Chuyện xảy ra lần này... đúng là ly kỳ thật.
Không, phải nói là vượt quá sức tưởng tượng.
Những người từng bị nhân viên tàu trừng phạt lẫn những người chưa từng bị đều im phăng phắc.
Ai cũng thấy nhân viên tàu cầm một chiếc kéo lớn, trông như sắp dạy cho Tô Dao Linh một bài học.
Vậy mà chưa được mấy phút, chính nhân viên tàu đó lại la hét thất thanh, rồi chạy bán sống bán chết. Tốc độ nhanh đến mức không thua gì vận động viên chạy nước rút 100 mét đang lao về đích.
Tô Dao Linh…
Đáng sợ đến mức đó thật sao?
Mang theo nỗi nghi ngờ, vừa không hiểu gì lại vừa cảnh giác, những người còn lại rón rén quay về toa số 2.
Tô Dao Linh vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, lơ đãng nghịch cây kéo trong tay, trông bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lưu Tiểu Sa không nhịn được lên tiếng: "Vừa rồi nhân viên tàu vụ bị gì vậy?"
Không thể nào... không thể nào… chẳng lẽ ngay cả nhân viên tàu cũng bị cô xử luôn rồi?
Đánh cả nhân viên tàu? Cô... đỉnh quá!
Nếu cô có khả năng đó thì cần gì đến tấm vé vô dụng kia? Cô có thể rời khỏi ga tàu điện ngầm ngay lập tức!
Ba người chưa kịp lên tiếng, Tô Dao Linh nói thẳng: "Tôi nói ngắn gọn thế này."
Cô giơ cây kéo lên: "Nhìn đi, tôi định đấu trực diện với nhân viên tàu, nhưng trời cao chứng giám, tôi chưa kịp làm gì thì hiện trường đã bốc cháy rồi."
Trương Bằng Phi trố mắt: "... Bốc cháy á?"
Cậu ấy bỗng dưng hoảng hốt nhìn quanh rồi lặng lẽ lùi lại, di chuyển sang hướng khác, như sợ điều gì đó ẩn nấp trong bóng tối.
Bởi vì ở đó…
Có thứ không nên xuất hiện trên tàu điện ngầm. Một thứ mà cậu ấy thấy rất rõ nhưng không dám nói ra.
"Đúng vậy đấy. Nhân viên tàu tự nhiên bốc cháy, rồi chạy mất."
Tô Dao Linh đúc kết lại.
"Bốc cháy theo đúng nghĩa đen luôn ấy."
Giang Lăng im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng ở đây đâu có thứ gì dễ cháy. Nhân viên tàu đó cũng không có lý do gì để tự dưng bốc cháy cả."
Cách nó bỏ chạy không giống kiểu bị lửa bén vào người, mà giống như vừa gặp phải thứ gì đó kinh hoàng. Nhìn nó chạy thục mạng, cứ có cảm giác chỉ cần chậm một bước thôi là thế giới sẽ mất đi một nhân viên tàu.
"Tôi cũng không chắc, dù người giấy đã bỏ chạy, cũng không có nghĩa là chúng ta đã an toàn."
Tô Dao Linh nói: "Điều quan trọng nhất bây giờ là sống sót trên chuyến tàu điện ngầm này."
Mỗi trạm đều có quy tắc riêng, mỗi nơi đều ẩn giấu một mối nguy khác nhau. Nếu phải chấm điểm độ khó cho phó bản này thì với kinh nghiệm chơi game kinh dị lâu năm, Tô Dao Linh tin rằng đây chắc chắn là phó bản có độ khó cao nhất.
"Nếu tôi đoán không sai." Cô nói tiếp: "Trong số các cậu đã có người làm mất vé tàu rồi."
Câu nói ấy khiến Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa lập tức hoảng hốt. Nhưng sau khi nói ra, thấy nhân viên tàu vẫn chưa quay lại, Tô Dao Linh cũng yên tâm phần nào. Có lẽ 334 không nói dối, chuyến tàu này thực sự chỉ có một nhân viên phục vụ.
Giờ thì không rõ nó đang ở đâu, còn sống hay đã chết. Cho nên, dù cô có thẳng thắn nói ra chuyện trong nhóm có người làm mất vé, nhân viên tàu cũng không xuất hiện nữa.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tô Dao Linh lại như kéo hai người kia trở lại từ vực sâu: "Mất vé cũng chưa chắc đã là dấu chấm hết. Tôi có một suy đoán: chuyến tàu này mang trong mình một loại lực lượng ô nhiễm kỳ quái. Khi tinh thần của chúng ta yếu đi, hoặc bắt đầu rối loạn, lực lượng ấy sẽ nhân cơ hội ăn mòn tâm trí, khiến chúng ta biến thành những kẻ điên loạn, tê liệt như Què."
