Lưu Tiểu Sa đứng ngay gần đó, Tô Dao Linh và Giang Lăng đang trao đổi vé tàu ở gần cửa, nhân viên giấy chưa từng bước vào đây, mà mỗi lần nó di chuyển đều sẽ có tiếng động. Tống Quế và Lộ Liêu Liêu thì đang trong trạng thái mất tích.
Trạm tàu phía Nam cũng không có bất kỳ hành khách nào lên tàu.
Vậy, người đang ngồi trên ghế kia, là ai?
Chẳng lẽ ở trạm tàu phía Nam, có hành khách mà họ không thể nhìn thấy đã lên tàu thật sao?
Trương Bằng Phi run rẩy mở đèn pin, từ từ chiếu ánh sáng về phía đó.
Trên băng ghế dài màu xanh đậm, lạnh lẽo và rỉ sét, có một người phụ nữ đang ngồi. Khi ánh sáng điện thoại chiếu lên chân bà ta, lộ ra đôi giày có vẻ cũ kỹ, hình như đã từng được vá một lần, quần và áo dính đầy vết bùn khô.
Nhìn lên trên một chút là một chiếc khăn quàng cổ hoa văn đỏ. Làn da của người phụ nữ hơi xanh xao, hốc mắt lõm sâu, môi tái nhợt, khô nứt, ngũ quan rất bình thường, trông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.
"Mẹ!"
Vừa nhìn rõ khuôn mặt người đó, Trương Bằng Phi lập tức hét lên, cậu ấy lao vội về phía trước: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Từ lúc những con quái vật xuất hiện, bọn họ đã luôn chạy trốn, chẳng ai có tâm trí nghĩ đến người thân của mình, nhưng nói không lo lắng thì là nói dối.
Tô Dao Linh là trẻ mồ côi, bố mẹ Giang Lăng thì đang ở nước ngoài, khoảng cách khá xa nên không sao.
Từ bé Lưu Tiểu Sa đã không hòa hợp với gia đình, bố cậu ta chỉ muốn đuổi cậu ta ra khỏi nhà, coi cậu ta như một thằng phá gia chi tử, cậu ta sống trong quán net còn nhiều hơn ở nhà.
Vậy nên cảm giác nhớ nhung người nhà của ba người họ vào lúc này cũng không mãnh liệt lắm. Nhưng Trương Bằng Phi thì khác hoàn toàn.
"Tiểu Phi, là con sao, Tiểu Phi?" Hình như người phụ nữ đang sợ hãi đến cực độ, nhưng khi nghe thấy tiếng con trai, trên gương mặt bà ta lập tức hiện lên niềm vui sướng.
"Là con!" Từ nhỏ Trương Bằng Phi đã rất thân thiết với mẹ, bố cậu ấy mất sớm, tình cảm chẳng sâu đậm gì, giờ phút này thấy mẹ an toàn, cậu ấy lập tức tiến lên, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của bà ta, vội vàng nói: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Nơi này rất nguy hiểm, chẳng lẽ ở nhà cũng xảy ra chuyện rồi sao?"
Chẳng lẽ những con quái vật đó không chỉ xuất hiện trong thành phố, mà ngay cả thị trấn cũng đã...?
"Mẹ không biết, mẹ đến tìm con, muốn xem con ở trường sống thế nào. Lúc tới, mẹ có lên một tuyến tàu điện ngầm, không ngờ bên trong toàn là xác chết, mẹ vẫn luôn ngồi im, không dám nói chuyện..."
Trương Bằng Phi an ủi mẹ, nhưng Giang Lăng thì lại lặng lẽ lùi ra sau vài bước, giữ khoảng cách với người phụ nữ ấy.
Nếu bà ta vẫn luôn ở trên tàu, vậy sao lúc trước không nhìn thấy bà ta, cũng không nghe thấy tiếng bà ta?
