Sau lưng Trương Bằng Phi, Giang Lăng xoay người lại hỏi: “Chúng là ai?”
“Ngoài cửa sổ... trong toa... dưới gầm tàu... trong đầu tôi…”
Trương Bằng Phi lẩm bẩm, giọng nói mơ hồ.
Cùng lúc đó, Lưu Tiểu Sa đột nhiên bịt chặt hai tai, đôi mắt đỏ ngầu như sắp trào máu, hét lên đầy hoảng loạn: “Im đi! Im đi! Đừng kêu nữa! Đừng kêu nữa!”
“Còn lại 00:02 trước khi tất cả cửa toa tàu bị khóa.”
Dòng chữ đỏ trên màn hình điện tử lăn nhanh như điên, còn ánh đèn vàng lờ mờ trong toa đột ngột chuyển sang màu đỏ như máu.
“Cửa toa sắp bị khoá, xin ghi nhớ quy tắc đặc biệt của trạm này.”
Màn hình giật giật rồi tắt ngúm, dòng cuối cùng chưa kịp hiện ra, ngay khoảnh khắc ấy, cánh cửa mà Trương Bằng Phi đang giữ bất ngờ bị một lực vô hình cực mạnh kéo lại, đóng sập!
Dường như là lực cưỡng chế từ chính hệ thống của đoàn tàu, ép buộc khóa chặt cả hai đầu toa.
Trước khi cửa hoàn toàn khép lại, Trương Bằng Phi như nổi điên, vừa lấy tay ra sức vò tai, vừa trợn mắt chỉ vào Tô Dao Linh, gào lên: “Con dê! Con dê ở bên cạnh cậu ấy!”
Tô Dao Linh lập tức đảo mắt nhìn khắp toa, không hề thấy “con dê” nào như lời cậu ta nói, nhưng từ sau lưng, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Ngay sau đó, trước khi cửa sau đóng chặt, một bóng người bất ngờ bị đẩy mạnh vào toa số 3.
Cạch…
Âm thanh khoá cửa vang lên, cả hai đầu toa đều đã bị khoá hoàn toàn.
Loa phát thanh bắt đầu rú lên, giọng méo mó, chói tai như kim đâm vào màng nhĩ, ánh sáng đỏ nhấp nháy trong toa không ngừng chớp tắt.
“Rè rè… cửa đã khoá, quý khách không thể… rè rè… rời khỏi toa… rè rè… toa…”
“Rè rè… trước khi tàu đến trạm cuối năm phút, cửa sẽ được mở lại… rè rè…”
“Rè rè… nếu muốn xuống… quý khách nhớ mang theo vé… rè rè…”
Tạp âm dần tan biến.
“Xin mời xuống tàu từ cửa bên phải, chú ý khoảng trống giữa toa và sân ga.”
“Và cuối cùng, xin ghi nhớ quy tắc đặc biệt của trạm này! Hãy duy trì cảm giác sợ hãi! Hãy duy trì cảm giác sợ hãi! Chúc quý hành khách có một chuyến đi thật... vui vẻ.”
Không gian trong toa số 3 chìm trong thứ ánh sáng đỏ lừ quái dị.
Lưu Tiểu Sa ôm đầu ngồi thụp xuống đất, miệng lẩm bẩm không ngừng, Tô Dao Linh đối diện với người vừa bị đẩy vào.
Giờ đây, trong toa số 3 có ba người.
Mà theo quy tắc đặc biệt vừa được thông báo, sau khi toa bị khoá, mỗi toa chỉ được phép có đúng hai hành khách.
**
Người bị đẩy vào là Mạnh Âm, trông cô ta vô cùng nhếch nhác, cổ trắng hằn lên vết rạch đỏ, như thể bị vật nhọn đâm sượt qua.
“Cái kéo… bị cướp rồi.” Mạnh Âm nói.
Tô Dao Linh gật đầu.
Mạnh Âm đảo mắt nhìn Lưu Tiểu Sa đang quằn quại dưới đất, rồi quay lại nhìn cô: “Lộ Liêu Liêu chết rồi.”
Tô Dao Linh lại gật đầu.
Mạnh Âm: “…?”
Chỉ vậy thôi á? Phản ứng vậy đó hả?
