Những hành khách quỷ đã rời khỏi, toa tàu lại khôi phục cảm giác trống trải ban đầu, nhưng ngay sau đó cánh cửa lại mở ra, nhân viên giấy cầm theo một chiếc kéo mới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, từ từ tiến lại gần.

Rõ ràng nó đã để mắt tới cô.

Nhưng Tô Dao Linh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, một khi đã quyết định vi phạm thì việc làm mất vé tàu và bị nhân viên phục vụ trừng phạt chắc chắn sẽ xảy ra.

Thậm chí cô không còn quan tâm những "hành khách" kia có còn ở lại trong toa hay không.

Thứ cô bận tâm là cảm giác trong khoảnh khắc vi phạm quy tắc vừa rồi.

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ khó lòng giải thích.

Cô đã bị "nhìn thấy".

Không giống với cảm giác bị những hành khách quỷ trên tàu nhìn chằm chằm, nhưng lại chẳng thể tìm ra ánh mắt đó đến từ đâu. Trước đây, cô luôn ẩn mình rất tốt, nhưng vào đúng khoảnh khắc ấy, cô đã bị "nhìn thấy".

Tô Dao Linh có một linh cảm.

Đây mới chính là bản chất lấy mạng của tuyến tàu điện ngầm này.

Chỉ cần vi phạm quy tắc sẽ bị lộ ra, bị phát hiện, rồi bị ô nhiễm.

Nhưng không phải sức mạnh của quy tắc khiến họ trở nên điên loạn và tử vong.

Sổ tay hành khách được thiết lập chính là để ngăn họ bị "nhìn thấy".

Thật ra những quy tắc này vẫn đang bảo vệ họ.

Và có một tiêu chí để xác định hành khách có bị "nhìn thấy" hay không. 

Nếu suy đoán của Tô Dao Linh không sai thì một khi bị phát hiện, bị ô nhiễm, hành khách sẽ bắt đầu không còn quan tâm đến sự tồn tại của vé tàu.

Dưới ảnh hưởng của sự ô nhiễm này, hành khách sẽ không cảm nhận được bản thân đã có vấn đề, để đối phó với tình trạng đó, nhà ga đã chuẩn bị một thứ, chính là vé tàu.

Bản thân tấm vé có thể kiểm tra tinh thần của hành khách có bình thường hay không.

Chính vì vậy, mới có quy định yêu cầu hành khách phải luôn bảo quản vé tàu cẩn thận, một khi phát hiện vé bị mất, phải lập tức báo cho nhân viên giấy.

Hành khách có thể không biết bản thân có gặp vấn đề hay không, nhưng họ biết liệu mình có cảm nhận được sự tồn tại của vé tàu hay không. Nếu phát hiện vé tàu bị mất, hoặc nói chính xác hơn là vé tàu chưa từng biến mất thì chỉ là họ đã không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, điều này có nghĩa là người đó đã bắt đầu bị "ô nhiễm".

Nhân viên phục vụ sẽ căn cứ vào biểu hiện đó để xác định hành khách có vấn đề hay không.

Nếu có vấn đề thì phải bị kiểm soát. 

Ví dụ như bị khâu kín miệng.

Nhưng Tô Dao Linh cảm thấy đây chỉ là một phương pháp kiểm soát cơ bản nhất, việc khâu kín miệng để họ không thể nói chuyện đã không còn ý nghĩa.

334 từng nói, ở những ga sau, việc có bị lộ hay không đã không còn liên quan đến việc có thể nói chuyện hay không, vậy thì tại sao nhân viên phục vụ vẫn phải khâu miệng bọn họ lại?

Tô Dao Linh chỉ nghĩ ra được một điểm liên quan đến chuyện này.

Nếu cô nhớ không lầm, trong sổ tay hành khách có một dòng 

Hành khách phải luôn ghi nhớ: Con người sẽ không ăn thịt lẫn nhau.

**

Những nhân viên giấy quái dị không phải là mối nguy hiểm lớn nhất, cho dù nó có thể khâu miệng hành khách, cắt rời tay chân hành khách, trong mắt nó, tất cả chỉ là để "bảo vệ" họ mà thôi.

So với những quái vật trên tàu, từ trước tới nay, đám nhân viên giấy còn chưa từng có ý định giết chết hành khách, thậm chí còn có thể coi là phe thân thiện hơn.

Còn những con quái vật khác trên tàu, thi thể, oán linh…

Tuy nó tràn đầy ác ý với hành khách, xảo quyệt, tham lam, đáng sợ, nhưng suy cho cùng, nó cũng chỉ là một dạng "sinh vật" khác, chỉ cần tìm ra được điểm yếu, vẫn có thể bị nhận biết, bị khắc chế, bị đánh đập.

Điều thực sự đáng sợ chính là bản thân tuyến tàu điện ngầm này.

Là sự "ô nhiễm" khiến Què và bao người khác nổi điên.

