa số 3, sau khi Tống Quế và Lộ Liêu Liêu chạy về phía sau, Giang Lăng lại không rời đi ngay, trực giác mách bảo cậu rằng vẫn còn vấn đề chưa được làm rõ.

Đôi mắt của nhân viên giấy vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, theo hành động trước đó của nhân viên giấy, nếu nó nhằm vào cậu thì có thể mắt sẽ không chuyển động, nhưng cái đầu nhất định sẽ xoay lại một cách trái ngược với quy luật vật lý để nhìn chằm chằm vào cậu.

Rồi dùng khuôn mặt người chết rùng rợn kia để gây cú sốc tinh thần cho cậu.

Cậu đánh cược một lần.

Nếu tình hình không ổn thì chạy cũng chưa muộn.

Quả nhiên, nhân viên giấy vượt qua cậu, đuổi về phía toa đằng sau, đó là hướng mà Tống Quế và Lộ Liêu Liêu đã bỏ chạy.

Giang Lăng nhìn bóng người giấy biến mất sau cánh cửa toa tàu, rơi vào trầm tư.

Tại sao lại không ra tay với cậu?

Còn cái sừng dê mà lúc nãy Tống Quế và Lộ Liêu Liêu nói đã nhìn thấy là sao?

Trên chuyến tàu điện ngầm này có quá nhiều điều kỳ quái, hơn nữa mỗi chuyện đều có thể gây chết người.

Muốn sống sót thì nhất định phải làm rõ nguyên nhân dẫn đến mọi việc.

**

Nghe Giang Lăng nói nhân viên giấy đã đuổi theo hai cô gái kia, Tô Dao Linh lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy.

Giang Lăng thấy cô chẳng mấy ngạc nhiên, bèn hỏi: "Cậu đã biết từ lâu rồi à?"

Tô Dao Linh lắc đầu: "Cũng không hẳn, chỉ là có một vài suy đoán thôi."

Dù không có những gì Trương Bằng Phi vừa nói, cô cũng đã cảm thấy hai cô gái đó có vấn đề, cho nên việc những "hành khách xảy ra vấn đề" bị nhân viên giấy chú ý cũng là chuyện bình thường.

Trương Bằng Phi lại không thể ngồi yên: "Chúng ta phải mau chóng đi cứu người thôi!"

Nếu bị nhân viên giấy bắt được, Lộ Liêu Liêu và Tống Quế có thể sẽ lành ít dữ nhiều.

Lưu Tiểu Sa mắng cậu ta: "Cậu có bị ngu không vậy? Bọn họ bị nhân viên giấy để mắt tới, chứng tỏ là đã vi phạm quy định, mà đã vi phạm quy định lại không có vé, đến thần tiên cũng không cứu nổi đâu!"

"Đây chính là vấn đề."

Giang Lăng lên tiếng: "Tôi không thể xác định rốt cuộc là họ đã vi phạm điều gì mà kích hoạt nhân viên giấy."

Phải rồi, rốt cuộc là đã vi phạm quy định gì?

Điều khoản đặc biệt của trạm này là không được ở chung toa tàu với động vật, tuy không nói rõ thời gian, nhưng rõ ràng đây là một đề bài cho điểm mà!

Tàu điện ngầm vốn đã không cho phép mang theo động vật lên tàu, tuy bọn họ chưa kiểm tra hết tất cả các toa, nhưng ít nhất cho đến giờ vẫn chưa thấy có động vật nào xuất hiện.

Lưu Tiểu Sa không nhịn được mà hỏi Giang Lăng: "Vừa nãy ba người bọn cậu ở cùng một toa mà, tại sao cậu lại không sao? Với lại trong này có động vật gì chứ? Sao tôi không nhìn thấy?"

Tô Dao Linh lại hỏi: "Là dê à?"

Giang Lăng: "... Cậu lại biết nữa?"

Không phải là "sao cậu biết", mà là "sao cậu lại biết nữa".

Nói chuyện với Tô Dao Linh thật sự không tốn sức chút nào.

Cũng may Tô Dao Linh là đồng đội chứ không phải đối thủ, nếu là đối thủ thì quá đáng sợ.

Tô Dao Linh nói: "Trước khi Què chết, cậu ta từng nói thấy trong toa tàu có vài con dê, còn hỏi vong nhi có muốn ăn không."

Trương Bằng Phi không nghe thấy câu này, nhưng Lưu Tiểu Sa và Giang Lăng thì nghe rõ ràng, nhưng lúc đó Lưu Tiểu Sa cho rằng tinh thần Què đã sụp đổ, đang nói linh tinh, nên không để trong lòng, bây giờ được Tô Dao Linh nhắc lại, mới nhớ ra.

Tuy bọn họ không nghe thấy tiếng dê kêu, nhưng chưa chắc khi đó trong toa không có dê, dù sao lúc đó cửa nối giữa hai toa đã đóng, bọn họ cũng không nhìn thấy bên trong toa ban đầu kia đã xảy ra chuyện gì.

