Máu chảy xuống cửa toa, là máu của chính Chung Điển, nhưng cậu ta chẳng còn cảm giác đau đớn, chỉ tiếp tục lấy đầu mình húc mạnh vào cửa. 

Phía dưới gầm tàu có thứ gì đó bắt đầu ngọ nguậy, nó đã ngửi thấy mùi máu tươi. 

Nó đang cào cấu vào thân tàu, đầy phấn khích, bao giờ mới được ăn một bữa no nê đây?

“Đừng giết tôi! Xin đừng giết tôi!”

Triệu Phi Cốc vừa quay đầu lại nhìn, suýt nữa ngất lịm, thứ đó không còn là khuôn mặt người bình thường nữa rồi! 

Bọn họ chưa từng thấy mặt Lộ Liêu Liêu, cũng không hề biết rằng cô gái có vết khâu đẫm máu trên miệng kia không phải là cô ta. Trong mắt Triệu Phi Cốc, cô gái trước mắt là kẻ điên giết người không chớp mắt…

Thế nhưng…

Sau khi kéo cậu ấy vào, cô ta chỉ đứng yên một chỗ, nhìn chằm chằm, đánh giá từ đầu đến chân mà không làm gì thêm.

Đèn bỗng chuyển sang đỏ rực, loa phát thanh lại vang lên.

“Cửa đã khóa hoàn toàn, không ai có thể đổi toa nữa.”

Triệu Phi Cốc hét to: “Tôi hiểu rồi!” 

Một hy vọng le lói lóe lên trong đầu cậu ấy. 

“Mỗi toa tàu phải có hai người! Tôi hiểu quy tắc rồi! Cô yên tâm, tôi sẽ không chạy đâu, hai ta cùng nhau ở đây mới sống được!”

Thì ra... kẻ điên vẫn chưa điên hoàn toàn, chắc cô ta cũng sợ chết!

Triệu Phi Cốc đứng dậy, nhìn thẳng vào cô ta: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô cả. Cô muốn gì thì cứ nói, tôi cho hết, chỉ cần cô đừng giết tôi! Nếu tôi chết, cô cũng không sống nổi đâu! Cô cũng nghe thấy loa phát thanh rồi đúng không?”

Ánh mắt cô gái dõi theo từng cử động của cậu ấy, sau đó cô ta lặng lẽ giơ tay lên, đưa đến bên miệng mình.

Vừa nhìn thấy hàng loạt lỗ kim chi chít và sợi chỉ trắng quấn đầy miệng, dạ dày của Triệu Phi Cốc lập tức đảo lộn. 

Cậu ấy vội đưa tay chống ra sau, lùi lại mấy bước, lực kéo ban nãy quá mạnh, khiến mặt và đầu gối cậu ấy bị quệt mạnh xuống sàn, trầy xước đến mức đau rát, dù chưa nhìn rõ nhưng cũng đủ biết thương tích không nhẹ.

Nhưng so với việc sống sót, mấy vết thương đó chẳng đáng là gì.

Ngay sau đó, trước mắt cậu ấy lại xuất hiện một cảnh tượng khiến cậu ấy gần như muốn quỳ gập người xuống nôn mửa.

Cô gái có gương mặt đầy máu ấy như chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức đưa tay xé rách phần mép miệng bị khâu lại, mò tìm sợi chỉ, rồi bắt đầu kéo từng chút từng chút một ra khỏi làn da! Sợi chỉ xuyên qua da thịt, mỗi lần kéo ra đều rách thêm vài mảng thịt, máu chảy ròng ròng…

“Vé tàu! Cô muốn tìm vé tàu đúng không?”

Triệu Phi Cốc nhớ ra mình từng nghe họ bàn tán về con điên giết người kia, cậu ấy lục lọi khắp người tìm vé, nhưng lại chẳng thấy đâu.

Vé biến mất rồi!

Biến mất từ khi nào? Sao có thể như vậy?

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, Triệu Phi Cốc ngẩng đầu lên, cảnh tượng cuối cùng đập vào mắt là cô gái kia vừa ném sợi chỉ dính đầy máu xuống sàn, vừa để mặc máu và nước miếng màu đỏ sẫm chảy xuống cằm, từ từ tiến lại gần cậu ấy với khuôn mặt đã chẳng còn chút nhân tính nào.

