Câu đầu tiên nó nói là gì chứ, rõ ràng là còn chưa nói gì mà?
Nhưng Tô Dao Linh lại quay đầu nhìn về phía những người khác, ra hiệu cho họ rời đi: "Muốn sống thì hãy sang toa khác."
Lúc này Trương Bằng Phi đã tỉnh táo lại, hiểu ra "thứ" trước mặt không phải mẹ mình, lập tức bật dậy khỏi ghế, hai chân còn run rẩy, nhưng vẫn cố gắng gượng đứng vững, lùi lại vài bước.
"Chuyện, chuyện gì vậy?"
Lưu Tiểu Sa thật sự không muốn ở cùng toa với cái thi thể nữ kia, nhưng cũng không nỡ rời khỏi Tô Dao Linh.
Chiều nay lời Tô Dao Linh nói quả không sai, bây giờ cậu ta nguyện dâng hết tất cả những thứ trên người cho cô, coi như phí bảo kê.
Chỉ mong Tô Dao Linh có thể bảo vệ mạng chó của cậu ta.
Dám đối mặt với nhân viên giấy kinh dị mà mặt không đổi sắc, cướp đồ ngay trước mặt nó.
Khâu miệng vong nhi bằng tay thuần thục đến mức chuyên nghiệp.
Tát liên tục mấy chục cái vào mặt thi thể nữ mà không hề ngừng tay.
Nếu trên tuyến tàu này ai có thể sống sót, ngoài Tô Dao Linh thì còn ai vào đây nữa?
Giang Lăng không nói gì, nhưng rõ ràng cũng không có ý định lập tức rời đi.
Không phải vì muốn hỏi Tô Dao Linh định làm gì, mà bởi vì toa tàu này có gì đó rất kỳ quái, thi thể nữ kia cũng xuất hiện một cách bất thường, nếu cậu ở lại, ít ra còn có thể đối phó được tình huống bất ngờ, nếu để Tô Dao Linh ở lại một mình, sẽ rất nguy hiểm.
Tô Dao Linh nhìn thấu được ý nghĩ của bọn họ, ngẩng đầu nói: "Không cần lo."
Cô nói tiếp: "Tôi rất an toàn, nếu mấy người ở lại nghe thấy những chuyện không nên nghe, ngược lại sẽ càng nguy hiểm hơn."
Đùa à, cô đã đưa vé tàu cho Giang Lăng rồi, ít nhất phải bảo đảm cậu không xảy ra chuyện.
Nhưng trong tai người khác, lời này lại hơi... không giống ý cô muốn nói.
Hay là hãy bỏ cái kéo vừa được rút ra với ánh sáng lạnh lấp lóe, đang chĩa thẳng vào thi thể nữ kia xuống trước đi, rồi nói câu đó được không?
Không cần lo, yêu cầu được ở riêng…
Chẳng phải là câu thoại riêng của các đại ca hay sao?
Thi thể nữ cũng tức điên lên: Mày coi tao chết rồi à?
À không, nó đã chết rồi.
Nhưng Giang Lăng lập tức hiểu ra ý cô, nói: "Chúng ta đi thôi, ở lại đây chỉ tổ vướng bận."
Loa phát thanh đã khẳng định không có hành khách lên tàu ở trạm tàu phía Nam, bọn họ càng ở lại lâu, thì ấn tượng trong đầu về "có một con quỷ đã lên tàu ở trạm tàu phía Nam" sẽ càng sâu.
Nếu Giang Lăng đã nói vậy thì hai người kia cũng chỉ có thể nghe theo, đi về toa số 2 phía trước cùng cậu.
Trước khi đóng cánh cửa giữa hai toa lại, Giang Lăng ngẩng đầu lên hỏi cô: "Không cần giúp gì thật sao?"
Tô Dao Linh nói: "Giữ vé tàu của tôi cẩn thận, chính là giúp đỡ tôi rất nhiều rồi."
Cửa toa khép lại, trong toa chỉ còn lại Tô Dao Linh và thi thể nữ, hai người đứng đối diện nhau.
