Vấn đề là Trương Tuấn bắt đầu nảy sinh ý đồ xấu.

Anh ta định nhân lúc mọi người sơ hở, lao tới cướp cây kéo trong tay Tô Dao Linh. Có được vũ khí, anh ta sẽ dùng nó để đe dọa cả nhóm, ép bọn họ phải giao ra toa tàu an toàn nhất.

Tuy nhiên anh ta không ngờ Giang Lăng phản ứng nhanh đến thế, ra tay dứt khoát đạp ngã anh ta. So sánh thế này, càng thấy sự hung hăng của Trương Tuấn chẳng khác nào hổ giấy.

Không phải Trương Tuấn quá yếu, nếu không cũng chẳng kéo theo ba đàn em đi khắp nơi, nhưng Đàm Thanh thì quá chuyên nghiệp, còn Giang Lăng thì nhanh như chớp, tung chiêu "bốn lạng đẩy nghìn cân", nhìn vậy mà dứt khoát. Thế nên mới khiến Trương Tuấn lộ rõ bản chất vô dụng.

Sau mấy màn lố bịch ấy, ngay cả bọn Chung Điển cũng bắt đầu cảm thấy nguy cơ cận kề. Anh ta đã thất bại khi giở trò với Đàm Thanh, với nhóm học sinh, chẳng phải tiếp theo sẽ nhắm đến đám sinh viên họ sao?

Chung Điển chủ động ra tay trước, cảnh cáo: “Chúng tôi đông người, nếu anh dám làm gì, đừng trách bọn tôi không khách sáo, chúng tôi thật sự sẽ tống anh ra toa sau cùng để anh làm bạn với kẻ điên kia.”

Triệu Phi Cốc lập tức hùa theo: “Đúng đó! Anh mà tới gần, tôi với Chung Điển sẽ đánh chết anh!” 

Cậu ấy mạnh miệng vậy thôi, thực chất chỉ là thêm khí thế cho phe mình. Dù sao, một gã mọt sách như cậu ấy, dám đánh người đã là khó tin, nói gì tới đánh chết?

Trương Tuấn là người biết cúi đầu đúng lúc: “Tôi biết sai rồi, tha cho tôi được không? Tôi không làm gì nữa, không động vào ai nữa.”

Giang Lăng rút chân ra, Trương Tuấn lập tức bò dậy, vừa ho vừa xoa lưng.

“Sớm muộn gì tao cũng khiến chúng mày khóc lóc cầu xin!” Anh ta thì thầm lẩm bẩm, như để trút cơn tức bị nuốt ngược vào trong.

Chẳng may, Giang Lăng lại có thính giác cực tốt, câu đó vừa ra khỏi miệng đã bị cậu nghe được. Cậu không giận, chỉ lắc đầu, quay sang nhìn Tô Dao Linh đang ngồi bên cạnh với vẻ hơi thất vọng.

Rồi Giang Lăng nhẹ nhàng nói: “Anh không hiểu sao, tôi đang cứu anh đấy.” 

Trương Tuấn không hiểu câu đó có ý gì, chỉ tưởng cậu nghe thấy câu lẩm bẩm khi nãy, bèn thấp thỏm sợ bị trả thù. Thấy Giang Lăng không truy cứu, anh ta mới thở phào.

Tô Dao Linh thì thật sự thất vọng.

Giá mà lúc Trương Tuấn xông lên, cô cho anh ta hai nhát kéo vào sườn, đảm bảo hiệu quả hơn mấy lời đe dọa trăm lần. Loại người như anh ta, chỉ có cách đó mới khiến anh ta sợ và tránh xa cô.

Nhưng nghĩ lại thì Giang Lăng cũng không sai, trạm này quá kỳ dị, chỉ còn cách trạm cuối một trạm nữa thôi, không thể nào dễ dàng vượt qua như vậy. Lúc nãy, giọng phát thanh còn méo mó kỳ cục, cho thấy môi trường nơi đây có thể khác hẳn mấy trạm trước.

Có thể… còn nguy hiểm hơn, và dễ khiến người ta nổi điên hơn.

Tuy bây giờ Trương Tuấn là thằng ngu, nhưng nếu bị thương, rồi lên cơn, biết đâu sức chiến đấu lại tăng vọt.

Từ lúc nhân viên tàu bị thiêu chạy trốn, đến giờ vẫn chưa trở lại. Tô Dao Linh cũng không chắc liệu có còn cơ hội gặp lại nhân viên giấy kia không. May mà hiện tại cô vẫn còn hai cây kéo, ít nhất so với lúc không có gì trong tay khi mới bước vào trò chơi thì tình hình đã đỡ hơn.