Hơn nữa…
Giang Lăng lên tiếng: "Trương Bằng Phi, có phải học kỳ trước cậu đã xin nghỉ một tuần không?"
Đang ngồi cùng mẹ, Trương Bằng Phi ngẩng đầu: "Ờ, hình như đúng là có chuyện đó... sao vậy?"
Giang Lăng có trí nhớ rất tốt, nên cậu chắc chắn mình không nhớ nhầm.
Cậu hỏi tiếp: "Cậu còn nhớ tại sao lúc đó lại xin nghỉ không?"
"Nhà tôi có chút việc, nên tôi phải về, nhà chỉ có mình tôi là con trai thôi mà. Sao cậu lại hỏi chuyện này?"
Trương Bằng Phi ngơ ngác không hiểu.
Giang Lăng tiếp tục hỏi: "Là việc gì?"
"Nhà có người mất, tôi phải về giúp một tay, nhà tôi chỉ có mình tôi là con trai thôi."
"Ai mất?"
"Chuyện này quan trọng sao?"
"Rất quan trọng!" Giang Lăng nhấn mạnh từng chữ, giọng nói nặng trịch.
Đôi mắt Trương Bằng Phi lộ ra vẻ mơ màng: "Ai mất nhỉ?"
Cậu ấy lẩm bẩm, cảm giác như đáng lẽ thứ gì đó trong ký ức nên được nhớ rõ, lại bị che khuất đi.
Và bàn tay của "mẹ" đang nắm lấy tay cậu ta lại siết chặt hơn, người phụ nữ nói: "Con không nhớ ra cũng không sao, bây giờ mẹ con mình ở bên nhau là tốt rồi, chỉ cần con bình an là được..."
Giang Lăng ngắt lời bà ta, hỏi từng chữ từng chữ: "Ai. Đã. Mất?"
Trương Bằng Phi đột nhiên thốt lên: "Là mẹ tôi, mẹ tôi bị ung thư dạ dày... đúng, mẹ tôi mất rồi?"
Vậy, người đang nắm tay cậu ấy lúc này là…
Trương Bằng Phi đột nhiên quay phắt đầu lại, nhìn người bên cạnh.
Đúng lúc ấy, đèn trong toa tàu cuối cùng cũng "khôi phục bình thường", sáng lên.
Tuy chỉ có một bóng đèn, nhưng còn hơn là không có gì, so với bóng tối trước đó thì tốt hơn nhiều.
Dưới ánh đèn lờ mờ, dường như có vô số âm thanh ồn ào vọng vào tai, cùng với đó là những hình ảnh sâu trong ký ức, cảnh cậu ấy gào khóc nức nở, quỳ rạp trước linh đường.
Trong bức di ảnh trắng đen ấy, khuôn mặt đang nhìn cậu ấy là…
Người ở bên cạnh cậu ấy, chính là mẹ cậu ấy!
Một chất lỏng nào đó nhỏ xuống tay cậu ấy, là máu, đã chuyển sang màu đen sẫm.
Trương Bằng Phi nhìn lại…
Khuôn mặt quen thuộc của người mẹ, lúc này máu không ngừng chảy ra từ hốc mắt lõm sâu, làn da quanh đó nứt toác, trên thi thể còn hiện rõ những vết hoại tử của tử thi, còn đôi tay đang siết chặt lấy tay cậu ấy cũng lạnh lẽo đến dị thường.
Khuôn mặt ấy nở nụ cười, nụ cười thật gần, gần đến mức cậu ấy có thể ngửi thấy mùi tanh của máu.
Người phụ nữ đứng dậy, chậm rãi áp sát Trương Bằng Phi, trên khuôn mặt không còn chút hiền từ nào, chỉ có vẻ dữ tợn của một xác sống, đôi tay cũng vươn về phía cổ cậu ấy.