"Mỗi trạm đều có những sinh vật nguy hiểm nhất định. Nhưng mục đích của chúng không giống tàu điện ngầm. Tàu điện ngầm thì muốn ô nhiễm chúng ta, còn bọn chúng thì chỉ đơn giản là muốn giết chúng ta."
"Còn mấy người giấy như nhân viên soát vé hay nhân viên tàu là một thế lực thứ ba. Chúng hiểu cách tàu hoạt động, nhưng không kiểm soát được nó. Vì lý do nào đó mà chúng ta chưa rõ, chúng sẽ không dễ dàng để chúng ta chết. Nhưng nếu trong mắt chúng, việc ‘làm tổn thương’ chúng ta là để giúp chúng ta sống sót thì chúng cũng sẽ không ngần ngại ra tay. Ví dụ như khâu miệng chúng ta lại."
"Ý cậu là sao...?" Lưu Tiểu Sa vẫn chưa hiểu tại sao làm tổn thương người khác lại được xem là vì họ.
Ngược lại, Giang Lăng lại cảm thấy suy luận ấy rất trùng khớp với suy nghĩ của mình. Cậu nói: "Hành khách bị ô nhiễm sẽ dần mất kiểm soát, có thể làm những việc người bình thường không thể hiểu nổi, chẳng hạn như tự làm hại bản thân, hoặc tấn công đồng đội. Tôi nghĩ, mức độ nặng nhẹ sẽ khác nhau tùy từng người."
"Vì vậy, để bảo vệ những hành khách còn tỉnh táo, một khi phát hiện ai đó bị ô nhiễm và trở thành 'hành khách có vấn đề', nhân viên tàu sẽ phải dùng biện pháp mạnh để xử lý. Nhưng nếu không thật sự cần thiết, nó sẽ không giết người."
Tô Dao Linh gật đầu: "Tôi nghĩ đúng là như vậy. Ngay cả khi bị ô nhiễm, mỗi người cũng có mức độ nặng nhẹ khác nhau. Không phải ai bị ô nhiễm cũng không thể cứu. Nếu thật sự nghiêm trọng như thế, nhân viên tàu đã giết luôn những người không tìm được vé ngay từ đầu rồi."
Lưu Tiểu Sa vội vã lên tiếng: "Vậy… vậy là chúng ta vẫn còn cơ hội sống sót sao?"
"Không tìm thấy vé tàu… cũng chưa chắc là sẽ chết."
Tô Dao Linh bình tĩnh nói ra suy đoán của mình. Trước đó, theo lời Trương Bằng Phi, cả Lộ Liêu Liêu và Tống Quế đều không nhìn thấy tấm vé.
"Có thể vé không bị mất. Chẳng qua là trong mắt những hành khách đã bị ô nhiễm, họ 'không nhìn thấy' được vé tàu nữa."
Cũng vì thế, cô mới dám liều lĩnh phá luật. Thậm chí cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc có thể sẽ mất vé, tất cả chỉ để kiểm chứng quy tắc của chuyến tàu điện ngầm này.
"Hơn nữa, không cần phải ghi tên thật lên vé. Chỉ cần trước khi rời đi, tìm được một tấm vé là được."
Tô Dao Linh tiếp lời: "Tất nhiên, người đã bị ô nhiễm sẽ không thể tìm được vé. Thế nên các cậu cũng đừng phí công. Nếu bây giờ có ai đó có thể tìm lại được vé tàu của các cậu thì người đó nhất định chưa bị ô nhiễm và đồng thời cũng có thể tìm thấy vé của chính mình."
Bởi vì, một khi đã bị ô nhiễm, dù vé tàu đặt ngay trước mắt, họ cũng sẽ không nhìn thấy.
Ngược lại, nếu chưa bị ô nhiễm, họ vẫn có thể thấy vé của mình và cả của người khác.
Cả ba người cùng nhìn về phía Giang Lăng.
Cậu khẽ gật đầu: "Tôi không bị mất vé." Cậu vừa kiểm tra xong, vé vẫn còn đó.
Tô Dao Linh đưa ra suy đoán của mình nhưng không nhắc đến chuyện của 334. Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa đều rất tò mò về tung tích thi thể nữ, nhưng không ai dám hỏi. Vì họ nhận ra, không chỉ Tô Dao Linh mà ngay cả Giang Lăng cũng làm như đã hoàn toàn quên mất chuyện đó.
