Việc Mạnh Âm bị đẩy vào toa số 3 vào phút cuối, thật ra phải kể từ lúc cánh cửa toa sắp bị khóa.

Sau khi mấy sinh viên rời khỏi toa số 3, họ tự động xếp thành một đội hình phòng thủ, lặng lẽ di chuyển về phía trước. Chung Điển và Triệu Phi Cốc đi đầu, Mạnh Âm và Trần Y Nam ở giữa, còn Trương Tuấn đi sau cùng.

Chung Điển vốn định bảo Trương Tuấn đi lên trước dò đường, ai ngờ không còn áp lực từ Đàm Thanh và Giang Lăng, anh ta lại giở cái thói hống hách, ngang ngược vốn chưa từng thay đổi.

“Một thằng mọt sách như mày cũng đòi trèo lên đầu tao à? Biết mình nặng mấy lạng không?” 

Anh ta liếc xéo Chung Điển, cười nhạt: “Tưởng mình là lãnh đạo thật chắc?”

Mạnh Âm nói: “Nếu không khống chế được kẻ điên kia, anh cũng chết thôi. Mà chúng tôi liều mạng rồi…” 

Cô ta giơ cây kéo trong tay ra trước mặt, ánh mắt lạnh tanh: “Một mình anh đánh bốn người, anh nghĩ anh có cửa thắng à?”

“Fuck, phiền chết đi được.” Trương Tuấn rủa thầm, nhưng thái độ cũng đã bớt kiêu căng hơn.

Cả nhóm đi đến cửa toa tiếp theo - nơi nhốt Lộ Liêu Liêu, cửa đóng kín, Chung Điển dán tai vào nghe ngóng động tĩnh bên trong, mặt lập tức sa sầm.

Trần Y Nam nắm chặt tay Mạnh Âm, giọng run run: “Có… có gì lạ không? Nghe thấy tiếng gì quái dị à?”

Chung Điển lắc đầu, thì thào đáp: “Không có tiếng gì hết.”

Triệu Phi Cốc ngạc nhiên: “Vậy thì có vấn đề gì…”

Nói được nửa câu, cậu ấy lập tức hiểu ra vì sao sắc mặt Chung Điển lại tệ đến vậy. 

Họ từng nghe Đàm Thanh và mấy người kia kể lại, con điên trong toa đó rất nguy hiểm, nhưng đã bị xích vào cây cột rồi, nếu đủ người thì vẫn có thể đè được cô ta xuống.

Nếu cô ta thật sự còn ở trong thì lẽ ra lúc này phải nghe được chút gì đó, ít nhất là tiếng chửi rủa.

Nhưng không, phía sau cánh cửa ấy, hoàn toàn yên ắng… 

Không một tiếng người. 

Không một âm thanh.

Thời gian dành cho họ không còn nhiều, dù có thế nào thì họ vẫn phải vào trong toa tiếp theo.

Tất cả cũng vì cái thông báo đáng ghét kia, cứ phải đưa ra mấy quy tắc ngớ ngẩn, vô lý đến khó hiểu.

Chung Điển nhắc mọi người cẩn thận, rồi quay sang Mạnh Âm: “Cậu đưa kéo cho tôi.”

Nhưng Mạnh Âm không giao ra ngay, cô ta bước lên phía cửa, giọng dứt khoát: “Không sao, tôi cũng có thể giúp một tay.”

Lúc này, dù có nguy hiểm cận kề nhưng cô ta vẫn không muốn từ bỏ vũ khí, đó chẳng khác nào thể hiện rằng cô ta không tin vào người khác. 

Chung Điển thoáng khựng lại, song cậu ta cũng hiểu đây không phải lúc để tranh luận. 

Cậu ta nhìn cánh cửa toa trước mặt, nói khẽ: “Lát nữa, tất cả cẩn thận.”

Chung Điển đưa tay ra, từ từ mở cửa giữa hai toa, toàn bộ toa số 5 hiện ra trước mắt họ.

Ánh đèn lờ mờ chỉ đủ chiếu sáng khu vực chính giữa toa, còn đầu và cuối đều chìm trong bóng tối. 

Không khí ngập mùi máu tanh khiến người ta khó thở, như thể cửa ngục vừa bị mở ra. Những mảnh vỡ chẳng rõ hình thù, không nhận ra nổi là của người hay của vật nằm rải rác dưới sàn.

Cả toa tàu nhuốm đầy máu. 