Ngay sau đó, yết hầu cậu ta bị cắn đứt.

Khoảnh khắc mất ý thức, dường như Triệu Phi Cốc nghe thấy giọng của Chung Điển đang gào gọi mình, nhưng ngay sau đó tiếng gọi ấy cũng đã hóa điên.

Khóe môi rớm máu của Triệu Phi Cốc khẽ cong lên trước khi chết.

Có lẽ chết rồi, sẽ không còn phải sợ nữa.

Cùng thời điểm đó, ở những toa khác nhau của chuyến tàu đang xảy ra những câu chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nếu có một ống kính gắn cố định, có thể quay lại toàn bộ những gì đang xảy ra trong từng toa khi tàu chạy ở tốc độ cao, chúng ta sẽ nhìn thấy.

Toa số 7 ở cuối hoàn toàn trống rỗng, chỉ có ánh đèn đỏ hắt ra từ bên trong.

Ngay sau đó là toa số 6, trên cửa kính còn vương lại vệt máu, báo hiệu vừa có một vụ giết người kinh hoàng, Tống Quế đã bị điên, đang cắm mặt cắn xé cái xác của Triệu Phi Cốc.

Toa số 5, có một chàng trai gần như nổi điên, đang dùng cả cơ thể mình lao vào cửa xe, hết lần này đến lần khác. Kính mắt của cậu ta đã vỡ tan từ lâu, các mảnh kính găm thẳng vào hốc mắt, nhưng cậu ta không cảm nhận được gì cả.

Toa số 4, Trương Tuấn đang cười sằng sặc như một tên tâm thần, anh ta đã cười rất lâu rồi, không có dấu hiệu dừng lại. Còn ở góc toa có một cô gái, là Trần Y Nam, đang co ro run rẩy ngồi bệt trên sàn.

Toa số 3, có lẽ là toa “dị” nhất trên cả đoàn tàu.

Không có ai điên, không có ai bị giết, chỉ có một chàng trai thấp bé đang hoảng sợ dán mắt vào khung cửa kính như đang cố nhìn ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.

Tô Dao Linh thì bình thản ngồi trên ghế, còn đứng bên cạnh cô là một cô gái cao ráo tên Mạnh Âm. 

Hai người trò chuyện như thể thế giới bên ngoài chẳng hề liên quan gì đến họ, dù đèn đã chuyển sang màu đỏ, dù phía sau đang có những tiếng hét và tiếng va đập điên cuồng, Tô Dao Linh vẫn ngồi đó, giọng đều đều.

Cô biết rõ, có lẽ mấy người phía sau không thể sống nổi, nhưng khi cửa toa đã khóa chặt, chuyện xảy ra ở chỗ khác chẳng còn liên quan đến cô.

Hai người đã trao đổi rõ ràng, những điều mà loa phát thanh công bố ở trạm này, tất cả đều là dối trá. Không có chuyện số lượng hành khách mỗi toa phải đủ thì mới được sống sót.

Mạnh Âm tiêu hóa xong thông tin Tô Dao Linh chia sẻ, rồi lại bị mấy âm thanh khủng khiếp vang lên từ toa sau dọa cho giật mình: “May mà cửa bị khóa rồi, không ngờ mấy cái quy tắc đáng ghét này lại có lúc khiến người ta thấy yên tâm.”

“Mới có thế mà chị đã sợ à?” Tô Dao Linh tiếp tục chủ đề lúc trước.

Mạnh Âm đáp: “Cô lại nói mấy câu kỳ quặc nữa rồi, tôi thừa nhận mình ít nói, nhưng đâu phải loại chỉ biết la hét và khóc lóc. Ban nãy là do Trương Tuấn đột ngột ra tay, giật lấy cây kéo, ép tôi đi theo anh ta.”

“Vậy à?”

Tô Dao Linh không vặn lại mà chuyển sang một câu hỏi càng kỳ quái hơn: “Chị biết cô bé mà Đàm Thanh mang theo không?”

