Ở toa tàu khác.

Cửa toa đã đóng, hiệu quả cách âm khá tốt, ba người chỉ có thể nghe thấy giọng của Tô Dao Linh từ toa bên cạnh, cùng với một âm thanh khàn khàn đáng sợ, lúc ẩn lúc hiện.

Nhưng họ chẳng thể nghe rõ hai bên đang nói gì, nhất là tiếng ồn của đoàn tàu khi vận hành cũng không nhỏ.

"Vậy, vậy rốt cuộc đó là thứ gì, là ma sao, hay là xác chết sống lại?" Lưu Tiểu Sa căng thẳng liếc cánh cửa: "Bạn Tô ở trong đó với nó một mình, có sao không nhỉ?"

Trương Bằng Phi cũng hơi sợ: "Lâu như vậy rồi... hay là chúng ta qua đó xem thử?"

Giang Lăng lại nói: "Hai người đang nói cái gì thế?"

Lưu Tiểu Sa: "Hả?"

Lẽ ra Giang Lăng phải hiểu họ đang nói gì chứ?

Ai ngờ Giang Lăng lại tiếp tục nói: "Toa đó chỉ có một mình cậu ấy thôi mà."

Cậu nói: "Không phải sao?"

Trương Bằng Phi buột miệng thốt ra: "Nhưng mà bọn tôi…"

"Lúc nãy chúng ta chẳng nhìn thấy gì cả, trong toa bên cạnh, ngoài Tô Dao Linh ra, hoàn toàn không có thứ gì khác."

Giọng cậu rất tự nhiên và kiên định, khiến hai người kia bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải vừa rồi họ đã nhìn nhầm, hoặc là có ảo giác hay không.

Nhưng... là như vậy thật sao?

Ngay lúc này, Trương Bằng Phi chợt phát hiện…

Vé tàu trong túi cậu ấy đã biến mất.

Không chỉ vậy…

Lời Lưu Tiểu Sa vừa thốt ra khiến cậu ta rùng mình đến dựng tóc gáy: "Khoan đã, hai người có nghe thấy không?"

Chàng trai thấp bé này run rẩy, nói: "Vừa nãy... tôi nghe thấy tiếng dê kêu."

Đầu óc Trương Bằng Phi đã hoàn toàn rối loạn, bởi vì cậu ấy cũng nghe thấy âm thanh đó.

Họ không hề nhìn thấy xác dê, cũng không phải trí nhớ có vấn đề.

Mà là vào khoảnh khắc này, rõ ràng họ cùng nghe được vài tiếng dê kêu vang lên, lúc có lúc không.

Trên tuyến tàu điện ngầm này, thật sự có dê!

"Không sao đâu, không sao đâu." Mặt Lưu Tiểu Sa trắng bệch: "Trạm vừa nãy đã qua rồi, dù có gặp động vật ở trạm này cũng không cần phải sợ."

Trương Bằng Phi gật đầu, nhớ ra chuyện này, việc không thể ngồi cùng động vật trong một toa tàu, đã là chuyện xảy ra ở trạm trước.

Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn đơn kéo dài bóng ba người.

Trương Bằng Phi đột nhiên nhìn về phía sau lưng Lưu Tiểu Sa, lộ ra vẻ mặt kinh hãi: "Cậu... cậu, cậu..."

Đằng sau Lưu Tiểu Sa là một khuôn mặt mà họ không bao giờ muốn nhìn thấy vào lúc này.

Đôi má đỏ bừng đầy phấn son, đôi môi nở một nụ cười cứng đờ, đôi mắt vô hồn và gương mặt trắng bệch như giấy…

Không biết từ lúc nào, nhân viên giấy đã xuất hiện ngay sau lưng họ.

Trong tay, cầm một cây kéo mới tinh, lấp lánh ghê rợn.

Nếu lúc này Tô Dao Linh có mặt ở đây, nhìn thấy cây kéo sắc bén này, chắc chắn mắt sẽ sáng rực.

Nhưng cô không có mặt ở đây.

Trong lòng Lưu Tiểu Sa và Trương Bằng Phi đều lóe lên một suy nghĩ sâu sắc, chỉ là họ chưa kịp nhận ra.

Trong tiềm thức, họ đã mặc định rằng thứ quái quỷ kia đã lên tàu từ trạm trước.

Vì đã vi phạm quy tắc, cho nên... nhân viên giấy mới tìm tới.

**

Cuối đoàn tàu, toa số 7.