Giống như thể nó chưa từng tồn tại.
Thật ra, chuyện này cũng không quá khó hiểu. Nhưng Giang Lăng không có ý định giải thích.
Vì một khi lời giải thích được nói ra, ý nghĩ về sự tồn tại của thi thể nữ đó sẽ cắm rễ trong đầu cậu. Nếu thi thể đó thực sự tồn tại, vậy thì chắc chắn nó đã lên tàu từ một trạm nào đó. Khả năng cao nhất là trạm phía Nam, vì ở những trạm khác không có bất kỳ dấu hiệu nào về thi thể đó.
Vì không ai nhìn thấy bất cứ thứ gì bước lên tàu từ trạm phía Nam, nên chỉ còn một khả năng: thứ lên tàu là một bóng ma mà lúc đó họ không thể nhìn thấy.
Chỉ một nhận thức như vậy thôi cũng đủ khiến họ vô tình vi phạm điều khoản đặc biệt của trạm này. Càng hiểu rõ về sự tồn tại của những hồn ma quanh mình, con người càng dễ bị môi trường tác động, càng dễ bị ô nhiễm.
Hoang mang, nghi ngờ, sợ hãi…
Tất cả những cảm xúc tiêu cực ấy đều có thể khiến quá trình ô nhiễm diễn ra nhanh hơn, kéo một người vào trạng thái mất kiểm soát, rơi vào điên loạn.
Vì vậy, việc Giang Lăng vẫn giữ được lý trí đến tận bây giờ, đó là minh chứng cho việc cậu có khả năng "tự tẩy não" rất mạnh.
"Vậy tại sao phản ứng của Lộ Liêu Liêu khi mất vé lại khác với phản ứng của Què?"
Trương Bằng Phi im lặng suy nghĩ. Có thể không phải ai mất vé cũng sẽ nổi điên. Cậu ấy cũng không biết giờ Lộ Liêu Liêu thế nào, ký ức của cậu ấy vẫn dừng lại ở lúc mọi người chia nhau ra.
Biểu hiện của Què thì quá rõ ràng, cậu ta gần như mất hết kiểm soát, điên loạn đến mức suýt xé toạc da đầu mình. Cuối cùng, cậu ta còn chủ động để vong nhi ăn thịt mình.
Nhưng Lộ Liêu Liêu… nhìn qua thì chẳng thấy gì bất thường cả.
Dù sao thì cô ta vốn đã rất nhát gan. Khi đó, nếu có gì lạ, Trương Bằng Phi cũng chỉ cho là do cô ta quá hoảng loạn, tinh thần suy sụp mà thôi.
"Có lẽ phản ứng của mỗi người khi tinh thần bắt đầu rối loạn sẽ khác nhau."
Tô Dao Linh nói: "Việc Què bị vong nhi ăn thịt không phải là kết quả cuối cùng của quá trình ô nhiễm. Tất nhiên, yếu tố đó cũng có ảnh hưởng, nhưng nguyên nhân thực sự khiến cậu ta chết là do năng lực đặc biệt của vong nhi. Vong nhi có thể khiến con người vô thức đồng cảm với nó, tự đến gần nó, rồi cuối cùng tình nguyện để nó ăn thịt mình."
Đây là một dạng thao túng tinh thần cực kỳ đáng sợ. Người bị điều khiển còn không nhận ra mình đang gặp nguy hiểm, mà còn chủ động tiến lại gần nguy hiểm.
Giang Lăng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi còn có một ý khác."
"Có lẽ ban đầu nhân viên giấy hay những kẻ điều hành nhà ga tạo ra tấm vé để bảo vệ hành khách bình thường, cố gắng kiểm soát mức độ ô nhiễm và phân biệt những hành khách có vấn đề. Nhưng cuối cùng, tấm vé lại trở thành thứ khuếch đại nỗi hoảng loạn bên trong hành khách, đẩy tinh thần họ đến bờ vực sụp đổ."
Khi một người hiểu rằng chỉ có tuân thủ quy tắc mới có thể sống sót, nhưng lại phát hiện mình đã mất vé, họ sẽ nghĩ mình không còn hy vọng rời khỏi trạm. Từ đó, sợ hãi và tuyệt vọng bắt đầu xâm chiếm.
Nếu lúc đó họ lại bị phát hiện có dấu hiệu bị ô nhiễm, hoặc đã thật sự bắt đầu thay đổi thì tâm lý hoảng loạn sẽ càng dữ dội hơn, rất dễ dẫn đến điên loạn.
Giống như cách Què đã điên cuồng đi tìm lại tấm vé bị mất.