Là trạng thái mơ hồ của tinh thần, đến mức khi người thân đã khuất đứng ngay trước mặt, nhưng bạn vẫn không thể nhớ ra rằng họ đã chết.

Là sự lây nhiễm kinh hoàng, khiến bạn không thể nhìn thấy vé tàu dù nó đang nằm ngay trong tay bạn.

Là kẻ đã "nhìn thấy" cô. 

Là thứ đó.

**

Vô số điên loạn tạo thành thế giới này, như những bức tranh sơn dầu bị bóp méo thành những vòng xoáy ốc răng cưa, tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau, dù không cần dùng đến tai, bạn vẫn có thể nghe thấy những tiếng than khóc điên cuồng và tiếng gào thét phát ra từ trong xoáy ốc ấy.

Trong những vệt sáng đỏ lướt qua, những câu thì thầm mơ hồ như trong mộng không ngừng hiện lên, những xoáy nước cuộn trào chen chúc nhau, tạo thành một vùng không gian càng thêm hỗn loạn và kinh hoàng.

Nơi này không tồn tại khái niệm trên dưới, trái phải, không có không gian cụ thể, cũng không có sự hiện diện nào tồn tại vĩnh hằng. Chỉ có bão tố, tiếng thét, hỗn loạn, cái chết và sự hoang tàn.

Đây là một nơi hoàn toàn hoang vắng, không có dấu chân người, cũng không ai có thể lén nhìn trộm được.

Sự sống và cái chết ở đây không có ranh giới, thời gian cũng mất đi ý nghĩa, có lẽ từ thuở hồng hoang, nơi này vốn đã như vậy.

Trong không gian này, chẳng cần đến đôi mắt, bởi tất cả mọi thứ đều có thể nhìn thấy trực tiếp.

Cũng chẳng tồn tại khái niệm của đôi tai, bởi vì mọi nhịp trống sắc bén và tiếng gào rú đều có thể được cảm nhận trực tiếp.

"Bùm!"

"Bùm, bùm, bùm, bùm!"

Tiếng trống dồn dập, nặng nề, điên cuồng và hỗn loạn, vang lên từ những vòng xoáy đỏ rực lóe lên chớp nhoáng, những cơn bão đen và đám quỷ quái liên tục xuất hiện không ngừng, hòa tấu nên một khúc nhạc của sự điên loạn.

Ngay trong thế giới điên cuồng, mơ hồ, vượt qua mọi khái niệm về thời gian và không gian ấy, có một luồng sáng thuần khiết, phát ra ánh hồng ngọc nhàn nhạt, đang cuộn mình lại một cách cẩn thận.

Những vòng xoáy chồng chất khi gặp phải luồng sáng ấy cũng nhẹ nhàng né tránh.

Nhưng luồng sáng ấy lại sợ hãi co rúm lại, dường như vô cùng e ngại những vòng xoáy méo mó, mang theo ánh sáng xanh thẫm hoặc ánh đỏ rực của sự điên loạn kia.

Trong thế giới hỗn loạn này, có một sợi chỉ đỏ sậm đang chậm rãi chảy từ vùng sáng xanh lam, men theo con dốc kéo dài, tiến về phía vực sâu tăm tối hơn, nơi có nhiều vòng xoáy hơn.

Và trên sợi chỉ đỏ ấy là vô số bóng xám đang bám lấy.

Thỉnh thoảng có một điểm sáng lóe lên, nhưng trong thế giới hỗn loạn này lại trở nên vô cùng chói mắt, luồng sáng nhỏ bé ấy mới dám thử tiến gần tới những đốm sáng yếu ớt kia.

Thế nhưng, ngay khi nó vừa chạm tới những đốm sáng ấy, vòng xoáy đen và tiếng trống hỗn loạn quanh đó bắt đầu xâm chiếm những ánh sao yếu ớt kia, những đốm sáng nhỏ bắt đầu run rẩy.

Có những đốm sáng tan vào phông nền hỗn loạn của thế giới, biến thành những vòng xoáy nhỏ, rồi bị vòng xoáy lớn hơn nuốt chửng, hợp thành một thể, không thể phân biệt được.

Có những đốm sáng chưa kịp hóa thành vòng xoáy thì đã tan vỡ, rơi vào cái chết.

Tóm lại, những ánh sao ấy đều lần lượt biến mất, trong thế giới quái dị và méo mó này, cuối cùng chỉ còn lại mỗi nó.

Những vòng xoáy mạnh mẽ sẽ không lựa chọn né tránh nó nên nó chỉ có thể vội vàng tránh sang một bên, nhưng đôi khi không kịp tránh, bị vòng xoáy lớn hơn quét trúng, trên cơ thể lại xuất hiện những vết thương rách toạc máu me, mãi mãi không thể liền lại, trông vô cùng kinh hãi.

Nó đã quá sợ hãi rồi.

