Sự thay đổi thất thường của Tô Dao Linh còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, cuối cùng 334 cũng được mở mang tầm mắt về thế nào gọi là "sáng nắng chiều mưa, tâm cơ khó lường".

Thấy Tô Dao Linh nghi ngờ lời nói của nó có thật hay không, nó lập tức đề nghị tiết lộ thêm một bí mật khác để chứng minh mình trong sạch: "Những người bị tuyến tàu điện ngầm này ô nhiễm càng nặng, tinh thần sẽ càng bất ổn, khả năng nhìn thấy bọn em càng cao. Nhưng chị không phát hiện ra một chuyện sao?"

"Từ lúc các chị lên tàu đến giờ đã qua mấy trạm rồi đúng không? Em tin chắc là đồng đội nào đó của chị đã bắt đầu nổi điên rồi."

Trên gương mặt đầy máu của thi thể nữ thoáng hiện vẻ tàn độc: "Nhưng ở những trạm trước, họ hoàn toàn không nhìn thấy bọn em. Có thể họ đã nhìn thấy những thứ khác, nhưng đó đều không giống những hành khách ở trạm này như bọn em. Bọn em có thể coi như một dạng bóng ma, hoặc ác linh."

"Thế rồi sao?" Tô Dao Linh hỏi.

"Thế nên, thật ra bọn em chỉ vừa mới lên tàu ở trạm tàu phía Nam của tuyến tàu điện ngầm thôi. Có phải chị cảm thấy nội dung thông báo ở trạm này rất kỳ lạ đúng không? Rõ ràng không nhìn thấy có ai lên tàu, vậy mà loa phát thanh lại cứ nhấn mạnh rằng trạm này không có hành khách lên tàu, tại sao một sự thật hiển nhiên như vậy lại phải đặc biệt thông báo, thậm chí còn viết thành điều khoản riêng?"

Tô Dao Linh gật đầu: "Nghe mày nói thì đúng là có lý đấy. Vậy rốt cuộc là tại sao?"

"Đúng vậy, khi tàu dừng lại mở cửa ở trạm trước, các chị có cảm giác gió lạnh ùa vào không? Hơn nữa, trạm này có nhiệt độ thấp hơn những trạm khác, đúng không? Chính là vì bọn em, chính là đám hành khách đã lên tàu ở trạm này!"

Tô Dao Linh chợt hiểu ra, khẽ "ồ" lên: "Thế mà cũng gọi là bí mật sao? Chỉ cần tao tự đoán cũng ra."

Đúng lúc đó, Tô Dao Linh như nhận ra điều gì, cô đột ngột ngẩng đầu quan sát xung quanh toa tàu.

Chỉ thấy trong toa vốn trống không, đột nhiên chen chúc đầy người!

Ngay trên ghế bên cạnh cô, có một người đàn ông không đầu đang ngồi, trước mặt là một nhân viên văn phòng cầm cặp tài liệu, dùng đôi mắt trống rỗng không có hốc mắt mà nhìn chằm chằm vào cô.

Đèn trong toa khôi phục ánh sáng, nhưng lại khiến cô càng nhìn rõ dáng vẻ của tất cả những "hành khách" trong khoảnh khắc ấy.

Chính vào giây phút kinh hoàng khủng khiếp đó, đám hành khách chết chóc lại biến mất không còn tăm hơi.

Nhưng Tô Dao Linh biết rõ, chúng vẫn còn ở đó, chẳng qua cô không nhìn thấy.

Chỉ có thi thể nữ ngồi cạnh cô, hốc mắt lại rỉ máu, tiếng cười chói tai và điên dại.

"Đúng vậy, em đã nói nhiều như thế, chị có tin hay không cũng chẳng quan trọng. Chị chỉ cần nhớ kỹ một điều, bọn em là hành khách đã lên tàu ở trạm tàu phía Nam."

Nó chờ đợi khoảnh khắc Tô Dao Linh sẽ hoảng loạn thất thố: "Bởi vì điều khoản đặc biệt của trạm này chính là trước khi rời khỏi nhà ga, phải luôn ghi nhớ một điều: Trạm này không có bất kỳ hành khách nào lên tàu."