Ít nhất, trong mắt "hành khách xảy ra vấn đề" là Què, toa tàu đúng là có dê, hơn nữa không chỉ một con.

"Vừa nãy hai người họ đều nói thấy có sừng dê trong đống xác trên sàn."

Ánh sáng từ đèn pin trong tay Giang Lăng chiếu xuyên qua cánh cửa nối giữa các toa đang mở toang, rọi lên đống thi thể bị cắt vụn dưới sàn cách đó không xa.

Đống thịt vụn vẫn còn ở đó, mùi máu tanh trong không khí nhắc nhở tất cả rằng mọi chuyện không phải là ảo giác.

"Ý các cậu là trong đống này... có xác dê à?" Lưu Tiểu Sa không dám lại gần, lùi mấy bước, trốn sau lưng mọi người.

Trương Bằng Phi không hiểu: "Cậu nói hai người họ thấy có sừng dê trong đó, sao có thể chứ, từ đầu đến giờ chúng ta có thấy con dê nào lên tàu đâu. Hơn nữa, rốt cuộc có sừng dê hay không, giờ đi kiểm tra là biết ngay mà."

Tô Dao Linh nói: "Tôi khuyên cậu đừng đi xem, cậu biết định lý Schrödinger không?"

"Con mèo của Schrödinger à?"

Dù sao Trương Bằng Phi cũng là lớp trưởng, hơn nữa lý thuyết nổi tiếng như vậy, dù không hiểu rõ thì ít nhất cũng từng nghe qua.

"Nhốt một con mèo sống vào trong chiếc hộp kín màu đen, bên trong hộp có đặt chất độc và nguyên tố phóng xạ radium, khi radium gặp điều kiện lý tưởng sẽ xảy ra hiện tượng phân rã, một khi phân rã thì sẽ làm vỡ lọ chứa chất độc khiến hộp biến thành hộp khí độc, con mèo sẽ chết."

Giang Lăng giải thích: "Trước khi mở hộp để kiểm tra trạng thái của con mèo, cậu sẽ không bao giờ biết liệu radium đã phân rã hay chưa, có giết chết con mèo hay không."

"Cái này có gì mà phải làm thí nghiệm chứ, mở hộp ra xem chẳng phải sẽ biết ngay con mèo còn sống hay chết à?"

Lưu Tiểu Sa hoàn toàn không hiểu, trong mắt cậu ta, thí nghiệm này hoàn toàn vô nghĩa, hơn nữa cậu ta cũng không thấy có liên hệ gì với tình cảnh hiện tại của bọn họ.

Chẳng lẽ muốn nói rằng bọn họ chính là con mèo, còn tàu điện ngầm là chiếc hộp đen sao?

Nếu Giang Lăng phải bình luận về sự liên tưởng của Lưu Tiểu Sa, chắc hẳn cậu sẽ chọn im lặng.

Vì sự liên tưởng này rất hợp lý, nhưng trên thực tế lại chẳng ăn nhập với những gì họ đang nói...

Tô Dao Linh đưa ra ví dụ này, cậu đoán không phải cô đang ám chỉ bọn họ là "con mèo", mà muốn nói rằng xác động vật tồn tại trong toa tàu này chính là "con mèo".

Tô Dao Linh nói: "Mở hộp ra thì chỉ có một kết quả, đó là mèo còn sống, hoặc mèo đã chết. Bây giờ cậu qua đó xem đống thi thể, cũng chỉ có hai khả năng, cậu sẽ tìm thấy xác con dê hoặc là không."

"Đúng vậy, nếu có xác con dê thì tôi chắc chắn sẽ tìm được, còn nếu không có thì tôi cũng chẳng tìm ra, đúng không?"

Giang Lăng không thể nghe nổi nữa. Nếu cứ để Lưu Tiểu Sa tiếp tục tranh luận, đợi đến khi Lộ Liêu Liêu và Tống Quế chết rồi, bọn họ cũng chưa chắc hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cậu ngắt lời: "Thí nghiệm này không đơn giản như cậu nghĩ. Khi chưa mở hộp ra, ‘con mèo’ vừa có thể còn sống, cũng có thể đã chết. Chỉ cần cậu chưa mở hộp, nó mãi mãi có khả năng đang sống. Nhưng một khi mở ra thì sống hay chết lập tức được xác định."

Trương Bằng Phi cũng bắt đầu thấy rối rắm, nhưng cậu ấy biết suy luận bằng phép loại suy: "Ý của các cậu là... chỉ cần chúng ta không kiểm tra trong đống thi thể có gì thì xác động vật sẽ không tồn tại? Nếu không có xác động vật, vậy thì không thể tính là đã ở cùng toa với xác động vật, cũng không tính là đã vi phạm quy định sao?"

Nhưng như vậy chẳng phải là bịt tai trộm chuông à?

Chẳng lẽ vì mình không đi kiểm tra thì cái xác sẽ không tồn tại sao?