Trương Tuấn bị Giang Lăng bóc trần suy nghĩ thật, lại bị Đàm Thanh lẫn Chung Điển lần lượt cảnh cáo, giờ đang mất hồn mất vía, định lén lút tìm góc nào đó tránh đi.

Anh ta vừa xoay người, lại đột nhiên đối diện với một gương mặt trắng bệch, hốc mắt lõm sâu, trông như thần kinh xuất hiện ngay sát trước mặt anh ta.

"Mẹ ơi!"

Trương Tuấn hét toáng lên, anh ta lùi lại quá nhanh, ngã ngồi bệt xuống sàn, đau đến mức trên người lại thêm một mảng bầm tím. 

Nhìn kỹ lại thì mới nhận ra người vừa khiến anh ta giật mình chính là một trong mấy học sinh cấp ba, hình như tên là Trương Bằng Phi?

Đúng rồi, cái thằng cao to lực lưỡng, nhưng đôi mắt lại như thể mắc bệnh thần kinh ấy! Sao cái đám học sinh thời nay toàn mấy đứa ghê gớm như vậy?

Một đứa thì solo với ba tên đàn em của anh ta, một đứa khác thì đạp anh ta suýt liệt nửa người, giờ lại thêm cái thằng điên này cũng xông lên hăm dọa.

Trương Bằng Phi trông như sắp nổi điên thật, ánh mắt dán chặt vào Trương Tuấn, giọng khàn khàn nghiến từng chữ: "Nếu mày dám động vào cậu ấy, tao giết mày ngay lập tức!"

"Cậu ấy… là ai cơ…?"

Câu nói ấy chứa đầy sát ý lạnh toát, khiến Trương Tuấn tự xưng là dân anh chị cũng toát mồ hôi, tạm thời chưa hiểu đầu cua tai nheo gì.

Anh ta phân biệt được rõ ràng ánh mắt của Trương Bằng Phi hoàn toàn khác với kiểu đe dọa suông của mấy người như Chung Điển. Thằng nhóc này… cậu ấy thật sự có thể ra tay giết người!

Trương Bằng Phi chỉ tay về phía Tô Dao Linh, Trương Tuấn ngẩng đầu nhìn theo, lập tức bắt gặp một ánh mắt không kém phần nguy hiểm đang khóa chặt lấy mình, là một học sinh khác, người thấp bé, mặt mũi bình thường nhưng đôi mắt thì hung hăng và dữ tợn.

Chuyện gì thế này… cô gái tóc ngắn này đang cầm kịch bản gì thế? Sao mấy đứa học sinh bên cạnh cô đều đáng sợ hết vậy? Đứa nào cũng lao ra che chắn cho cô?

Đương nhiên Trương Tuấn không thể hiểu được tâm lý của Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa lúc này. Hai người đã bị chuyến tàu này dồn đến mép vực của sự điên loạn và người duy nhất họ còn có thể bám víu chính là Tô Dao Linh. Cái niềm tin rằng chỉ có Tô Dao Linh mới có thể cứu được họ đã bám rễ sâu vào tâm trí, đến mức trở thành cái phao cứu sinh duy nhất.

Họ còn có thể nghe được những thứ mà người khác không thể, ví dụ như tiếng thì thầm rì rầm luôn văng vẳng bên tai, dù có bịt tai cũng không thể tránh được.

Và… con dê ấy, con dê trong toa tàu…

Con dê đó…!

Và rồi… chúng sẽ ngày càng nhiều hơn…
Hiển nhiên… chúng chắc chắn sẽ sinh sôi…

Nghĩ đến đó, Trương Bằng Phi khẽ mỉm cười.

Nhưng trong mắt Trương Tuấn, nụ cười ấy chẳng khác gì của một kẻ tâm thần đang lên cơn điên. Anh ta vội vàng bò lùi ra sau, tay chân run lẩy bẩy, cuối cùng lết vào góc khuất trong toa, càng xa mấy đứa học sinh này càng tốt.

Chiếc kính của Chung Điển hắt sáng dưới ánh đèn, cậu ta quay sang nhìn Giang Lăng, hỏi nhỏ: “Bạn cậu không sao chứ?”

Dù sao Giang Lăng cũng là người duy nhất trong đám học sinh này trông còn có vẻ bình thường.