Máu loang trên cửa, bám lên ghế, còn một dấu tay đẫm máu in hằn trên vách như lời cầu cứu tuyệt vọng, tất cả như đang tố cáo điều kinh hoàng từng xảy ra nơi đây.

Những vết máu kéo lê, bắn tung tóe, đã gần như đã đông cứng lại. 

Chúng vẽ ra một khung cảnh ghê rợn, phủ một lớp kinh dị lên khắp toa tàu.

Ở giữa toa là một cây cột sắt, trên đó vẫn còn dính chiếc còng tay, một đầu còng còn khóa chặt vào cột, nhưng đầu còn lại...

Không khóa bất kỳ ai!

Triệu Phi Cốc run rẩy: “Người… người đâu rồi?”

Chung Điển, Triệu Phi Cốc và Mạnh Âm nhanh chóng chạy vào trong, vừa đi vừa kiểm tra xem toa số 5 còn gì khác thường không, chẳng mấy chốc, họ đã tới chỗ cây cột có còng tay.

Dưới chân cột có vài vật thể màu trắng, vì ánh sáng quá mờ nên không thấy rõ. 

Cùng lúc đó, Trương Tuấn đi phía sau đạp phải thứ gì đó phát ra tiếng “rắc”.

Hắn cúi xuống, nhặt thứ mình vừa giẫm lên, một mảnh gì đó màu trắng, cưng cứng…

“Là… là xương.”

Chung Điển nhặt lên một mảnh cạnh còng tay, mặt tái xanh. 

Mạnh Âm chỉ tay về phía ghế bên cạnh: “Trên kia… cũng có kìa!”

Còng tay không hề có dấu hiệu bị phá, nhưng cả toa xe thì lộn xộn, vương vãi đầy máu và xương.

“Đây… đây là xương của mấy người đi với anh sao?”

Chung Điển đưa mắt nhìn về phía chiếc ghế dài, nơi chỉ còn trơ lại một nửa hộp sọ, cậu ta khó khăn quay đi, nhìn Trương Tuấn.

Lúc trước, họ từng nói có ba người đã chết trong tay Lộ Liêu Liêu, nhưng đâu nhanh đến mức chỉ còn lại đống xương như thế này. 

Những mảnh xương vương vãi khắp nơi, như thể bị xé ra từ một cơ thể còn nguyên vẹn, rồi bị thứ gì đó "gặm nhấm" đến tận cùng, chẳng còn chút máu thịt nào.

“Tôi… làm sao tôi biết được, lúc đó tôi có đi theo đâu…” Dù đã quen lăn lộn ngoài xã hội, Trương Tuấn cũng không kìm được mà rùng mình sợ hãi.

Cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào hiện trường của một tên sát nhân bệnh hoạn, hung thủ thì biến mất, mà cái xác thì chẳng còn nguyên vẹn.

“Cẩn thận toa sau!”

Chung Điển như nhớ ra điều gì đó, bất ngờ hét lên rồi lao nhanh về phía cửa nối với toa số 6. 

Mấy người còn lại cũng giật bắn mình, nếu Lộ Liêu Liêu đã thoát được, mà hiện không còn trong toa số 5 thì khả năng cao là cô ta đang trốn ở hai toa cuối!

Dù gì thì lúc bắt được cô ta, đoàn tàu đã rời trạm Mỹ Thực Viên, cô ta không thể thoát qua sân ga được, nếu lời tên học sinh cấp ba kia là thật thì còn một người trong nhóm bọn họ vẫn đang mất tích.

Tóm lại, hai toa sau tiềm ẩn nguy hiểm cực lớn.

Nhưng... cô ta thoát ra mà không phá còng tay bằng cách nào được?

Khi Chung Điển đi đến trước cửa toa, cậu ta lập tức nhận ra khung cửa đã bị biến dạng. Cậu ta nhớ lại, hình như lúc còn ở phía trước cũng từng nghe thấy tiếng đập cửa và la hét phát ra từ hướng này. 

Dưới đất còn có vài mảnh vải vụn, giống như quần áo từng bị xé rách.

Mạnh Âm bước tới: “Lúc trước họ từng dùng quần áo buộc chặt cửa toa lại, nhưng giờ nhìn thế này, vải bị xé rồi, chắc chắn cửa cũng từng bị mở ra.”