Một cô gái tóc rối, mặc váy đỏ trắng, đang ép chặt tai lên cánh cửa toa tàu, trên mặt là một mảng vết bẩn lớn, biểu cảm quái dị và đáng sợ.

"Suỵt."

Cô ta nói: "Nghe này, dê... tới rồi."

Ở phía bên kia cánh cửa, chính là toa số 6, có một bóng người mập mạp đang ngồi, lưng tựa vào cánh cửa chặt chẽ nối giữa hai khoang, chốt cửa bị cô ta dùng áo khoác cột chặt lại.

Từ xa, bóng người hơi mập có thính giác nhạy bén đã nghe thấy một tràng âm thanh dê kêu.

Nhưng cô ta không nói một lời, vẫn dựa vào cánh cửa, ngồi yên bất động.

Tiếng ma sát của đoàn tàu trên đường ray, tiếng rung lắc của thân tàu, dẫu có ồn ào đến mấy thì trong tai bọn họ, những tiếng dê kêu lạc lõng ấy không thuộc về tiếng động của tàu điện, càng vang vọng, càng dễ dàng lọt vào tai.

"Quế Quế, không phải chúng ta là bạn thân sao? Mở cửa đi mà." 

Cô gái ép sát vào cánh cửa, bật cười ghê rợn: "Mở cửa đi, đưa vé tàu của cậu cho tớ, chúng ta cùng đi tìm con dê, sau đó báo cáo với nhân viên giấy, biết đâu nó sẽ bổ sung vé giúp chúng ta, thế là không sao nữa rồi…"

Người đang nói chính là Lộ Liêu Liêu.

Nhưng ngay sau đó, cô ta lại mắng chửi như bị điên: "Con mẹ nó cái tên nhân viên người giấy đáng chết kia, tao nhất định phải giết nó, đợi tao bắt được nó, tao sẽ khiến nó sống không bằng chết!"

Váy của cô ta vốn trắng tinh, nhưng đã bị máu nhuộm đỏ một phần, sau đó lại khô đi, hiện lên một màu chết chóc khác. Đặc biệt là phần áo trên, đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ sẫm.

Đôi môi cô ta vặn vẹo méo mó, trên đó có một hàng lỗ máu, dưới đất còn có một đoạn chỉ bông dính máu, là do cô ta khó khăn lắm mới tháo ra được, nếu không...

"Mở cửa đi, mở cửa đi! Quế Quế, Tống Quế!"

"Đồ ăn cắp, con đĩ! Mày giấu vé tàu của tao ở đâu rồi! Mau mở cửa ra!"

Giọng của Lộ Liêu Liêu càng lúc càng điên cuồng, sau đó cô ta bắt đầu dốc hết sức đâm vào cánh cửa toa tàu.

Bịch!

Bịch bịch!

Cho dù đã đập đến nỗi vai máu thịt be bét, lộ ra cả xương trắng, cô ta vẫn như thể không hề có cảm giác đau, cứ thế húc vào cánh cửa hết cú này đến cú khác…

**

Tô Dao Linh nghe thấy tiếng đập cửa mơ hồ truyền đến từ toa tàu phía sau, cùng với vài tiếng hét chói tai của cô gái.

Đại loại như: mở cửa ra đi, mở cửa ra, có bản lĩnh trộm vé thì có bản lĩnh mở cửa ra.

Dĩ nhiên, cô không nghe được rõ ràng, nhưng chắc là cũng nghe rõ tám chín phần.

Nhưng tiếng đập cửa lúc đầu khá đáng sợ, nhưng khi kéo dài một thời gian thì cảm giác uy hiếp dần biến mất…

Bởi vì nếu vẫn đang đập cửa liên tục, có nghĩa là cánh cửa vẫn chưa bị phá, vậy thì tạm thời không cần lo lắng.

Điều cô quan tâm hơn là thi thể nữ trước mặt.

Thi thể nữ: ...

Cho sự tập trung của cô một like.

Tô Dao Linh: "Câu hỏi tiếp theo."

Thi thể nữ ngẩn ra: "Hả? Chẳng phải lúc nãy đã nói là câu hỏi cuối cùng rồi sao?"

Cô liếc xéo, sờ cây kéo trong tay: "Mày có ý kiến à?"

"Không, không có, chị hỏi đi!"

"Trạm đầu tiên, tại sao không thể nói chuyện với hành khách?"

"Trạm đầu tiên là tầng thế giới ngoài cùng, cấp thấp nhất. Ở đó chỉ cần có ‘giao tiếp’ với sinh vật khác, sẽ bị tàu điện phát hiện rồi bị ô nhiễm."

