Tốc độ tàu chạy quá nhanh.
Dù quãng đường giữa các ga dài hơn tàu điện thông thường, nhưng con tàu này vẫn không hề giảm tốc. Kết quả là giống như lần trước, khi mọi người quay đầu nhìn ra ngoài, họ chỉ kịp thấy một thứ gì đó màu đen vụt qua.
Vì không nhìn rõ, nên chẳng ai xác định được thứ đó ở trên tường hầm hay đang bám vào cửa sổ tàu.
Nhưng nếu thật sự có thứ gì đó đang bám bên ngoài cửa sổ, nó phải chịu được tốc độ kinh khủng cỡ nào? Hoặc nó phải bám chặt đến mức nào mới không bị văng ra? Trong khi đó, cửa sổ và thân tàu liền thành một khối, bên ngoài không có chỗ nào để bám víu hay leo trèo.
Chung Điển cau mày, một lần thì còn có thể nói là ảo giác, nhưng có người cứ liên tục thấy “cái gì đó” ngoài cửa sổ, lại không nói rõ được là thứ gì, chỉ khiến mọi người càng thêm lo lắng trong vô vọng.
Cậu ta hỏi: “Cậu nhìn rõ không?”
Triệu Phi Cốc gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Mạnh Âm cũng hỏi: "Ý cậu là gì? Nếu không nhìn rõ, sao vừa rồi lại sợ đến mức đó?"
Triệu Phi Cốc nhìn sang Trần Y Nam, người cũng từng trải qua chuyện tương tự, rồi nói: “Tôi không chắc nữa, nhưng lúc đó tôi có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, tôi quay đầu lại thì thấy có thứ gì đó bám ở ngoài cửa sổ. Tôi lập tức nghĩ đó là một người, vì tôi thấy như có đường nét khuôn mặt, nhưng tối quá, với lại tàu chạy quá nhanh…"
Cậu ấy dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Lúc đó tôi cứ tưởng có người đang bám ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào trong. Mọi người không thấy… nếu thực sự có người ở bên ngoài thì chuyện đó đáng sợ đến mức nào cơ chứ?"
Một kẻ nào đó đang âm thầm theo dõi họ, vẫn luôn rình rập, chỉ nghĩ đến thôi mà toàn thân đã nổi da gà.
Lúc này, Trần Y Nam cũng cất tiếng, giọng run run: "Mọi người… có nghe thấy gì không?"
Tiếng “rè rè” như phát ra từ trên trần, cũng có thể từ dưới sàn, nghe kỹ lại thì giống như vang lên từ khắp mọi nơi. Âm thanh nhỏ xíu, như có thứ gì đó đang cào lên vỏ tàu bằng vật cứng.
Nhưng tiếng ầm ầm của con tàu nhanh chóng che lấp hết những âm thanh ghê rợn đó.
"Tôi… tôi cũng có cảm giác bị nhìn chằm chằm."
Cô ta nói xong nhìn quanh, ánh mắt đầy cảnh giác.
Dòng chữ thông báo đỏ như máu phát ra ánh sáng lờ mờ, phủ lên cả toa tàu và người trong toa một sắc màu kỳ dị, khủng bố.
Cô gái tóc ngắn mặc đồng phục ngồi ở ghế, vết máu trên người đã khô lại thành mảng sẫm màu, nhưng cô chẳng bận tâm.
Đứng cạnh cô là mấy nam sinh, trong đó có hai người thẫn thờ, lộ ra vẻ điên dại khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Chỉ có Giang Lăng là còn giữ được chút bình tĩnh, một nửa người cậu đứng trong vùng sáng, nửa còn lại chìm trong bóng tối.
Đèn trần chớp rồi tắt liên tục, như sắp hết điện đến nơi.
Đàm Thanh che chắn cho Hứa Tử Lạc, Chung Điển im lặng, Triệu Phi Cốc vẫn chưa hết hoảng loạn vì những gì vừa nhìn thấy. Hơn nữa, cậu ấy đói rã rời, sắc mặt trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi.
Mạnh Âm khoanh tay đứng đó, như đang quan sát mọi người trong toa, xác người dưới sàn đã biến dạng hoàn toàn, không ai còn quan tâm đến nó nữa.
Trần Y Nam lơ đãng nhìn qua toa tàu, nhìn một lúc, cô ta tự dưng nghe thấy như có tiếng ai đó thì thầm bên tai.