Đây không chỉ là một trò chơi niềm tin.

Chỉ cần cô từng nhìn thấy hành khách lên tàu ở trạm tàu phía Nam, chỉ cần cô biết rõ bọn họ lên từ trạm đó, cô sẽ rất khó xóa bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Hơn nữa, rõ ràng lúc đó cô đã nhìn thấy không có ai lên tàu, vì vậy, khi nhận ra điều này, nỗi sợ "hành khách lên tàu ở trạm tàu phía Nam không phải người" sẽ càng khắc sâu trong tiềm thức.

Càng muốn quên, lại càng không thể xóa bỏ.

Nhận thức càng đáng sợ, sự điên loạn càng dễ dàng lợi dụng sơ hở mà len lỏi vào.

Thi thể nữ đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi, sau khi cười sằng sặc xong, cơ thể dần dần tan biến: "Chúc mừng mày."

"Mày, đã, phạm, quy, rồi."

Tao không đối phó được với mày, nhưng nhân viên phục vụ thì sao?

Lại là một đoạn đối thoại mà người sống không thể nghe thấy.

"..."

"Tao đã bảo rồi mà, 334 diễn giống thật đấy."

"Mau đi thôi, nhân viên phục vụ sắp tới rồi!"

"Đợi nhân viên phục vụ xử lý cô ta là xong, chắc chắn sẽ có nhiều kẻ muốn quay lại nhặt lấy đầu người lắm."

"334 có thể để mày cướp mất đầu người của nó chắc?"

"Đừng lắm lời nữa, đừng chen, mau chạy về toa sau đi, nhanh lên!"

"..."

Thế nhưng, 334 vẫn chưa chịu rời đi hẳn. Nó muốn nán lại thêm chút nữa, để thưởng thức dáng vẻ hoảng sợ của Tô Dao Linh, vì vậy đã cực kỳ táo bạo mà ở lại lâu hơn một chút.

"Cô bé, mày vẫn quá ngây thơ, mày có phát hiện ra không..."

Nó nở nụ cười gian trá hỏi: "Vì đã vi phạm quy tắc, vé tàu trên người mày, đã biến mất rồi đó?"

Nhưng nó lại không nhìn thấy cảnh tượng thỏa mãn như bản thân mong đợi.

Bởi vì Tô Dao Linh vẫn ngồi trên ghế, không hề hoảng loạn: "Vé tàu vốn không ở trên người tao."

Nếu bây giờ trên người cô xuất hiện một tấm vé, mới là chuyện kỳ lạ đấy?

334 đột nhiên nhớ lại chuyện Tô Dao Linh đã đưa vé tàu cho người khác.

Khoan đã!

Bất cẩn rồi.

Chẳng lẽ cô đã biết trước mọi chuyện?

Nó chợt nhớ ra hình như bản thân đã bỏ qua rất nhiều chi tiết…

Tại sao một cô gái thông minh như vậy lại tin tưởng đồng đội của mình, sẵn sàng giao ra vé tàu?

Tại sao trước khi nó bắt đầu "tẩy não", cô lại cố tình đuổi hết đồng đội sang toa khác, để họ không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

Tại sao một cô gái đa nghi, cảnh giác cao độ, tư duy rõ ràng như cô, lại đi theo dòng suy nghĩ của nó, rơi vào cái bẫy mà nó đã sắp đặt sẵn?

Một giả thuyết quái dị đến mức ngay cả ma quỷ cũng khó tin xuất hiện…

Cô, vốn dĩ đã muốn phạm quy!

Cô biết mục đích của nó là dụ cô nghĩ rằng những kẻ đột nhiên xuất hiện này chính là hành khách đã lên tàu ở trạm tàu phía Nam, từ đó vi phạm điều khoản đặc biệt của nhà ga và bị trừng phạt.

Để tránh cho các đồng đội khác cũng bị khắc sâu nhận thức này, nên cô mới bảo họ rời đi?

Nhưng tại sao, chẳng lẽ cô không biết hậu quả của việc phạm quy sẽ là...

Chuyện này hoàn toàn chẳng có lợi gì cho cô cả!