Cô ta lẩm bẩm: “Nếu thật sự muốn ngăn kẻ điên quay lại tấn công chúng ta thì phải khóa cửa nối với toa số 4 mới đúng. Sao lại khóa cửa sang toa số 6?”

Một ý nghĩ chẳng lành thoáng lướt qua trong đầu cô ta…

“Có lẽ trong toa số 6 có nguy hiểm từ trước!”

“Nếu mảnh vải bị xé rách từ phía toa số 5, vậy chắc chắn là sau khi kẻ điên kia thoát ra đã phá cửa rồi trốn vào phía sau.”

“Giờ chúng ta còn hai toa an toàn, chỉ cần giữ vững cánh cửa này là ổn!” Giọng của Triệu Phi Cốc gấp gáp.

“Ổn quần què! Năm người mà chia hai toa, đủ kiểu gì?” Trương Tuấn không nhịn được bật lại.

Trần Y Nam lên tiếng: “Không thấy kẻ điên đâu, giỏi thì anh đi đi, tìm cô ta rồi hai người vào một toa luôn?"

“Ha...”

Trương Tuấn bật cười, khinh khỉnh, lời đề nghị đó chẳng khác gì bảo anh ta đi chết. 

Anh ta giơ tay, giả bộ bước về phía cánh cửa mà Chung Điển đang giữ: "Được thôi, nếu chúng mày vô tình vậy thì tao đi ra sau thử vận may một chuyến…"

Nói đến đây, Trương Tuấn bất ngờ chụp lấy cánh tay Mạnh Âm, rồi giật phăng cây kéo từ tay cô ta!

Soạt! 

Lưỡi kéo sắc lẹm áp sát vào cổ cô gái nhanh như chớp.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Chung Điển buông tay khỏi tay nắm cửa định nhào tới, phía sau lập tức phát ra tiếng “Ầm!” như sấm nổ!

Cậu ta quay lại, cánh cửa bị một vật gì đó đâm mạnh mở toang, một bóng đen lao thẳng vào!

“Còn 00:51 trước khi cửa khóa vĩnh viễn.”

Không ai để ý trên trần toa tàu, đồng hồ vẫn đang âm thầm đếm lùi về con số 0…

Hiện trường lập tức hỗn loạn.

Đèn trong toa nhấp nháy liên tục.

“Con bé này đi với tao qua toa số 4! Đừng ai manh động, không là tao cắt cổ nó ngay!” Trương Tuấn gào lên.

Toa số 5 chỉ có Mạnh Âm và Trần Y Nam là nữ.

Trần Y Nam không dám phản kháng, bị Trương Tuấn đẩy về phía trước, anh ta giữ chặt lấy Mạnh Âm, ba người nhanh chóng trở lại toa số 4.

Trần Y Nam không hiểu rốt cuộc Trương Tuấn muốn làm gì, một toa tàu chỉ chứa được hai người, chẳng lẽ anh ta định giết một trong hai người họ sao? Nhưng nếu vậy thì việc bắt cô ta vào theo có ý nghĩa gì?

“Ha ha ha, ông trời cũng giúp tao! Hai thằng nhãi đó tiêu chắc rồi.” 

Trương Tuấn ngoái lại nhìn, chẳng rõ vừa trông thấy gì trong toa số 5, chỉ lẩm bẩm đầy khoái chí, rồi gầm lên với Trần Y Nam: “Mở cửa trước ra! Nhanh! Mày không mở, tao giết!”

Trần Y Nam không dám quay đầu, bị đẩy sát tới cửa, chỉ đành đưa tay kéo ra.

Ngay lúc ấy, sau lưng cô ta có tiếng cười cuồng loạn: "Tất cả chết hết cho tao!"

Trong lúc cô ta còn đang chật vật giằng co với một lực nào đó đang giành lại quyền kiểm soát cánh cửa từ phía bên kia, Mạnh Âm bị Trương Tuấn đẩy mạnh, ngã lăn vào trong toa số 3! Trần Y Nam vừa buông tay khỏi cửa xe thì chứng kiến một cảnh không thể tin nổi.

Chẳng lẽ Trương Tuấn đã tính sẵn từ trước, định đẩy Mạnh Âm vào toa số 3? Cho nên mới kéo cô ta theo, để đảm bảo trong toa số 4 chỉ còn anh ta và một người?

Người này... quá đáng sợ!

Đúng lúc đó, cửa toa đóng sầm lại, phát ra một tiếng "Ầm" lạnh lùng, rồi khóa chặt.