“Cô bé đó bạo thật đấy, gặp nhiều cảnh khủng bố thế mà chưa khóc lấy một tiếng.”

“Chị biết tôi không nhắc đến chuyện đó mà.” 

“Vậy cô muốn nói gì?”

“Cô bé kia từng nói, trong chúng ta có thêm một người.”

“Trẻ con sợ hãi nên tưởng tượng linh tinh thôi.”

“Ban đầu tôi cũng nghĩ thế.”

Tô Dao Linh bình tĩnh nói tiếp: “Tôi biết nơi này có thể ảnh hưởng đến khả năng nhận thức và phán đoán của con người. Nó khiến chúng ta không nhìn thấy vé tàu của chính mình, hoặc nhìn thấy những thứ không nên thấy. Cho nên, tôi chưa bao giờ hoàn toàn tin vào phán đoán của mình.”

“Tôi đã chọn một người trong số những kẻ tôi nghi ngờ, nếu đúng là có “người thừa ra”, vậy thì kẻ đó chắc chắn rất giỏi che giấu. Người đó khiến nhận thức của chúng ta không thể phát hiện ra điểm nào bất thường và người đó tuyệt đối không phải kẻ vô dụng, kể cả khi giả vờ như thế.”

Mạnh Âm im lặng. 

Tô Dao Linh vẫn tiếp tục: “Tôi đã đưa vũ khí của mình cho người đó, để người đó đi thăm dò các toa phía sau, nhất định sẽ gặp nguy hiểm, mà trong tình cảnh liên quan đến sống chết, bản chất thật sự rất khó che giấu được.”

“Nhưng không ngờ người đó không những không xử lý được tình hình, mà còn bị cướp mất vũ khí, suýt nữa mất mạng.” 

Mạnh Âm mỉa mai: “Vậy là cô nghi nhầm người rồi.”

“Không, tôi vẫn tin mình đoán đúng.” Tô Dao Linh đáp.

Cô nhìn chằm chằm vào Mạnh Âm, nói tiếp: “Người thừa ra kia đúng là rất thông minh, tinh ý đến mức nhận ra bản phát thanh có vấn đề, thậm chí còn nhìn thấu ý đồ trả thù của Trương Tuấn, mượn gió bẻ măng, lợi dụng tình huống ba người trong một toa để thử xem tôi có phát hiện ra sự thật về điều khoản đặc biệt hay không.”

“Nếu là người thừa ra, chắc chắn không phải hành khách bình thường, có khi là quái vật, thậm chí không thể gọi là người sống nữa. Đó là lý do kẻ đó có thể ung dung ở cùng bất kỳ ai trong bất kỳ toa nào.”

Lúc đó, quy tắc của trạm đầu tiên là "không được bắt chuyện", nhưng thai phụ vẫn có thể ngang nhiên dụ dỗ người khác nói chuyện. 

Rõ ràng những quy tắc này chỉ áp dụng cho hành khách bình thường, với quái vật hay người đã chết, quy tắc không hề có tác dụng, vì họ không còn là người bình thường nữa.

Mạnh Âm phản bác: “Đó là suy đoán của cô. Nếu kẻ đó cũng bị trói buộc bởi các quy tắc thì hành động liều lĩnh sẽ chỉ khiến cả nhóm chết nhanh hơn. Nếu thật sự thông minh như cô nói thì kẻ đó càng không nên tự đẩy mình vào tình thế nguy hiểm.”

“Đúng, cho nên… do kẻ đó hiểu rất rõ môi trường và quy tắc ở trạm này hoặc là có một lý do nào đó buộc kẻ đó phải đến toa số 3. Nhưng nếu chủ động đề nghị ở lại toa này cùng chúng ta thì với thân phận lúc đó, hành động ấy sẽ rất bất thường. Sự bất thường ấy có thể khiến nhận thức của chúng ta cảm thấy kẻ này không ổn, giống như cách Trương Bằng Phi lập tức nhận ra kẻ trên tàu không phải mẹ mình khi nhận ra bà ấy đã chết.”

“Bất thường?”