334 còn chưa kịp nghĩ kỹ, nhân viên phục vụ đã sắp tới.

Nhưng nó vẫn còn một thắc mắc cuối cùng: "Lúc nãy tao còn chưa nói gì, tại sao mày lại nói tao đang nói dối?"

Tô Dao Linh đáp: "Bởi vì mày nói sẽ kể tất cả bí mật của tuyến tàu điện ngầm này cho tao."

"Thì sao?"

"Cỡ như mày, tao còn có thể đánh mày te tua thì làm sao có khả năng biết hết bí mật của tuyến tàu này?"

Tô Dao Linh khẳng định chắc chắn: "Thế nên, chắc chắn mày đang lừa tao."

... Nghe câu này đúng là không sai, nhưng có phải xúc phạm quỷ quá không?

334 còn chưa kịp nổi giận, nhân viên phục vụ đã tới nơi, nó lập tức rời đi, chạy sang toa khác cùng đồng bọn.

Đối với bọn chúng, chỉ cần không ở cùng toa với nhân viên phục vụ thì nhân viên phục vụ cũng sẽ không chủ động gây phiền phức cho chúng.

Chúng giống như những "hành khách bất hợp pháp" trên con tàu này, bởi vì không vào ga, cũng không ra ga, nên vốn dĩ không có cái gọi là vé tàu.

777 đứng sau lưng nó, lạnh lùng cười: "334, mày rất thông minh."

Nó nói tiếp: "Nhưng cô gái đó không chỉ thông minh, mà còn rất tàn nhẫn."

"777, mày đừng có mà châm chọc tao!"

"Thật sao?" 777 vẫn nói: "Cô ấy dám chủ động phạm quy, còn mày có dám không?"

Câu nói này khiến 334 cứng họng, không biết phải trả lời thế nào.

Nó không nhịn được, đưa tay sờ lên gương mặt vẫn còn âm ỉ đau của mình.

Đúng là cô ra tay rất tàn nhẫn!

**

Tiếng bước chân của nhân viên giấy khi đi lại luôn có âm thanh.

Không phải tiếng bước chân chạm đất, mà là tiếng ma sát phát ra khi thân thể làm bằng giấy chuyển động.

Đó là điều mặc định mà ai cũng hiểu rõ…

Nhưng khi nó bất ngờ vượt qua hai toa tàu, lặng lẽ xuất hiện ngay sau lưng Lưu Tiểu Sa thì nhận thức này lập tức bị phá vỡ.

Giang Lăng chợt nhớ lại lúc còn ở trong ga tàu điện ngầm, dù là nhân viên bán vé di chuyển đến quầy vé, hay nhân viên kiểm vé im lặng xuất hiện ở cổng soát vé, bọn họ đều không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng hiện tại, một sự thật vẫn không thay đổi, nhân viên phục vụ cầm kéo trên tay vô cùng nguy hiểm.

"Xin, vui, lòng, xuất, trình, vé, để, kiểm, tra."

Lưu Tiểu Sa quay phắt người lại, lập tức đối diện với gương mặt kinh dị của nhân viên giấy, cùng với giọng nói vô cảm kia: "Xin, vui, lòng, xuất, trình, vé, để, kiểm, tra."

Lưu Tiểu Sa sợ đến mức lùi lại mấy bước, rồi ngã phịch xuống đất, run rẩy nói: "Đừng... đừng lại đây, đừng lại đây..."

"Xin, vui, lòng, xuất, trình, vé, để, kiểm, tra."

Nhân viên giấy cứ lặp lại một cách cứng nhắc, với gương mặt quái dị vô cảm.

Nhân viên phục vụ dần dần tiến lại gần, sau tiếng "rắc rắc" vang lên, đôi tay trắng bệch làm bằng giấy ấy đã túm chặt lấy hai chân của Lưu Tiểu Sa.

Nhưng Lưu Tiểu Sa lại cảm nhận được, đó là một bàn tay trắng bệch, lạnh buốt, mang theo sức mạnh cực lớn, đang kẹp chặt lấy cậu ta.

Móng tay cắm sâu vào da, khiến máu rỉ ra.