Ngay vào khoảnh khắc Trương Bằng Phi kinh hoàng tột độ, toàn thân cứng đờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt người chết với đôi mắt đầy máu kia ngày càng tiến sát lại thì một giọng nói bất ngờ vang lên…
"Cô út!"
Thi thể nữ bị người ta kéo mạnh ra, sau đó vai bà ta bị đè nặng, bị ép chặt xuống ghế, một cô gái trẻ tóc ngắn hét lên với bà ta.
"Cuối cùng cháu cũng tìm thấy cô rồi! Cháu đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, người đàn ông cô tìm chỉ là một tên cặn bã, gã không những lừa hết tiền của cô để nuôi mấy đứa tình nhân, còn bắt cô đi vay mượn, gánh khoản nợ hàng triệu, ngày nào cũng đánh đập cô, thậm chí còn bán cô cho thằng mù họ Lưu ở dưới quê!"
"Tại sao cô lại nghĩ không thông, cứ lấy hết tiền tiết kiệm trong nhà, lặn lội lên thành phố tìm gã? Đó là tiền máu mà mẹ cháu bán máu đổi lấy đấy! Gã chưa từng yêu cô! Gã chỉ coi cô như một công cụ thôi!"
Trương Bằng Phi: ?
Thi thể nữ: ?
Thời buổi này, vẫn còn có người bán máu sao?
Lúc này, cả những hành khách là người và không phải người đều im lặng.
Ngay sau đó, thi thể nữ giãy giụa một cách dữ tợn: "Thả tao ra…"
Nhưng thứ chờ đợi bà ta lại là một cái tát trời giáng, máu trên mặt bà bị tát văng lên tường toa tàu!
Tô Dao Linh vẫn chưa dừng lại, liên tục tát vào hai bên mặt bà ta: "Tỉnh lại đi! Tên cặn bã đó không xứng để cô làm vậy!"
"Hôm nay cháu nhất định phải đánh cho cô tỉnh ra!"
Giữa những đợt tấn công dồn dập như gió bão, cuối cùng bà ta cũng tìm được cơ hội mở miệng: "Dừng tay!"
Sao con nhỏ này lại khỏe vậy chứ?
Đừng đánh nữa, đánh tiếp là bà ta phải gọi người, à không, gọi quỷ đến đó!
Ngay khoảnh khắc bà ta hét ra hai chữ đó, mọi người trong toa đều cảm thấy có gì đó đang thì thầm khe khẽ, cảm giác đông đúc và ồn ào lại lần nữa tràn ngập.
Nhưng cuối cùng, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Nếu bọn họ có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện trong toa lúc này…
"Số 334 biến thành cô của con bé rồi, lại còn có thằng con to xác thế kia, đúng là một mũi tên trúng hai đích, muốn lừa gạt cả thằng họ Trương kia lẫn con nhóc này đúng không."
"Đúng là một nước cờ cao tay, tính toán khéo thật."
"Để dụ họ vi phạm quy tắc, số 334 liều mạng quá."
"Nhưng con nhóc này xui xẻo ghê, gặp phải một bà cô thế này, lại còn lấy tiền bán máu của người nhà đi nuôi thằng đểu, giận run cả người!"
"Ơ? Hình như số 334 đang kêu cứu mạng thì phải."
"Chắc lại là khổ nhục kế rồi, rõ ràng là muốn con nhóc buông lỏng cảnh giác mà."
"Diễn xuất cũng chân thật phết, nhưng nó diễn kiểu này có phải làm mất mặt lũ quỷ ở trạm này quá không?"
"Cũng hơi mất mặt, nhưng tao thấy diễn thế này cũng tốt, cái nhân cách mà nó giả dạng kia đúng là nên bị đánh tỉnh. Nếu tao là con nhóc đó, tao cũng muốn tát cho nó mấy phát."
"Số 777, mày chắc là muốn đánh 'nó' chứ không phải con nhóc kia hả?"
