Mọi người còn chưa thảo luận ra được kết quả gì thì trong bóng tối lại phát ra tiếng "rè rè, rắc rắc" khiến người ta cảm thấy sởn da gà.
Một nhân viên giấy trắng bệch, trên mặt tô son đỏ hồng ở má và môi, lại xuất hiện ở cửa toa tàu phía sau.
Nó mỉm cười, mở to đôi mắt quái dị, trong tay cầm sợi chỉ và kim đã ngắn đi nhiều, nhưng đầu kim và cây kéo sắc nhọn vẫn đang nhỏ máu.
Nhân viên giấy thì không có máu, vậy thì thứ đang nhỏ giọt ấy chỉ có thể là... máu của hành khách.
Hiển nhiên, lúc nãy nó đuổi theo ai đó và đã làm gì điều gì đó.
Trương Bằng Phi nhanh chóng nhận ra điều này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nhân viên giấy đuổi theo Tống Quế và Lộ Liêu Liêu, có lẽ hai người họ đã gặp chuyện chẳng lành!
Lưu Tiểu Sa thì lén lút trốn ra phía sau người khác.
Hiển nhiên, dù vừa rồi Tô Dao Linh đã giật lấy cây kéo của nó, nhưng khi nhân viên giấy cần ra tay với hành khách, vẫn có thể "biến" ra công cụ gây án mới bất kỳ lúc nào.
Chả trách vừa rồi nó chẳng thèm phản ứng gì khi Tô Dao Linh giật đồ.
Giờ đây, nhân viên giấy đã hoàn thành nhiệm vụ, quay lại chỗ cũ đứng, còn bộ đồng phục trên người nó đã bị máu nhuộm đỏ, giống như những vết sẹo đen vặn vẹo, kinh dị rợn người.
Một nhân viên giấy đầy máu, cùng với tiếng tàu điện ngầm ầm ầm rung chuyển.
Chỉ có ánh sáng chớp nhoáng vài giây trong đường hầm kéo dài bóng của mọi người, hòa lẫn vào cửa sổ tàu, đổ xuống mặt đất, tựa như những ác linh đang giương nanh múa vuốt.
Người đầu tiên phản ứng lại là Tô Dao Linh.
Cô bước tới trước mặt nhân viên giấy, giơ tay lấy nốt phần chỉ và kim còn lại, nhét vào túi áo mình.
Động tác thuần thục, nét mặt dửng dưng.
Vừa hay, lúc nãy cô đã dùng hết phần chỉ vốn đã rất ngắn để khâu miệng vong nhi.
Lấy luôn vậy.
Lần thứ hai nhân viên giấy bị cướp.
Giang Lăng: "… Cậu đang đứng đây lợi dụng lỗi hệ thống để nhận vật phẩm à?"
Tô Dao Linh: "Cái máy tạo ra chỉ vô hạn như thế này mà không lấy thì uổng lắm, còn cây kéo này, cậu có cần không?" Cây kim và chỉ đủ để khâu miệng vong nhi thì làm sao có thể là kim chỉ bình thường được?
"Cảm ơn… Nhưng tôi không cần."
Nghe vậy, Tô Dao Linh hơi gật đầu, tiện tay nhét luôn cây kéo vào túi.
Động tác mượt mà, thậm chí còn hoàn thành trước khi Giang Lăng nói xong câu đó.
Giang Lăng: …
Lúc nãy chỉ là lời nói khách sáo thôi đúng không?
Nhưng cô cầm hai cây kéo làm gì? Chơi song đao à?
"Không được, tôi vẫn rất lo cho hai người họ, tình hình bây giờ nguy hiểm lắm…"
Trương Bằng Phi nhấc chân định đi về toa phía sau, nhưng lại bị Lưu Tiểu Sa kéo lại.
"Cậu điên rồi à! Giờ quay lại khác gì tự sát, nếu họ chưa chết, chỉ bị khâu miệng thôi, sao còn chưa quay lại? Dù chưa chết, có lẽ tinh thần họ cũng không còn bình thường nữa, cậu đừng mang người về đây gây rắc rối cho chúng tôi!"