Cậu ta không hiểu nổi, tại sao lại là mình? Tại sao nhân viên giấy lại nhắm vào mình? Rõ ràng cậu ta đâu có vi phạm quy tắc!

Chiếc kéo sắc nhọn trong tay nhân viên người giấy từ từ giơ lên.

"Cứu tôi, cứu tôi với, lớp trưởng cứu tôi với!" Lưu Tiểu Sa cố gắng bò về phía trước, nhưng bị nhân viên người giấy giữ chặt không buông.

Trương Bằng Phi phản ứng lại kịp thời, vội xông lên muốn cứu giúp, nhưng nhân viên giấy bỗng nhiên phát ra một tràng cười rợn người, rồi cây kim trong tay nó bất ngờ bay ra, cắm thẳng vào bắp chân trái của Trương Bằng Phi!

Sợi chỉ mà nhân viên giấy dùng không phải loại chỉ bình thường, cây kim cũng chẳng phải loại kim thông thường, nó rất to, khi xuyên vào chân khiến Trương Bằng Phi đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết.

Giang Lăng cũng đang quan sát, dù xét về sức mạnh hay tốc độ, bản thân cậu đều không phải đối thủ của nhân viên giấy.

Nếu cậu liều lĩnh lao lên ngăn cản thì có lẽ thứ đâm vào người cậu sẽ không phải là kim, mà chính là chiếc kéo ấy.

"Tôi, tôi, tôi tố cáo!"

Lưu Tiểu Sa chợt nhớ đến quy tắc dành cho hành khách, hét to: "Nhân viên phục vụ, tôi tố cáo! Trên tàu có người mang theo động vật, là dê, hơn nữa không chỉ có một con, ngay tại toa đằng sau, cậu đi kiểm tra là sẽ biết ngay!"

Nghe vậy, nhân viên người giấy đang chuẩn bị rút ra một cây kim khác, quả nhiên cất kim chỉ đi!

Nhưng nó lại lấy cây kéo ra khỏi túi!

Và lần này, lưỡi kéo lại chĩa thẳng vào hai tay của Lưu Tiểu Sa.

Cậu ta giãy giụa, nhưng đã bị lưỡi kéo sắc lẹm cắt rách da.

Không đúng, không đúng!

Trong sổ tay hành khách có nói rõ, chỉ cần phát hiện có động vật trên tàu, phải lập tức báo cáo cho nhân viên giấy.

Chiếc kéo này cứ thế cắt xuyên qua da thịt của cậu ta, tựa như cắt qua một lớp kem bơ mềm mại.

Nhân viên người giấy trước mặt... định cắt đứt đôi tay của cậu ta!

Lưu Tiểu Sa sợ đến mức gào thét không ngừng, nhưng lại không dám giãy mạnh, bởi vì chỉ cần lỡ đụng vào lưỡi kéo là có thể sẽ mất mạng ngay lập tức, nhưng khi thấy đôi tay mình sắp bị "cắt đứt", đúng lúc ấy, động tác của nhân viên giấy đột ngột dừng lại.

Khoảnh khắc này, ở toa xe bên cạnh, ngay khi Tô Dao Linh nhìn thấy hàng tá "hành khách quỷ" trên toa, cũng chính là lúc cô ngang nhiên vi phạm điều khoản đặc biệt.

Sự ưu tiên trong nhiệm vụ công việc khiến nó buông tay, rời khỏi Lưu Tiểu Sa vẫn đang gào thét thảm thiết, đứng thẳng dậy, đẩy cửa toa, tiến thẳng về phía cô gái tóc ngắn ở toa bên cạnh.

Lưu Tiểu Sa hoảng loạn nhìn theo bóng lưng của nó.

Cậu ta... cậu ta vẫn chưa chết sao?

Nhưng Giang Lăng thì lại thầm cảm thấy bất an, cậu biết chắc chắn bên phía Tô Dao Linh đã xảy ra chuyện, chỉ có một khả năng duy nhất khiến nhân viên người giấy tạm thời bỏ qua cho Lưu Tiểu Sa.

Đó là hành vi vi phạm của Tô Dao Linh nghiêm trọng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play