Không đúng… không phải bên tai… mà là bên trong tai cô ta.
Không… trong đầu cô ta!
Có thứ gì đó đang thì thầm ngay trong não cô ta!
Cảm giác bị theo dõi, bị kiểm soát, bị nhìn chằm chằm lại dâng lên.
Ngay sau đó là vài tiếng “cộp cộp”, phát ra từ phía sau lưng cô ta!
Trần Y Nam giật mình quay đầu, mắt nhìn thẳng vào cánh cửa nối với toa phía sau, nơi đó hiện đang đóng chặt. Đó là cửa đôi, bề mặt còn dính vết máu, tay nắm in rõ vết máu, chẳng biết là ai để lại.
Chiếc đèn duy nhất trong toa lại chớp lên mấy cái nữa.
Ngay lúc cô ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa, giọng nói lạnh lùng của Giang Lăng vang lên, nghe như vọng lại từ nơi rất xa.
"Tôi tin Đàm Thanh, anh ấy là người tốt. Bây giờ thời gian không còn nhiều, nếu cứ để mọi người tự chia nhóm, chúng ta sẽ không phối hợp hiệu quả. Với lại, cũng chẳng ai rảnh mà lo ngoài cửa sổ có gì nữa đâu."
Cậu ngừng lại rồi nói tiếp: "Thà chọn ra một người chỉ huy, để Đàm Thanh phân chia toa tàu, nếu ai không đồng ý, chúng ta có thể bàn lại."
Thời gian không còn nhiều, Đàm Thanh cũng không khách sáo, lên tiếng ngay: “Tôi và Hứa Tử Lạc ở cùng một toa, tôi phải đảm bảo an toàn cho cô bé. Tôi sẽ chọn toa số 1 hoặc số 2, toa còn lại trong hai toa đó nên để cho con gái, Tô...”
Nói rồi, Đàm Thanh quay đầu nhìn cô gái duy nhất đang thong thả ngồi trên ghế, cứ như đang đi một chuyến tàu điện bình thường, dù toàn thân đầy máu, trông còn giống trùm cuối hơn cả trùm cuối thật sự.
“…”
Quả thực, khó mà liên tưởng cô với khái niệm “yếu ớt”.
Tô Dao Linh cũng nói ngay, không dài dòng: “Tôi ở toa nào cũng được, mọi người quyết nhanh lên.”
Không ngờ Giang Lăng lại chủ động đề xuất: “Tôi muốn ở cùng toa với Tô Dao Linh.”
Cả nhóm quay đầu nhìn về phía hai người.
Cũng hợp lý thôi, một bên là nam sinh điển trai, một bên là nữ sinh trông có hơi đáng sợ, nhưng gương mặt vẫn rất xinh đẹp. Nếu bỏ qua vết máu và cái kéo lớn cô cầm trên tay thì đúng chuẩn một “người đẹp”.
Nhưng người phản đối lại không phải người ngoài, mà là từ hai nam sinh khác.
Trông Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa như thể báu vật của mình bị người khác cướp mất, mắt họ đỏ lên, gần như đồng thanh hét lên: “Không được!”
Đàm Thanh: “…?”
Lưu Tiểu Sa gào to: “Tôi muốn ở cùng toa với cậu ấy!”
Trương Bằng Phi còn hét lớn hơn: “Cậu ấy không được đi toa khác!”
Tuy Giang Lăng và Tô Dao Linh đều thông minh, nhưng trong số họ, người duy nhất đủ sức đấu tay đôi với những quái vật khủng bố, kể cả mấy “nhân viên tàu” thì lại là Tô Dao Linh. Đối với hai người đã đứng bên bờ vực sụp đổ tinh thần, cô là hy vọng sống sót duy nhất.
Đàm Thanh bất lực nói: “Tôi có thể hỏi lý do không?”
Một toa chỉ được chứa hai người, thêm nữa là chết. Dù Giang Lăng có rộng lượng đến mức nhường “bạn gái” mình thì cũng không thể chứa đủ hai người bọn họ.
Lưu Tiểu Sa bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay mình: “Tôi phải sống… chỉ có cậu ấy mới giúp tôi sống được!”
Trương Bằng Phi cũng không chịu thua: “Một mình tôi sẽ chết mất!”