Cùng lúc đó, toàn bộ toa xe chuyển sang ánh sáng đỏ rực như máu, đèn nhấp nháy, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô ta và nụ cười méo mó đắc ý của Trương Tuấn.

Anh ta kéo Mạnh Âm về đây là để trả thù đám học sinh cấp ba kia, giờ anh ta thành công rồi.

Anh ta nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi thẫn thờ dưới đất, cười toe toét: “Đừng sợ, tao sẽ không để mày chết đâu. Mày thấy chưa? Tao đối xử với mày tốt lắm, nhường cơ hội an toàn nhất cho mày đấy.”

"Con nhãi đó, sai lầm lớn nhất là đưa cây kéo cho người khác. Ngu dốt, đần độn! Chúng mày chết hết đi! Chết sạch cho tao!”

Nét mặt Trương Tuấn ngày càng vặn vẹo, đến mức Trần Y Nam bất giác liên tưởng đến vài gương mặt kỳ dị mà cô ta từng thấy lướt qua, ánh mắt, nụ cười, đều giống như bước ra từ trong cơn ác mộng.

Cô ta ôm đầu, run rẩy co người vào góc tường sát cửa, người lạnh toát như rơi vào hầm băng.

**

Khi thấy Trương Tuấn cướp lấy cây kéo, tim Chung Điển bỗng hụt một nhịp, cậu ta biết là mọi thứ toang rồi.

Nhưng ngay lúc cậu ta buông tay khỏi chốt cửa, sau lưng đã có thứ gì đó xông thẳng vào. Chung Điển ngoái đầu nhìn lại, một gương mặt phụ nữ be bét máu từ trong bóng tối lao thẳng tới!

Không kịp để ý Trương Tuấn đang làm gì phía sau, phản xạ đầu tiên của cậu ta là lao về phía Triệu Phi Cốc đang chạy tới hỗ trợ. Thế nhưng, Triệu Phi Cốc không ngờ mình lại bị chính Chung Điển đẩy một cái, đụng thẳng vào cái bóng đen đang lao đến!

Mọi thứ rối tung lên, chưa kịp thấy rõ đối phương là gì, Triệu Phi Cốc đã cảm nhận được một bàn tay lạnh toát tóm lấy cổ chân mình, một sức mạnh ghê gớm kéo phăng cậu ấy về phía sau!

Cậu ấy sợ đến mức hét toáng lên: “Cứu tôi với!”

Nhưng Chung Điển chỉ đứng chết trân tại chỗ, kinh hãi nhìn thứ đang lôi Triệu Phi Cốc đi. 

Chỉ trong phút chốc, cậu ta đã bị kéo tuột vào khoang số 6.

Đồng hồ đếm ngược cũng đúng lúc chạm về 0.

Ngay trước khi cửa đóng lại, Chung Điển nhìn thấy một gương mặt dữ tợn, nửa mặt dưới bị khâu chằng chịt, máu loang ra nhuộm đỏ toàn thân!

Là con điên kia!

Cô ta đã bắt Triệu Phi Cốc đi! Nếu khi nãy cậu ta phản ứng chậm, có lẽ kẻ chết giờ này chắc chắn là mình!

“Rè rè… cửa đã khóa… quý khách không thể... rè rè... rời khỏi toa… rè rè... hiện tại.”

Loa phát thanh vang lên lần nữa, Chung Điển đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy Trương Tuấn hay Mạnh Âm đâu. Lúc này cậu ta mới bừng tỉnh, Triệu Phi Cốc bị kéo đi rồi, vậy bây giờ toa số 5 chỉ còn mình cậu ta!

Phải làm sao bây giờ?

Làm sao đây?

Tại sao lúc nãy mình lại đẩy cậu ấy ra?

Tại sao không giữ chặt lấy cậu ấy?

Cho dù con điên kia có giết bao nhiêu người, mình cũng có thể giết lại cô ta mà!

Đúng thế, giết cô ta là được!

Ánh mắt Chung Điển dần trở nên điên cuồng, rồi chuyển thành nỗi hoảng loạn tột độ.

Cậu ta đã phạm luật rồi, cậu ta sẽ chết!

Chung Điển lao tới đập mạnh vào cửa nối sang toa số 6, vừa đập vừa gào: “Mở cửa! Mở cửa mau! Triệu Phi Cốc, quay lại! Mở cửa ra!”

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng đập cửa vang vọng khắp toa tàu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play