Giang Lăng nhìn sang Tô Dao Linh, hỏi: "Ý của cậu là quy tắc của trạm này có liên quan đến thuyết lượng tử hả? Nếu quan sát thấy xác động vật tồn tại thì với hành khách đó, họ đang ở cùng toa với động vật, vậy là vi phạm."

Nếu không quan sát thấy sự tồn tại của động vật thì với hành khách đó, động vật không tồn tại, cho nên không tính là vi phạm.

Bởi vậy lần này loa phát thanh không yêu cầu giới hạn một phút giống trạm trước?

Chỉ cần không quan sát thấy xác động vật thì sẽ an toàn mãi mãi?

Thuyết "con mèo của Schrödinger" vốn là để thảo luận vấn đề chồng chất lượng tử, rằng khi chưa mở hộp ra, con mèo luôn ở trạng thái vừa sống vừa chết, đây là điều không thể nào xảy ra trong thế giới thực, tức là một con vật không thể vừa sống vừa chết.

Và sự sống chết của nó không phụ thuộc vào chính nó, mà phụ thuộc vào việc có người quan sát nó hay không.

Khoảnh khắc người quan sát mở hộp và quan sát trạng thái của nó thì sự sống chết của nó mới được xác định.

Nếu nó chết, không phải vì nó vốn đã chết mà là vì người quan sát thấy nó ở trạng thái chết nên nó mới được coi là chết.

Nhưng theo lý thì dù toa số 3 có xác động vật hay không, đó vẫn là sự thật khách quan, không liên quan gì đến việc hành khách có nhận thức được sự tồn tại của thi thể đó hay không.

Giống như mặt trăng, chẳng lẽ nếu bạn không ngẩng đầu nhìn, hoặc bạn không thấy nó thì nó không tồn tại sao?

Tuy nhiên, đổi góc nhìn mà nghĩ, nếu bạn chưa từng ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng thì tất cả những gì bạn biết về mặt trăng đều là do người khác nói cho bạn, thế thì biết đâu thực ra thế giới này chẳng có mặt trăng, hoặc có lẽ mặt trăng đã biến mất từ lâu rồi thì sao?

Chỉ cần bạn chưa thấy mặt trăng thì mặt trăng có thể tồn tại, cũng có thể không tồn tại.

Tô Dao Linh hỏi cậu: "Vậy lúc đó cậu có thấy sừng dê trong đống thi thể không?"

Giang Lăng: "Không thấy."

Cậu không quan sát thấy sự tồn tại của xác động vật, nên đối với cậu, ở đó không có xác động vật, vậy là cậu không ở cùng toa với động vật, cũng không tính là vi phạm.

Nhưng Tống Quế và Lộ Liêu Liêu đều đã thấy sừng dê và họ hoàn toàn tin rằng ở đó có sừng dê, nên trong "thế giới" của họ, họ đã ở cùng toa với xác động vật.

Vì vậy, họ đã vi phạm quy định.

Vi phạm thì sẽ làm mất vé, sẽ bị nhân viên giấy trừng phạt.

Vậy việc có nhìn thấy sự tồn tại của động vật hay không là ngẫu nhiên, hay có quy luật gì?

Lưu Tiểu Sa chịu thua rồi, đúng là sống chết ở trạm này chỉ có học sinh ưu tú mới hiểu được, cái tàu điện ngầm đáng ghét này lại còn liên quan đến cả lý thuyết lượng tử... kiểu vừa chết vừa sống, sống dở chết dở ấy hả?

Gặp chuyện không hiểu, cứ lôi lượng tử học ra là xong sao?

Cậu ta không hiểu, nhưng vô cùng chấn động.

Quả nhiên, dù hiện tại đã xảy ra bao nhiêu chuyện kinh dị siêu nhiên thì mọi người vẫn nên tin vào khoa học.

Nếu có điều gì đó khoa học không giải thích được thì nhất định là vì bạn vẫn chưa nắm được lý thuyết khoa học đủ để giải thích hiện tượng đó :)

Không phải tự dưng chuyện này lại xuất hiện trong kênh khoa học viễn tưởng.

"Nhưng mà..."

Giang Lăng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Tô Dao Linh nói nốt phần sau thay cậu.

"Nhưng vào khoảnh khắc mở hộp ra, nếu có ba người quan sát cùng lúc thì họ sẽ cùng thấy một con mèo chết, hoặc cùng thấy một con mèo sống."

"Không thể xuất hiện những kết quả khác nhau."

Tô Dao Linh nói: "Vì vậy, tôi cho rằng trạng thái tồn tại của xác dê, thuyết lượng tử chỉ là một khả năng trong số đó, chưa chắc đã là đáp án cuối cùng."

Lưu Tiểu Sa: ?

Cảm giác giống như đang làm bài kiểm tra, có học sinh giỏi đưa đáp án cho cậu ta, tuy cậu ta không hiểu, nhưng vẫn cực kỳ vất vả chép lại hết cả tiếng, rồi học sinh giỏi lại nói, à, hồi nãy tớ chỉ làm nháp, chưa chắc đã là đáp án đúng đâu.

Cậu ta quyết định từ bỏ bài thi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play