Nhìn cây kéo sắc bén trong tay Tô Dao Linh, dường như thi thể nữ cũng ý thức được nếu còn chọc giận cô, hậu quả tiếp theo sẽ không đơn giản chỉ là ăn vài cái tát nữa, nó cẩn thận mở miệng: "... Anh hai, chị hai, đại ca! Em thật sự không nghĩ ra lúc nãy mình đã lừa chị chỗ nào."
Con quỷ này đội lốt khuôn mặt của một phụ nữ trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi, lại mở miệng gọi cô là chị.
Khung cảnh lúc này trở nên quái dị đến mức không thể tả.
Tô Dao Linh lạnh lùng mở miệng: "Tên."
"Không nhớ nổi nữa... Đừng đánh, đừng đánh! Em tên là 334, đó là số hiệu của bọn em, em thật sự không nhớ tên thật của mình... Em nói thật, sau khi chết, những gì có thể nhớ được đều rất có hạn, em chỉ nhớ những thứ có thể giúp mình sống sót."
"Trong tàu còn có đứa nào khác không?"
"Có, rất nhiều..."
"Tại sao mày có thể hóa thành thực thể? Còn những đứa khác thì không?"
"Em giết người nhiều hơn bọn chúng, oán khí càng nặng, năng lực càng mạnh, đương nhiên cũng lợi hại hơn mấy con quỷ vô dụng kia." Nó còn tỏ ra tự hào nữa.
"Vậy mày xuất hiện là để giết bọn tao à?"
"À... cái này."
Nó cũng không biết nên nói dối thế nào, nếu bảo không phải thì quá giả tạo, đành phải ấp úng.
"Tại sao lại chọn biến thành người này mà không phải ai khác?"
"Chỉ cần ở trên tàu điện ngầm, sẽ chịu ảnh hưởng của nơi này, những người tinh thần yếu, một số ký ức sẽ bị rò rỉ ra ngoài, em có thể tìm được cái gì thì biến thành cái đó... À, em vẫn luôn không hiểu, mẹ của cậu ta thật sự là cô ruột của chị sao?"
Tô Dao Linh nhếch môi: "Mày nghĩ sao?"
Trong lòng 334 thầm chửi một câu, má nó, tao biết ngay mà!
Mấy cái chuyện bán máu, trộm tiền, chắc chắn đều là do mày bịa ra để có cớ đánh tao!
Vậy mà vừa nãy tao bị đánh đến nỗi tao còn tin là thật.
"Mục đích?"
"... Đánh sập tinh thần của hành khách, như vậy sẽ dễ dàng giết bọn họ hơn, hoặc dẫn dắt họ sụp đổ tinh thần, vi phạm quy tắc, nhiều người gặp người thân của mình rất dễ bị lừa, hoàn toàn không nhận ra người thân xuất hiện ở nơi này có gì đó bất thường..."
Giải thích như vậy cũng hợp lý, dù là thai phụ hay vong nhi, đều đang nghĩ đủ mọi cách khiến họ vi phạm các điều khoản đặc biệt trong ga tàu.
"Nói vậy."
Tô Dao Linh hỏi: "Bọn mày và nhân viên giấy không phải cùng một phe à?"
"Bọn em và mấy con người giấy đó đúng là không đội trời chung, nhưng bọn chúng cũng chẳng quản được bọn em..."
Khóe miệng thi thể nữ lộ ra một nụ cười quái gở: "Em còn có thể nói cho chị thêm một bí mật, đám người giấy và tuyến tàu điện ngầm số 7 cũng không phải cùng một phe, đừng tưởng bọn chúng thật sự là nhân viên làm việc ở đây, bọn chúng cũng có thể làm hại các chị, thậm chí giết chết các chị, nhưng chắc chị cũng phát hiện rồi, chỉ cần không vi phạm quy tắc, bọn chúng sẽ không ra tay."
"Nhưng chị có thể đảm bảo sẽ không vi phạm bất kỳ điều khoản nào sao? Cho nên, khi bọn chúng chưa kịp làm hại chị, tốt nhất là chị nên tranh thủ thời cơ giết chết đám người giấy đó."