"Giao tiếp? Tiêu chuẩn kỳ quái thật. Thế tại sao những trạm sau lại có thể nói chuyện?"

"Em đã nói rồi mà, trạm đầu tiên là tầng ngoài cùng, càng đi sâu vào bên trong, môi trường càng hỗn loạn. Đó là một loại môi trường mà các chị... Kể cả bọn em đều không thể cảm nhận được. Trong thế giới hỗn loạn như vậy, việc phân biệt “giao tiếp” giữa âm thanh và hành khách đã hoàn toàn không còn nữa."

Thi thể nữ nghiên cứu vấn đề này khá kỹ: "Nhưng mà, đến những trạm sau, tiêu chuẩn cụ thể để bị tàu ô nhiễm là gì thì em cũng không biết... Nếu em đã bị ô nhiễm thì chắc chắn bây giờ không có cơ hội xuất hiện ở đây để nói chuyện với chị rồi."

Dường như nó đã nghĩ ra điều gì đó cực kỳ khủng khiếp, cơ thể khẽ run lên, sau đó mới nói: "Em chỉ biết, vi phạm quy tắc chắc chắn sẽ đẩy nhanh quá trình ô nhiễm. Một khi bắt đầu bị ô nhiễm, trạng thái tinh thần của các chị sẽ ngày càng tồi tệ, đó cũng chính là lúc bọn em dễ ra tay nhất."

Bọn nó không thể giống như những kẻ giết người ngoài đời thực, trực tiếp giết chết hành khách. Nếu có khả năng đó thì đã đường đường chính chính ra tay từ lâu rồi, đâu cần phải phí sức bày ra những trò quỷ quái này?

Ngay cả sức mạnh khủng khiếp đến mức có thể vặn mở tay nắm cửa của đứa bé sơ sinh kia, cũng cần có thời gian hồi phục, sao có thể dùng liên tục được chứ? Nếu vậy chẳng phải đã vô địch rồi sao? Bản thân năng lực của vong nhi cũng chỉ ảnh hưởng đến hành khách trên phương diện tinh thần, chứ không phải thể chất.

Những con quái vật có thể xuất hiện ở mấy trạm đầu, đều sẽ không quá mạnh, nếu không thì nó cũng chẳng đến mức bị một con người đang sống nhẫn tâm ấn chặt xuống ghế, tát cho một trận tơi tả thế này.

Thế nhưng, hễ người sống nhìn thấy chúng, ai nấy đều hốt hoảng bỏ chạy, la hét thất thanh, chân tay mềm nhũn. Ví dụ như tên Trương Bằng Phi lúc nãy, đã sợ đến mức gần như ngã quỵ, chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu nó vươn tay bóp chết cậu ấy, cái đầu người đã thuộc về nó rồi.

Nhưng...

Sau khi gặp Tô Dao Linh, nguy hiểm mà nó chưa từng lường trước đã xuất hiện.

Vậy nên, những "hành khách" khác có mặt tại đây đều cảm thấy may mắn vì 334 đã làm tấm gương, dò đường tránh bẫy giúp bọn họ.

Cảm ơn 334.

Cảm ơn 334 +1.

Cảm ơn 334 +2.

...

Đám hành khách lần này không dễ đối phó chút nào. Trong toa bên kia, nhân viên giấy đang làm nhiệm vụ, còn trong toa này lại có cô gái tóc ngắn, một kẻ còn đáng sợ hơn cả quỷ. Ngoài ra, ở toa tàu cuối cùng còn có hai cô gái khác...

Bọn chúng muốn giết người, cũng chẳng dễ dàng.

Tuy nhiên, bọn chúng sẽ không tham lam và vội vàng như 334.

Trước kia, tàu điện ngầm chưa hoàn toàn mở cửa, chỉ thỉnh thoảng có hành khách vô tình lạc vào. Nhưng bây giờ đã khác, sau này sẽ có nhiều hành khách hơn nữa, lúc nào bọn chúng cũng có thể "ăn một bữa no nê".

Dù có tha cho đám hành khách trong toa tàu này, cũng không có nghĩa là những người này có thể sống sót đến cuối cùng.

Vẫn còn hai trạm nữa tàu điện ngầm mới tới điểm cuối.

Mà bọn chúng cũng không phải là thứ đáng sợ nhất trên tuyến tàu này.

Thứ đáng sợ nhất chính là tuyến tàu điện ngầm này.

Đó là sự tồn tại đến cả nhân viên giấy cũng phải e dè.

**

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play