Trong lòng cô ta dâng lên một mớ cảm xúc lẫn lộn: “Chả lẽ… cô đã biết Lộ Liêu Liêu sẽ chết à? Biết cái kéo sẽ bị cướp sao?”
Tô Dao Linh bật cười: “Tôi không biết cô ta sẽ chết, cũng không biết chị lại để mất cái kéo.”
“Vậy sao cô không bất ngờ chút nào?”
“Nếu tỏ ra bất ngờ có thể giúp tôi biết ai đã giết Lộ Liêu Liêu thì được thôi, tôi có thể ngạc nhiên.”
Giọng của Tô Dao Linh bắt đầu trở nên sắc lạnh: “Còn chị, không nên để mất cái kéo. Tôi luôn nghĩ, chẳng ai có thể là đối thủ của chị. Có lẽ người đẩy chị vào toa này cũng không ngờ mình đã bị lợi dụng rồi đúng không? Hay phải nói ngược lại, chính chị đã lợi dụng ai đó để quay về đây như một kẻ ‘bị hại’ hoàn toàn vô tội.”
Mạnh Âm lùi một bước, cảnh giác nhìn cô: “Cô đang nói gì vậy, tôi không hiểu.”
Cô ta nói tiếp: “Bây giờ chúng ta nên lo lắng về việc ba người trong một toa sẽ bị phạt chết chứ? Trạm cuối sắp đến rồi, chúng ta đã sống sót qua bao nhiêu trạm, chẳng phải chết ở đây uổng phí lắm sao?”
Tô Dao Linh nhìn cô ta như thể đang xem một trò hề: “Vậy chị có cách giải quyết nào không?”
Mạnh Âm nhìn về phía Lưu Tiểu Sa trong góc: “Tuy cậu ta là bạn học của cô, nhưng tôi là người trưởng thành. Nếu phải chọn thì tôi là người khó đối phó hơn. Tôi không cố ý trở lại toa này nhưng giờ đã vậy rồi, chúng ta chỉ còn cách tìm ra đường sống nhanh nhất có thể. Vẫn chưa biết rõ sẽ bị phạt như thế nào, có khi vẫn còn đường thoát.”
Người vốn rất ít khi mở miệng như Mạnh Âm, lúc này lại nói dứt khoát như thể đã chuẩn bị từ lâu: “Hợp tác với tôi là lựa chọn tốt nhất của cô.”
Tô Dao Linh lập tức hiểu được ý trong lời cô ta, bèn thẳng thắn nói: “Ý chị là muốn tôi xử lý Lưu Tiểu Sa với chị sao?”
Từ “xử lý” vẫn còn khá nhẹ nhàng.
Trong điều khoản đặc biệt có nói rõ, mỗi toa tàu chỉ được phép có hai người sống sót.
Ba người mà chỉ được sống hai, nghĩa là một người nhất định phải chết.
“Nhưng tôi không muốn giết người thì sao?” Tô Dao Linh hỏi, giọng trầm thấp.
Mạnh Âm liếc cô, trong từng động tác đều duy trì khoảng cách cảnh giác, rõ ràng cũng chẳng mấy tin tưởng gì Tô Dao Linh.
Dưới ánh đèn đỏ rực như máu, gương mặt cô ta hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Nếu cô không nỡ ra tay với bạn mình thì đưa kéo cho tôi, tôi làm giúp.”
“Không cần cô phải nhọc công đâu.”
“Nếu cậu ta không chết thì người chết sẽ là tôi và cô.”
Tô Dao Linh lắc đầu, chậm rãi nói: “Nhưng tôi tin chúng ta sẽ không chết.”
Mạnh Âm nhíu mày: “Tại sao?”
“Ai bảo điều khoản đặc biệt mà chúng ta nghe được là thật chứ?”
Tô Dao Linh nhếch môi, vẻ mặt đầy hoài nghi: “Nó bảo mỗi toa chỉ được hai người sống, thế là chúng ta tin ngay sao?”
“Nhưng những điều khoản đặc biệt ở các trạm trước đều ứng nghiệm, ai không làm theo đều gặp nguy hiểm. Chỉ trừ trạm Thanh Hà Nhã Viên, nơi đó xảy ra sự cố gì đó, nên không tính...”