Cậu ta không tốt bụng đến mức muốn cứu Trương Bằng Phi, đơn giản chỉ muốn giữ lại một tấm lá chắn thịt hoặc bia đỡ đạn bên cạnh, lỡ có chuyện gì xảy ra thì bản thân không bị nhắm đến đầu tiên.
Hơn nữa, cậu ta cũng không muốn phải đối mặt với hai kẻ điên loạn.
Lưu Tiểu Sa ước gì Tống Quế và Lộ Liêu Liêu ở càng xa mình càng tốt.
[Đông, đang, đinh, đưng.]
[Trạm tàu phía Nam đã đến.]
Lưu Tiểu Sa thở phào nhẹ nhõm, đếm ngón tay: Trạm trường trung học số 2 thành phố, bệnh viện Phụ sản và Nhi khoa, cục cảnh sát thành phố, cộng thêm trạm tàu phía Nam.
Tuyến số 7 chỉ có bảy trạm, vậy là đã đi được bốn phần bảy, cách trạm cuối không còn xa nữa!
Cậu ta cũng không quan tâm trạm cuối là đâu, cậu ta chỉ muốn sống sót thoát khỏi cái tàu điện ngầm quỷ quái này!
Giống như lần trước, đoàn tàu chậm rãi vào ga, cửa tàu mở ra.
Bên ngoài tối om, không một bóng người, chỉ có cơn gió lạnh thốc vào từ ngoài toa, khiến người ta rùng mình.
Chiếc áo khoác mà Lưu Tiểu Sa dùng để chặn cửa trước đó đã bị xé rách vứt trên sàn, giờ lạnh cậu ta cũng không có ý định nhặt lên. Trương Bằng Phi và cậu ta đều không nhịn được mà xoa hai cánh tay để giữ ấm.
Tô Dao Linh có áo khoác, dù dính máu nhưng ít nhất vẫn giữ được hơi ấm.
Giang Lăng mặc ít, nhưng lại không tỏ vẻ sợ lạnh, chỉ nghiêng người dựa vào vách đối diện cửa toa, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.
Không có Lộ Liêu Liêu khóc lóc bên cạnh, không khí trong toa xe lập tức yên tĩnh hẳn.
Mãi cho đến khi chuông báo gấp gáp vang lên, cửa tàu đóng lại, Lưu Tiểu Sa mới thở phào một hơi.
Cậu ta thật sự sợ lúc nãy cửa mở ra sẽ có thứ gì đó từ bên ngoài xông vào.
Mọi thứ xảy ra tối nay quá kỳ dị, những con người không mắt tràn ngập đường phố đã để lại cho cậu ta một bóng ma tâm lý không nhỏ, còn trong nhà ga thì ma quỷ xuất hiện không ngớt.
[Rè rè… xin giữ trật tự trong toa tàu, không làm phiền hành khách khác.]
Khi tàu bắt đầu tăng tốc, loa phát thanh trong toa lại vang lên lần nữa.
[Trạm tiếp theo: Khu dân cư Thanh Hà Nhã Viên, hành khách xuống trạm hãy cầm vé và đứng chờ ở cửa bên phải.]
[Trong suốt hành trình, kính mong quý hành khách tuân thủ nghiêm túc quy định trong sổ tay hành khách.]
Mỗi lần phát thanh đều đặc biệt nhấn mạnh việc tuân thủ quy định trong sổ tay hành khách.
Lưu Tiểu Sa gần như đã không còn nhớ rõ nội dung trong mục "Sổ tay hành khách" ở trạm đầu tiên nữa, biết vậy thì đã đọc kỹ hơn rồi. Nhưng cậu ta nghĩ, học sinh ưu tú như Giang Lăng chắc chắn vẫn còn nhớ rõ.
Dù vậy, cậu ta vẫn cảm thấy cái tên Thanh Hà Nhã Viên này rất quen, hình như đã từng nghe ở đâu đó rồi.
[Quy định đặc biệt tại trạm này là: Trước khi rời khỏi nhà ga, hãy luôn tin tưởng một điều - trạm này không có bất kỳ hành khách nào lên tàu.]