"Giết bằng cách nào?"
Không ngờ thi thể nữ lại trả lời không giấu giếm chút nào: "Thực ra chúng rất yếu ớt, khi chưa ra tay trừng phạt hành khách, chúng chỉ là những con rối làm bằng giấy, xé nát hoặc đốt cháy đều có thể tiêu diệt được. Chắc chị cũng nhận ra rồi, tuyến tàu này chỉ có một nhân viên phục vụ."
"Vậy tại sao mày không xé nó?"
"Cái đó..."
Khuôn mặt thi thể nữ hiện lên vẻ lúng túng: "Em là người chết, đối với em, nó không chỉ đơn giản là một con rối bằng giấy."
Tô Dao Linh cũng không biết lời nó nói là thật hay giả, nhưng khả năng nó không thể ra tay với nhân viên giấy là khá lớn.
"Bao giờ trạm này đến nơi?"
"Em cũng không biết mấy cái đó... bọn em không thể điều khiển tuyến tàu này, khi nào đến trạm, phải xem ý của tàu điện, bọn em cũng chỉ là hành khách mà thôi... Nhưng em có thể nói cho chị biết, càng đi về phía sau, tuyến tàu này sẽ càng nguy hiểm, bọn em sẽ xuống tàu ở trạm tiếp theo, tốt nhất là chị cũng nên xuống luôn."
"Mày cho rằng tao sẽ tin mày sao? Chính mày vừa nói, bọn mày sẽ dẫn dắt hành khách vi phạm quy tắc, nếu tao xuống tàu ở trạm tiếp theo, chẳng phải là vi phạm quy định trong sổ tay hành khách rồi sao?"
Sự nghi ngờ của Tô Dao Linh trong mắt thi thể nữ lại rất hợp lý, tinh thần cô gái này có vẻ rất kiên cường, thậm chí hơi kiên định quá mức cần thiết, không dễ bị dẫn dắt hay mê hoặc, không hoàn toàn tin vào lời của nó, nhưng tin hay không thì cũng chẳng quan trọng, mục đích của nó gần như đã đạt được rồi.
Vì thế, thi thể nữ tiếp tục kiên nhẫn giải thích: "Quy định trong sổ tay hành khách là do đám người giấy đó đặt ra, chị tưởng đó là quy tắc của tàu điện ngầm sao? Người giấy chỉ vì lợi ích của bản thân mà thôi, giúp hay hại chị, tất cả đều xem có lợi cho chúng không. Nếu tiếp tục ngồi trên tuyến tàu này, chị chỉ càng bị ô nhiễm sâu hơn. Xuống tàu ngay bây giờ, còn hơn là biến thành cái thứ đó."
"Thứ đó là gì? Bị cái gì ô nhiễm?"
"Em cũng không biết đó là thứ gì, nhưng ngay từ khi chị bước lên tuyến tàu điện này, khả năng bị ô nhiễm đã bắt đầu rồi. Rất có thể là môi trường ở đây đang ăn mòn các chị. Càng đi về những trạm sau, lực lượng ăn mòn đó sẽ càng mạnh. Có phải chị cũng nhận ra, các đồng đội của chị càng lúc càng bất thường, thậm chí có người đã bị điên không?"
Thi thể nữ nở một nụ cười quái dị: "Chị đừng nghĩ em là một con quỷ, ít nhất thì em vẫn còn ý thức, tin em đi, chị không muốn trở thành thứ đó đâu, chết trong tay em có khi còn hạnh phúc hơn chết theo cách đó."
Nói xong, nó lại hạ giọng, dùng chất giọng khàn khàn thì thầm: "Thật ra, dù đồng đội của chị có ở đây, em cũng sẽ nói y chang như vậy, sẽ không dối trá một chữ, chị hoàn toàn không cần đuổi bọn họ đi."
Tô Dao Linh ngước mắt.