Cậu ấy mở to miệng, như vừa nghe thấy âm thanh kinh dị nào đó, run lẩy bẩy: “Không được, tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Cậu ấy từng nói, cậu ấy sẽ giúp tôi sống sót”
Đúng lúc bầu không khí bắt đầu bế tắc, người phá vỡ cục diện đã xuất hiện, Tô Dao Linh chỉ nói một câu đã dẹp yên mọi rối loạn: “Giang Lăng thông minh, đi với cậu ấy cũng sống được. Nếu hai người giành nhau một chỗ duy nhất, cuối cùng chẳng có ai sống nổi.”
Lưu Tiểu Sa và Trương Bằng Phi đều quay sang nhìn cô.
Tô Dao Linh tiếp lời: “Đàm Thanh mạnh mẽ, vẫn chưa biết toa số 1 có an toàn hay không. Vì cô bé đó, chúng ta nhường lại vị trí tốt cho bọn họ thì cũng không thể chỉ hưởng lợi mà không chịu chút rủi ro, toa 1 để Đàm Thanh thăm dò. Bọn tôi là học sinh cấp ba, cũng thuộc nhóm yếu thế, chọn toa số 2 là hợp lý rồi, đúng không?”
Đàm Thanh: “Hợp lý.”
Toa số 1 để anh và Hứa Tử Lạc, toa số 2 cho Giang Lăng và Trương Bằng Phi.
Ban đầu Đàm Thanh còn tưởng với cái kiểu cố chấp khùng điên của hai thằng nhóc kia thì rất khó thuyết phục, ai dè Tô Dao Linh vừa mở miệng, cả hai đã ngoan ngoãn gật đầu.
Cô có thôi miên người ta không đấy?
Đàm Thanh không nghĩ sai, hiện tại, trạng thái tinh thần của Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa đúng là chẳng bình thường tí nào, thế nên mới coi từng lời Tô Dao Linh nói như “thánh chỉ”.
Mỗi người đều có biểu hiện riêng khi rơi vào điên loạn, có người nghe thấy ảo thanh, có người nhìn thấy ảo giác, cũng có người chìm vào cơn mê muội đầy ám ảnh.
Tô Dao Linh đứng dậy, bước qua người vẫn còn đờ đẫn là Trần Y Nam, tiến tới chỗ nối giữa hai toa, đẩy cửa thông sang toa phía sau.
Dù ánh sáng trong toa tàu vẫn tối tăm mờ ảo, nhưng có thể lờ mờ thấy được toa số 4 không có gì đặc biệt, cửa thông sang toa số 5 cũng chưa khóa hẳn, vẫn khép hờ.
“Nhìn qua thì toa số 3 và toa số 4 có vẻ an toàn. Một cho bọn tôi, một để cho nhóm sinh viên.”
Tô Dao Linh nói: “Các cậu có thể chọn trước, còn lại tôi sẽ chọn.”
Trong nhóm sinh viên, người vẫn giữ vai trò dẫn dắt từ đầu đến giờ là Chung Điển, cậu ta đẩy gọng kính lên đáp: “Chúng tôi chọn toa số 4.”
Triệu Phi Cốc đang rất sợ, nghe vậy lập tức thốt lên: “Tại sao? Chẳng phải toa số 4 sát với toa có kẻ điên kia sao…”
Chung Điển khẽ lắc đầu, ghé sát tai cậu ấy, thì thào: “Toa số 3 có gì đó rất kỳ lạ.”
Nghe tới đó, trong đầu Triệu Phi Cốc bất chợt hiện lên gương mặt người bám ngoài cửa sổ toa tàu.
Thứ đó… rốt cuộc là gì?
Nó chỉ nhìn chằm chằm vào toa số 3, hay có thể giám sát cả chuyến tàu?
Thật ra, Chung Điển chọn toa số 4 còn có một lý do khác, ngoài việc cái thứ quái dị kia cứ lởn vởn ngoài cửa sổ toa số 3 mà chẳng ai chắc nó có thực sự tồn tại hay không thì còn vì lúc nãy bọn họ đã nhắc tới chuyện trong toa 3 có số người không đúng.
Có lúc dư ra một người, có lúc lại thiếu mất một người.
Không hiểu thì tốt nhất đừng chọn, dù sao lúc nãy đã kiểm tra rồi, toa số 4 không có gì bất thường. Đàm Thanh cũng nói đã còng kẻ điên kia lại, khóa cửa chắc rồi, dù cô ta có nổi điên cũng không qua được bên này.
“Chúng ta… ở toa số 4 thật sao?”