"Quy định ở trạm này đơn giản vậy sao?"
Lưu Tiểu Sa không dám tin, rõ ràng lúc trước người phụ nữ mang thai đã nói, tuyến tàu điện ngầm này càng đi về sau càng nguy hiểm, sao bây giờ quy định này lại còn đơn giản hơn cả ở trạm đầu tiên?
Ở trạm đầu tiên, chỉ cần nói chuyện với người khác đã tính là phạm quy, trạm này chỉ cần nhớ rõ không có ai lên tàu ở trạm tàu phía Nam là được.
Còn có chuyện dễ như vậy sao?
Bánh xe tàu lăn ầm ầm trên đường ray, thân tàu phát ra tiếng rung nhẹ, trong thế giới tối mờ này, những âm thanh ấy càng rõ ràng hơn.
Không biết qua bao lâu, có người phá vỡ sự im lặng.
Giang Lăng: "Quy định này rất kỳ lạ."
Lưu Tiểu Sa run rẩy: "Kỳ… kỳ lạ chỗ nào, trạm này đúng là không có ai lên mà."
Tô Dao Linh lại nói: "Cậu chắc chắn chứ?"
Lưu Tiểu Sa: "?"
Cậu ta vốn rất chắc chắn, nhưng khi bị cô hỏi vậy thì lại bắt đầu cảm thấy nghi ngờ...
Cô còn nói: "Cậu không nhìn thấy có ai lên, không có nghĩa là thật sự không có."
Giống như ở trạm bệnh viện Phụ sản và Nhi khoa, họ thấy người phụ nữ mang thai xuống tàu, ai mà biết thứ trong bụng cô ta có xuống theo hay không.
Giọng nói bình thản của Giang Lăng vang lên: "Có ai cảm thấy toa xe hơi chật không?"
Lưu Tiểu Sa: "?"
Đại ca à, cậu có thể đừng nói những lời hù dọa như thế được không?
Dường như Trương Bằng Phi đang đợi câu nói này, cậu ấy đã cảm thấy kỳ quái từ lâu, nhưng không dám lên tiếng: "Đúng, đúng vậy, vừa rồi tôi cảm thấy như có người đẩy tôi, nhưng rõ ràng xung quanh tôi không có ai…"
Không chỉ vậy, cậu ấy còn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Dù trong toa không có đèn, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn tối om, bên ngoài cửa sổ vẫn có chút ánh sáng mờ, sau một thời gian thích nghi với bóng tối, ít nhiều gì mắt cũng nhìn ra được chút hình dáng.
Giang Lăng đảo mắt nhìn khắp toa, có thể thấy bóng dáng các đồng đội đứng ở những góc khác nhau.
Dù có vài góc tối sâu hơn, khó thấy rõ.
Toa số 3 có xác chết, nên bây giờ bọn họ đang ở trong toa số 2.
Hàng ghế dài gần phía sân ga không có ai ngồi, còn phía đối diện có một bóng người.
Lúc này mà còn dám ngồi thư thái như vậy, chắc chắn là Tô Dao Linh.
Gần cửa sổ có hai bóng đen, một cao một thấp, người cao là Trương Bằng Phi, còn người thấp có vóc dáng đặc trưng của Lưu Tiểu Sa, chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.
Nhân viên giấy ở lại trong toa số 3, không có mặt ở đây.
Toa tàu rõ ràng rất trống, không có hành khách nào khác, vậy mà ai nấy đều cảm thấy có một bầu không khí kỳ lạ.
Cảm giác như xung quanh có rất nhiều hành khách, có người ngồi, có người đứng, có người bám vào tay vịn, nhắc mọi người tránh đường cho họ đi qua...
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy mọi thứ rõ ràng nhắc nhở bọn họ rằng toa tàu này trống trơn, nếu không phải đôi tai không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của những hành khách khác nói chuyện, thì có lẽ bọn họ sẽ thật sự tưởng rằng mình đang ở trên một tuyến tàu điện ngầm đông đúc đến nghẹt thở.