Trên gương mặt trắng bệch lạnh lùng của cô như viết rõ mấy chữ to đùng.
"Mày đang dạy tao cách làm việc đấy à?"
Thi thể nữ bị chặn họng, hơi xấu hổ: "Em chỉ đưa ra một lời khuyên thôi, khuyên nhủ mà."
"Theo lời mày, chỉ khi mày hóa thực thể thì tao mới nhìn thấy được bọn mày, vậy những con quỷ khác không có năng lực này, chúng dựa vào cái gì để hoàn thành chỉ tiêu?"
"Chỉ, chỉ tiêu á?" Thi thể nữ không hiểu.
Tô Dao Linh nhìn nó bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc: "Không phải bọn mày muốn giết bọn tao sao? Đó chẳng phải chính là chỉ tiêu của mày à?"
"Ờ, nói thế thì đúng là vậy."
Thi thể nữ lau vết máu trên mặt: "Thật ra không phải bọn chúng không bị nhìn thấy, nhưng cần oán khí để hiện hình, hơn nữa tinh thần của các chị càng tệ, các chị càng dễ nhìn thấy bọn chúng."
"Nếu vi phạm quy tắc thì bọn tao cũng không chết ngay, vậy dụ bọn tao vi phạm quy tắc có lợi gì cho bọn mày?"
Phải nói rằng, Tô Dao Linh đúng là chuyên gia thẩm vấn, luôn nhắm vào điểm mấu chốt mà hỏi.
Thi thể nữ lập tức trả lời: "Khi vi phạm quy tắc, bọn chị sẽ bị người giấy trừng phạt, trừng phạt xong thì có lẽ sẽ nổi điên hoặc tàn phế, với bọn em thì tất nhiên càng có lợi. Hơn nữa, càng đi đến những trạm phía sau, chắc chắn tinh thần của các chị sẽ càng sa sút, ở đó sẽ có những thứ khác muốn ra tay với các chị."
"Là thứ gì?"
"Cái đó... em không dám đi đến phía sau nên không biết."
"Câu hỏi cuối cùng."
Tô Dao Linh hỏi: "Làm thế nào để giết chết bọn mày?"
Thi thể nữ: "..."
Không phải chứ, mày dám hỏi câu này thật à? Hay là thật sự cho rằng nó sẽ trả lời?
Một lúc lâu sau, nó cười nụ cười âm hiểm: "Chị không thể giết chết được bọn em."
Tô Dao Linh khựng lại: "Ồ? Nếu vậy, tại sao mày lại sẵn lòng nói cho tao biết nhiều chuyện thế này, chẳng lẽ chỉ vì mày sợ đau thôi sao?"
Thi thể nữ cạn lời: "... Chị muốn nghĩ vậy cũng được, em là một con quỷ không chịu nổi đau đớn, đặc biệt là rất sợ bị tra tấn."
"Tao thấy mày cũng chịu đòn giỏi đấy, nãy tao đã tát mày 65 cái, mày mới chịu khai."
Thi thể nữ: ?
Có phải nó cố tình đợi tới sáu mươi lăm cái đâu, rõ ràng là cô hoàn toàn không cho nó cơ hội mở miệng mà!
"Cho nên."
Giọng của Tô Dao Linh lạnh hẳn đi: "Nếu như tao không thể đe dọa đến tính mạng của mày, thế mà mày lại sẵn lòng nói cho tao biết nhiều chuyện như vậy, nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không đúng, hay là ngay từ đầu mày đã luôn lừa dối tao?"
Thi thể nữ bị giọng điệu thay đổi liên tục của cô dọa cho sợ, lắp bắp: "Không, không có đâu, sao có thể chứ, chị... chị nghe em nói, chuyện là thế này..."
"Có phải chị cảm thấy em nói ra những thứ này không đủ đáng sợ đúng không? Để em nói cho chị một bí mật, chị có muốn biết rốt cuộc bọn em đã lên tuyến tàu điện này lúc nào, một cách thần không biết quỷ không hay không? Rõ ràng là chị đâu có thấy bọn em bước lên tàu."
**