“Đúng, từ trước đến giờ, những gì phát qua loa đều xảy ra thật, so với đám quái vật trên tàu thì mấy điều khoản đó còn nhân đạo hơn. Nhưng mà…”
Tô Dao Linh ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Điều khoản đặc biệt mà chúng ta vừa nghe được ở trạm này, chưa chắc đã là thông báo của bên nhà ga. Có thể nó không phải điều luật thật sự.”
Mạnh Âm vẫn lắc đầu, không đồng ý: “Từng trạm đều thông báo qua loa phát thanh, chỉ vì trạm Thanh Hà Nhã Viên bị lỗi, đâu thể chứng minh trạm này cũng bị như thế.”
“Đúng là phát qua loa thật.”
Tô Dao Linh kiên nhẫn giải thích: “Nhưng chị không thấy đoạn phát thanh của trạm này rất kỳ lạ sao? Lúc đầu tín hiệu bị nhiễu, không nghe nổi. Nhưng sau đó lại đột nhiên rõ mồn một, trơn tru như chưa từng có vấn đề gì.”
Mạnh Âm nhíu mày: “Thì sao?”
“Chị có nghe tới khái niệm tín hiệu bị đánh cắp chưa?”
Mạnh Âm lập tức phản ứng: “Ý cô là… đoạn phát thanh sau khi bị nhiễu không phải là bản gốc? Mà là tín hiệu đã bị thay thế à?”
Tô Dao Linh gật đầu, đôi mắt sắc bén: “Đó, thấy chưa? Chị thông minh mà, tôi chỉ nói một từ, chị đã hiểu ngay rồi.”
Cô nói tiếp: “Cái trạm này có quái vật không hay chúng là cái gì, thật ra không quan trọng. Quan trọng là chúng có khả năng thay thế nội dung phát thanh, biến những thứ chúng muốn chúng ta nghe thành sự thật giả tạo.”
Lúc ấy, nội dung phát thanh ban đầu là:
“Điều khoản đặc biệt tại trạm này… rè rè rè… là… rè rè…”
“Xin… rè rè… đừng… rè… phải sợ… rè rè… đừng… ”
Đây mới là đoạn phát thanh thật sự, nhưng bị nhiễu rất nặng. Nghe qua một lượt, có vẻ như đang bảo "phải sợ hãi", nhưng nếu chú ý kỹ, thông điệp lại hoàn toàn ngược lại với những gì được lặp lại sau đó.
“Xin đừng vi phạm điều khoản đặc biệt của trạm này, điều khoản như sau: Hãy duy trì cảm giác sợ hãi…”
Kể từ đây, tín hiệu bị thay thế bằng tín hiệu của "chúng nó", cũng tức là phát thanh giả.
“Năm phút nữa, tất cả các cửa nối giữa các toa tàu sẽ tự động khóa lại... sau khi cửa đóng, mỗi toa bắt buộc phải có đúng hai hành khách còn sống, không được nhiều hơn, cũng không được ít hơn. Nếu vi phạm, người trong cả toa sẽ bị xử tử…”
“Cuối cùng, xin quý hành khách nhớ kỹ: Hãy duy trì cảm giác sợ hãi! Hãy duy trì cảm giác sợ hãi! Chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ.”
Thực chất, câu “phải sợ hãi” là giả, câu gốc bị nhiễu lại mang nghĩa hoàn toàn ngược lại là “Không được sợ hãi”. Câu ấy còn được lặp lại ba lần, nhưng vì tín hiệu quá tệ, nên người nghe chỉ nắm được vài từ rời rạc.
Nếu xác định nội dung phát thanh về sau là giả, vậy thì mọi chuyện lập tức trở nên rõ ràng.
Nếu những thứ kia chỉ muốn nhắc lại đúng nội dung mà loa phát thanh vốn đã phát thì việc gì phải mất công cướp sóng, thay đổi tín hiệu?
“Quy tắc hành khách” là bảo vệ người chưa vi phạm, còn mục tiêu của đám quái vật trên trạm là giết sạch tất cả, mục đích của hai bên hoàn toàn trái ngược nhau.
Vậy nên, nếu muốn biết đoạn phát thanh thật ban đầu là gì, cách đơn giản nhất là đảo ngược lại nội dung của bản tin hiện tại.