Tô Dao Linh nói tiếp: “Phải, là sự bất thường. Từng có một con ma, hay đúng hơn là một thứ giống xác sống, để gọi cho tiện, tôi đặt biệt danh cho nó là con 334 ngu si.”

Ở một nơi khác, tại sân ga tàu điện ngầm chờ về trạm phía Nam, 334 hắt xì một cái. 

Chắc lại có đứa nào ganh tỵ với vẻ đẹp hồn ma của nó mà nói xấu sau lưng rồi, đáng ghét! 

Nó dụi cái mũi ma quái, bỗng dưng nhớ đến con nhỏ cấp ba xấc xược kia, quỷ tha ma bắt, sao lại tự dưng nhớ tới cái tai họa đó nữa rồi.

**

Tô Dao Linh kể: “Con 334 ngu si đó từng biến thành người mẹ đã qua đời của lớp trưởng bọn tôi, nó có một khả năng rất kỳ quái, có thể khiến lớp trưởng hoàn toàn quên mất mẹ mình đã chết.”

“Đó là một loại năng lực rất kỳ lạ, nó làm nhiễu nhận thức và phán đoán của con người, có lẽ nó liên quan đến sự ô nhiễm và ăn mòn tinh thần của tuyến tàu điện ngầm số 7. Dù sao thì so với khả năng của chính con tàu, sức mạnh của 334 đúng là... rác rưởi.”

Mạnh Âm: “...”

Cô ta cố gắng kìm lại cái ý muốn vỗ tay khen ngợi 'nói hay lắm!'.

“Quay lại chuyện chính, khi ai đó chỉ ra rằng người mà con 334 ngu si đó đang giả dạng đã chết từ lâu thì năng lực che giấu đáng thương và yếu ớt của nó sẽ bị phá vỡ. Đó là lúc lớp ngụy trang của nó sụp đổ và lớp trưởng sẽ nhớ ra sự thật, người trước mặt không phải mẹ mình."

“Nói cách khác, lớp trưởng chưa từng quên mẹ mình đã qua đời, nhưng dưới tác động của 334, cậu ấy vô thức né tránh ký ức đó.”

“Tôi nghĩ, cái kẻ thừa ra đó cũng dùng năng lực tương tự như 334, nên muốn hoàn toàn nhận ra vấn đề của nó, có lẽ phải để chính chủ nhân ký ức mà nó mượn phát hiện ra điểm bất thường.”

"Vậy thì có hai khả năng, một là nó biến thành người trong ký ức của tôi, khiến tôi không hề nhận ra, nhưng tôi vẫn luôn quan sát Giang Lăng, không thấy gì khác thường cả. Còn Trương Bằng Phi thì từng bị 334 cướp ký ức một lần rồi, tôi nghiêng về khả năng cậu ấy không phải là kẻ thừa thãi hơn, nếu không thì thành vòng lặp mất rồi."

"Nên cô mới chọn ở cùng toa với Lưu Tiểu Sa sao?"

Mạnh Âm không hiểu: "Làm vậy chẳng phải cô càng nguy hiểm hơn à? Nếu cậu ta là kẻ thừa ra, cô sẽ rơi vào thế bất lợi, vì cô hoàn toàn không biết rốt cuộc cậu ta là thứ gì."

"Trước khi chị bị đẩy vào toa số 3, đúng là tôi từng nghi ngờ Lưu Tiểu Sa. Cậu ta chủ động đề xuất ở cùng tôi, vậy thì quá tiện để kiểm tra luôn xem cậu ta có vấn đề không.”

Tô Dao Linh nhếch môi cười khẩy: “Cho dù cậu ta thực sự có gì mờ ám thì tôi vẫn có sức phản kháng, tất cả nỗi sợ đều bắt nguồn từ việc thiếu hỏa lực."

Mạnh Âm im lặng một lúc rồi nói: "Vậy là cô không chỉ nghi ngờ tôi, còn nghi ngờ cả Lưu Tiểu Sa. Vậy giờ thì sao? Cô đã xác định được ai là người thừa ra chưa?"

"Rồi."

Tô Dao Linh bình tĩnh đáp: "Là chị."

Mạnh Âm cười nhạt: "Cô đang giở trò gì? Muốn gài bẫy tôi à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play