Vì để tiết kiệm điện, bây giờ không có ai bật đèn pin điện thoại. Giữa lúc ấy, Giang Lăng nghe thấy có người lại gần mình, sau đó là giọng nói của Tô Dao Linh: "Vé tàu của cậu vẫn còn chứ?"
Giang Lăng lập tức cảnh giác: "Ừ."
"Có thể cho tôi xem một chút không?"
"Không cần thiết đâu."
Cô gái cười khẽ: "Trông tôi giống như người sẽ cướp vé của cậu lắm sao?"
Giang Lăng thẳng thắn nói: "Không phải tôi nghi ngờ cậu, tôi nghi ngờ tất cả mọi người ở đây."
Cậu không phải Tống Quế, bất kể là ai, dù là người lạ hay bạn học, chỉ cần hỏi cậu về vé tàu vào lúc này, cậu sẽ lập tức nâng cao cảnh giác gấp đôi.
Hơn nữa, tuyến tàu điện ngầm này kỳ quái như vậy, ai biết người đang nói chuyện với cậu có phải là bạn học của cậu thật hay không?
Ngay lúc đó, cậu cảm nhận được có thứ gì đó nắm lấy tay mình.
Mềm mềm, không quá ấm, là cảm giác da chạm vào da, ngoài cảm giác ấy ra, còn có thứ gì đó khác nữa.
Giang Lăng: ?
Tô Dao Linh nói: "Đây là vé tàu của tôi, cầm cho chắc nhé, lúc xuống tàu tôi sẽ lấy lại."
Hóa ra cô đã nhét vé tàu của mình vào tay cậu.
Giang Lăng hỏi: "Tại sao lại đưa cho tôi?"
Qua mấy trạm ở cùng nhau, cậu cũng chẳng có cảm giác Tô Dao Linh là người sẽ dựa dẫm vào mình.
Một vật gần như liên quan trực tiếp đến tính mạng của hành khách như vé tàu, Tô Dao Linh không những không cướp, mà lại còn yên tâm giao cho cậu giữ?
"Không cần nghi ngờ tôi, lý do tôi đưa cho cậu rất đơn giản, trong mấy người chúng ta, người đủ khả năng giữ được vé tàu đến cuối cùng, chắc chắn là cậu hoặc tôi thôi."
Nhưng Giang Lăng lại không chấp nhận lý do đó: "Vậy thì cậu tự giữ lấy cũng được, cậu không sợ nếu vé của tôi bị mất, tôi sẽ chiếm vé của cậu làm của riêng sao? Hoặc là tôi bị ảnh hưởng, trở nên bất thường, cố tình muốn giết cậu thì sao?"
Những lời Giang Lăng nói hoàn toàn chính xác, nhưng Tô Dao Linh lại có ý đồ khác.
Cô muốn thử một chuyện rất táo bạo.
Mà chuyện này, có thể sẽ khiến cô mất đi vé tàu.
Vi phạm quy định.
Có phải ô nhiễm lượng tử hay không, chỉ khi vi phạm quy định mới biết được, từ đó kiểm chứng một vài suy đoán của bản thân, rồi tìm ra quy tắc thật sự ẩn sau sổ tay hành khách, nâng cao cơ hội sống sót.
Trốn trong phòng an toàn mà không làm gì cả thì chẳng thể nào sống sót nổi, bởi vì bạn hoàn toàn không biết đâu mới thật sự là nơi an toàn, càng do dự sẽ chỉ chết nhanh hơn thôi.
Còn Trương Bằng Phi ở bên cạnh lại nghĩ đơn giản hơn Giang Lăng và Tô Dao Linh nhiều, bạn Giang rất giỏi, lại có năng lực, nếu đưa vé tàu cho cậu giữ, chắc chắn là yên tâm nhất. Thậm chí cậu ấy còn suy nghĩ liệu có nên giao luôn vé tàu của mình cho Giang Lăng giữ giúp không…
Nhưng cậu ấy chợt nhận ra một chuyện, nếu Tô Dao Linh đã đến để đưa vé tàu, vậy thì…
Bóng đen kia, người vẫn luôn ngồi bất động trên băng ghế dài đó, rốt cuộc là ai?