Trần Y Nam hơi sợ, dè dặt hỏi: “Vậy mọi người đi đâu?”
Chung Điển: “…”
Xong rồi, không tính đến hai cô gái này.
Đáng ra nên nhường toa số 4 cho hai người họ, nhưng giờ là lúc quyết định sống chết, Chung Điển hơi ngập ngừng, không trả lời.
Đàm Thanh còn giữ chìa khóa còng tay. Tô Dao Linh quay sang nói với anh ấy: “Anh đưa chìa khóa cho họ đi, họ sẽ chuyển người điên kia về toa sau, như vậy là có thể để trống toa số 5.”
Trương Tuấn ngồi im re nãy giờ, phát hiện có gì đó sai sai, đột nhiên lên tiếng: “Vậy… vậy còn tôi? Tôi ở toa nào?”
Tô Dao Linh không chớp mắt: “Tôi đề nghị anh ở chung toa với người điên đó.”
Trương Tuấn: “?”
Góp ý của cô rất tuyệt, lần sau đừng góp nữa.
Thời gian không còn nhiều, chỉ còn hai phút, Đàm Thanh đưa chìa khóa cho Chung Điển. Anh ấy còn phải đi kiểm tra xem toa số 1 có an toàn không rồi mới dám để Hứa Tử Lạc đi theo. Cuối cùng, cô bé được giao tạm cho Giang Lăng trông chừng.
Tô Dao Linh thì vẫn ở nguyên toa số 3, xem như chưa từng rời đi. Cô chỉ đứng dậy mở cửa nối toa rồi lại lười biếng ngồi về chỗ cũ, đúng là không buồn nhúc nhích.
“Khoan đã.”
Khi những người còn lại chuẩn bị đi sang toa số 4, Tô Dao Linh bỗng cất tiếng gọi họ lại.
Chung Điển quay đầu: “Gì thế?”
Tô Dao Linh liếc qua Mạnh Âm đang đứng gần, lấy một thứ gì đó ra khỏi túi rồi ném qua. May mà Mạnh Âm nhanh tay chụp được, không thì chắc chắn thứ đó sẽ ghim thẳng vào người cô ta.
Không sai, thứ cô ném ra là cây kéo to đẫm máu vẫn luôn nhét trong túi mình.
Mạnh Âm: “…”
Tô Dao Linh nói: “Ngoài Lộ Liêu Liêu ra, còn có Tống Quế. Tống Quế có thể ở toa số 1, cũng có thể trốn ở các toa phía sau, cái này để các chị phòng thân.”
Triệu Phi Cốc không hiểu: “Thì cậu cứ đưa cho tôi hoặc anh Chung ấy, đưa cho con gái làm gì?”
“Tôi tin con gái hơn.”
Tô Dao Linh khẽ nhếch môi cười: “Với lại, nhìn Chung Điển không giống kiểu thích vận động cho lắm.”
Chung Điển: “...”
Cô nói móc sang tôi làm gì.
Thời gian gấp rút, Tô Dao Linh còn chịu đưa vũ khí là đã tử tế lắm rồi, không cần thiết nán lại vì chuyện nhỏ.
Mấy người kia mở cửa sang toa số 4, cửa phía sau chậm rãi khép lại.
Đàm Thanh và mọi người cũng rời khỏi toa số 3, đi về phía trước.
Dù Trương Bằng Phi đã đồng ý ở cùng toa với Giang Lăng, nhưng cậu ấy vẫn cố thủ ở cửa nối giữa hai toa, nửa bước cũng không muốn rời toa số 3.
Tầm mắt cậu ấy dừng lại trên người Lưu Tiểu Sa đang đứng cạnh Tô Dao Linh, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
Tô Dao Linh nhìn cậu ấy nói: “Ở cạnh Giang Lăng đi, cậu ấy thông minh, biết tính toán. Nghe lời cậu ấy, cậu sẽ không chết. Nhớ kỹ, nếu không nghe tôi hoặc cậu ấy, cậu chắc chắn không sống nổi đâu.”
“Tôi nghe! Tôi sẽ nghe cậu ấy!” Trương Bằng Phi vội gật đầu: “Tôi muốn sống… tôi không muốn ở lại đây nữa… chúng nó cứ thì thầm suốt…”
Ánh mắt cậu ấy lại bắt đầu trở nên mơ màng, như đang trượt dần vào hoảng loạn.