“Hãy duy trì cảm giác sợ hãi! Hãy duy trì cảm giác sợ hãi!” là lừa đảo.
Quy tắc thật sự của trạm này là: “Không được sợ hãi!”
Câu “mỗi toa tàu phải có đúng hai người còn sống, nếu không thì cả toa sẽ chết” có khả năng cao cũng là bịa đặt.
“Bọn chúng làm vậy là để khiến chúng ta hoảng loạn sao? Nhưng cũng đâu cần giới hạn hai người mỗi toa…”
Tô Dao Linh ngắt lời cô ta: “Không chỉ là để chúng ta hoảng loạn, chúng còn muốn chúng ta mất kiểm soát, bị ô nhiễm, bị ăn mòn rồi cuối cùng tự giết lẫn nhau.”
Chỉ cần giới hạn số người, bản năng sinh tồn sẽ đẩy con người đến bước nảy sinh ý muốn giết người, để giành lấy đường sống, để đè lên nỗi sợ. Và trong quá trình đó, tâm trí dần lệch lạc, dần lún sâu vào hỗn loạn.
Mạnh Âm chau mày: “Nhưng đâu thể chỉ nghe lời đài phát thanh mà có người sẵn sàng giết người thật…”
Cô ta ngừng lại…
Không cần Tô Dao Linh nhắc, cô ta cũng nhận ra chính cô ta cũng vừa mới định ra tay, đến cả bản thân còn bị ảnh hưởng, huống chi là người khác?
Nếu không phải Lộ Liêu Liêu mất kiểm soát giết chết ba người thì số toa hiện tại sẽ không đủ để chia, nếu Trương Tuấn có đồng minh, cũng đâu bị đẩy thành nhân vật "ngoài rìa", không có cả quyền lên tiếng.
Bốn người đó chắc chắn sẽ ra tay giết sạch những người còn lại vì tranh giành mấy toa “an toàn”.
Những người còn lại, để sống sót, chắc chắn cũng sẽ vùng lên phản kháng, rồi cũng sẽ giết người.
Đáng sợ nhất là dưới tác động của một sức mạnh vô hình nào đó, họ hoàn toàn không nhận ra mình đã bị dẫn dụ, bị xói mòn, bị những ý nghĩ đen tối chiếm lấy, rồi từ từ trượt vào hố sâu điên loạn.
Người ta muốn sống, điều đó không sai.
Phản kháng để sống sót, cũng không sai.
Vậy thì giết người để tồn tại… cũng thành chuyện đương nhiên.
Chính những suy nghĩ không nên xuất hiện ấy lại từ từ mọc rễ trong đầu họ dưới lớp ngụy trang rất logic, rất hợp lý, rất "con người", nó được gieo bởi tín hiệu từ chiếc loa phát thanh giả mạo kia.
Không bất ngờ vì sao Tô Dao Linh vẫn bình tĩnh như vậy khi thấy cô ta muốn ra tay giết người, vì cô biết phần không nhiễu sóng của tín hiệu… là giả.
Mạnh Âm đã tin hơn nửa, nhưng vẫn cứng miệng: “Cái gọi là ‘cướp tín hiệu’ mà cô nói vẫn không có bằng chứng. Nếu đoán sai, cái giá phải trả là tính mạng.”
Tô Dao Linh bật cười, giọng nhẹ nhàng mà dứt khoát: “Việc chị còn ngồi đây, còn sống để nói chuyện với tôi là bằng chứng tốt nhất.”
Ầm ầm…
Tiếng bánh xe gào rú trên đường ray như xé rách không khí.
Khi hai cô gái còn đang tranh luận, Lưu Tiểu Sa vẫn luôn co ro trong góc, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Cậu ta nuốt nước bọt, chịu đựng cơn đói cồn cào, nhìn về phía cửa sổ tàu.
Ngoài đó, có một khuôn mặt đen ngòm biến dạng đang dán sát vào kính, đôi mắt không có nhãn cầu, cái miệng nhếch lên một đường cong quái dị. Nó đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào họ, như đang quan sát một bữa tiệc hiếm có.
Hóa ra thứ mà Trần Y Nam và Triệu Phi Cốc thấy… không phải ảo giác.
Thứ gì đó thực sự đang ở bên ngoài.