Thế giới này cô độc và điên cuồng, nó giống như một tội nhân bị ruồng bỏ, bị lưu đày tới nơi hoang dã, không thể chạm tới ánh sáng.

Đã rất, rất lâu rồi không còn xuất hiện ánh sáng nữa.

Lâu đến mức nào?

Không biết, chỉ biết là rất lâu rồi.

Cho đến khi, nó đột nhiên cảm nhận được một luồng sáng chói lọi, một thứ ánh sáng khiến người ta không thể nào phớt lờ, đột nhiên bùng lên trong thế giới hỗn loạn, luồng sáng vàng chảy như dung nham, chiếu rọi xuống vực sâu.

Tiếng trống dồn dập khiến người ta phát điên cũng dịu xuống.

Trong vòng xoáy như mây máu, xuất hiện một mặt trời nhỏ.

Rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng lại rực rỡ hơn bất kỳ ánh sao nào từng xuất hiện trước đó, phát ra ánh sáng ấm áp và dịu dàng.

Nó cẩn thận từng chút, len lén lại gần, quanh quẩn bên mặt trời nhỏ ấy mấy vòng, dưới ánh sáng dịu dàng ấy, hình như những vết thương ghê rợn trên người nó có dấu hiệu hồi phục.

Nó muốn chạm vào mặt trời nhỏ ấy, nhưng lại không dám.

Không thể để ánh sáng ấy lụi tàn được...

Chờ thêm một lúc, cuối cùng không kiềm chế được sức hấp dẫn của luồng sáng ấy, nó tiến lại gần hơn.

Ấm áp quá, đẹp quá.

Dường như trong ánh sáng ấy có một sinh vật xinh đẹp, thuần khiết và sạch sẽ tới mức khiến nó muốn ôm lấy.

Nó chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt trời nhỏ ấy, không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần nháy mắt một cái, mặt trời nhỏ sẽ biến mất.

Cuối cùng, nó không nhịn được, dán sát vào, cọ cọ mấy cái.

Sau khi làm xong động tác ấy, nó lại sợ.

Nhưng lần này... mặt trời nhỏ không giống như những đốm sáng khác, không hề biến mất.

Vậy thì, vậy thì nó có thể cọ thêm chút nữa không?

Chỉ một chút thôi, có được không?

Ủa, cái thứ gì xấu xí thế này, trông thật khó coi, xấu xí như vậy, sao có thể đến gần mặt trời nhỏ của ta, mau cút đi.

Nó lạnh lùng đưa tay, đẩy cái bóng xám xấu xí kia ra, sau đó lại cẩn thận dán sát vào mặt trời nhỏ.

Cọ x1000000.

Tô Dao Linh: … Sao lại không chỉ bị nhìn thấy mà còn có cảm giác bị dính chặt luôn rồi?

**

Chiếc kéo trong tay nhân viên giấy đã sẵn sàng, dường như nó biết Tô Dao Linh không dễ đối phó, cho nên không chần chừ lề mề giống lần trước, mà là lao thẳng một mạch tới bên cạnh cô, chuẩn bị ra tay.

Bàn tay của Tô Dao Linh đã nắm chặt chiếc kéo trong túi áo từ lâu.

Chỉ là đối đầu thôi mà?

Từ trước tới giờ, cô chưa từng biết sợ.

Dựa vào mấy lần quan sát động tác của nhân viên giấy trước đó, không phải cô không có cơ hội chiến thắng.

Thậm chí Tô Dao Linh còn nghĩ sẵn kế hoạch đánh vào chỗ nào sẽ gây ra vết thương lớn nhất cho nhân viên giấy.

Thế nhưng, ngay trước khi nhân viên giấy chạm vào Tô Dao Linh, nó tự dưng hét toáng lên, khuôn mặt trắng bệch như giấy kia lập tức bốc cháy, giống như bị ma lửa đốt cháy toàn thân.

Tiếng kêu này còn chói tai và đáng sợ hơn tiếng hét lúc nãy của Lưu Tiểu Sa gấp mấy lần!

Ngay sau đó, nửa cơ thể của nhân viên giấy cũng bắt đầu bốc cháy.

Tiếp theo, nhân viên giấy hóa thành một cái bóng mờ, lao thẳng về phía sau, co giò chạy trốn với tốc độ nhanh như chớp!

Ba người trong toa tàu phía trước chỉ nghe thấy một tiếng gào thét vô cùng sợ hãi và đau đớn, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy nhân viên giấy xẹt qua trước mặt họ với tốc độ chưa từng thấy.

Tốc độ đó, âm thanh đó, dáng vẻ đó…

Cứ như đang dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình, liều mạng chạy trốn khỏi thứ đáng sợ nhất trên đời.

Lần này, không chỉ có Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa, mà ngay cả khuôn mặt điềm tĩnh, điển trai của Giang Lăng cũng dần dần hiện ra một dấu chấm hỏi.

Chuyện gì thế?

… Có người hack game à?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play