"Số 334 dựa vào oán khí sâu nặng, giết nhiều hành khách hơn bọn tao, mỗi lần đều có thể biến thành thi thể sống đi giết người, đắc ý không biết trời đâu đất đâu, mày không thấy ghét nó à?"
Một kẻ vô hình khác cười gằn, rõ ràng là vô cùng đồng tình với suy nghĩ của số 777.
Có phải đang diễn kịch hay không, có quan trọng không?
Đánh cho đã tay là được rồi.
Thế là, đám "hành khách mới" trong toa rất ăn ý mà ngầm đạt được một thỏa thuận.
… Không ra tay, chỉ yên lặng xem số 334 "biểu diễn" bị đánh.
Khuôn mặt quỷ đã hóa thành mẹ của Trương Bằng Phi lúc này bị tát sưng phù.
Quỷ: Đệt mợ, tao không phải cô út của nó mà!
Tụi bây có thể ra tay cứu tao một chút không!
Thế nhưng Tô Dao Linh ra tay quá nhanh, hoàn toàn không cho bà ta cơ hội mở miệng.
Đồng bọn của bà ta còn đứng bên cạnh nói thêm vào: "Số 334, mày diễn xuất thật quá, trông cứ như bị đánh thê thảm lắm vậy."
"Cứ qua một trạm, mày lại thu hoạch được một hành khách."
"Muốn được giỏi như mày quá đi."
Số 334: Tụi mày?
Cuối cùng Tô Dao Linh cũng dừng tay: "Cô biết sai chưa?"
Trong lòng số 334 bốc lên một ngọn lửa giận dữ: "Mày chết chắc rồi, mày nhất định sẽ chết trên tuyến tàu này…"
Bốp!
Lại thêm một cú tát thật mạnh.
Tô Dao Linh vừa tát xong lại nói: "Cô út à, nếu ghét cháu có thể giúp cô bớt đau khổ, vậy thì cô cứ ghét cháu đi!"
Thi thể nữ: "Có phải mày muốn chết đúng không…"
"Bốp!"
Thi thể nữ: "Tao…"
"Bốp!"
Tiếng bạt tai liên tiếp vang dội, không ngừng vang vọng khắp toa tàu.
Giòn tan, dứt khoát.
Lưu Tiểu Sa và Trương Bằng Phi đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn.
Còn có thể làm như vậy sao?
Nhưng Giang Lăng thì không thể nhìn tiếp được nữa.
Cậu im lặng một lúc, rồi lên tiếng: "Hay là, lần này để cho nó nói thêm vài câu đi."
Tô Dao Linh dừng tay: "Nói đi, cô út à, đây là cơ hội hiếm hoi của cô, mong cô hãy trân trọng. Nếu cô vẫn thế... thì cháu chỉ có thể tiếp tục thôi..."
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"
Ba phút trước nó đã muốn đầu hàng, nhưng mới mở miệng nói được một chữ thì đã bị tát túi bụi, hoàn toàn không có cơ hội, nó có làm gì sai đâu, nó chỉ là một con quỷ cấp thấp thôi mà!
"Vậy thì nói ra thứ gì đó có ích, để tao biết mày thật sự đã tỉnh, táo, rồi." Tô Dao Linh "đe dọa" nó trắng trợn.
Số 334 không còn chút kiêu ngạo lúc ban đầu, run rẩy lau dòng máu đen chảy ra từ khóe mắt, nói: "Tao tỉnh rồi, tao tỉnh rồi, mày muốn biết gì tao cũng nói, đúng rồi, tao có thể nói cho mày tất cả bí mật của tuyến tàu điện ngầm số 7!"
Bốp!
Lại thêm một cú tát vang dội.
Số 334 ôm lấy khuôn mặt đã chết của mình, không thể tin nổi mà nhìn cô: "Sao mày vẫn đánh tao?"
Tô Dao Linh cười khẩy: "Bởi vì ngay từ câu đầu tiên, mày đã nói dối."