Ai ngờ Giang Lăng chẳng thèm khách sáo, giọng thản nhiên như không: "Không biết nữa, có khi sắp điên rồi."

Sau đó còn chêm thêm một câu: "Tốt nhất là các anh đừng chọc vào họ."

Đám người Chung Điển nghe vậy, rùng mình lùi lại một bước: “Cảm ơn cậu đã nói thật.”

Lúc này, trong mắt những người đã đứng trên bờ vực tâm thần như Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa, Tô Dao Linh là ánh sáng cuối đường hầm, là tấm vé sinh tồn duy nhất còn lại.

Đừng nói là Trương Tuấn, dù có là Giang Lăng, nếu cậu dám làm hại Tô Dao Linh thì hai người kia cũng sẽ lập tức nhào tới, cắn nát cổ họng cậu.

Giang Lăng: “… Tôi làm gì sai mà bị lấy ra làm ví dụ thế này chứ?”

"Chúng ta không còn nhiều thời gian." Đàm Thanh liếc bảng điện tử bên cạnh. Vì đây không phải đồng hồ đếm ngược thực tế mà chỉ là dòng chữ phụ đề chạy trên bảng điện tử, nên thời gian cập nhật không chính xác lắm.

Bây giờ trên đó hiện chỉ còn ba phút.

Ba phút như thể là chiếc đồng hồ hẹn giờ của quả bom, khiến cả nhóm người trong toa cảm nhận rõ ràng áp lực đang dần siết chặt.

"Chúng ta cần phân chia lại số người trong mỗi toa ngay lập tức."

Lời của Đàm Thanh vẫn có chút sức thuyết phục, dù sao trông anh ấy cũng giống người tử tế, lại là người lớn tuổi nhất trong cả toa tàu.

"Dù chúng ta chia thế nào đi nữa, trẻ con vẫn nên được ưu tiên bảo vệ."

Đàm Thanh nói tiếp: "Nhưng tôi sẽ không chiếm chỗ an toàn cùng Tiểu Lạc. Tôi khá tin tưởng Giang Lăng, cậu là người tốt. Nếu có thể, tôi đề nghị nhường toa số hai lại cho hai người họ."

Cả nhóm đều bất ngờ khi nghe Đàm Thanh nói sẽ tách mình ra khỏi Hứa Tử Lạc. Nhưng nghĩ kỹ lại cũng hợp lý, nếu anh ấy dùng đứa trẻ làm lý do để giành lấy toa an toàn nhất, e là những người khác cũng chẳng thể nào đồng ý.

Bây giờ không còn là lúc nhường nhịn lịch sự gì nữa, đây là ván cược giữa sống và chết.

Lúc này Giang Lăng lại nhún vai nói: "Tôi không có kỹ năng trông trẻ đâu."

Mấy sinh viên đại học nghe vậy thì đồng loạt quay sang nhìn cậu, ngay cả Chung Điển cũng âm thầm cân nhắc trong lòng.

Không ai lại dễ dàng bỏ qua cơ hội sống sót như thế, trừ khi Giang Lăng đang lo lắng điều gì khác. Có phải cậu sợ rằng nếu ở cùng một đứa trẻ, một khi xảy ra tình huống bất trắc, người bạn đồng hành ấy không những không giúp được gì, mà còn kéo mình chết theo không?

Nếu nghĩ theo hướng đó thì với mấy sinh viên đại học như họ, cách tốt nhất là tìm một người vừa đáng tin, vừa có năng lực để ở cùng một toa tàu.

Ví dụ như Đàm Thanh, từ đầu đến giờ, nhân phẩm của anh ấy vẫn rất ổn. So với nhóm bạn học cùng trường như Triệu Phi Cốc thì khác biệt hoàn toàn. Thật ra, họ chỉ là nhóm người tạm thời hợp lại trong lúc chạy trốn ngoài đường, chẳng có gì gắn bó.

Niềm tin trong nhóm sinh viên có thể cao hơn lũ học sinh cấp ba, nhưng cuối cùng khi hiểm họa tới gần, ai cũng sẽ lo cho mạng mình trước.

Nếu vậy thì chọn đi cùng Đàm Thanh là quyết định khôn ngoan.

Trần Y Nam lại vô thức tin tưởng người cùng giới hơn, bèn lên tiếng: "Tôi sẽ ở cùng chị Mạnh Âm."

Chung Điển vừa định tranh thủ kéo Đàm Thanh về phe mình thì bất ngờ nghe Giang Lăng thản nhiên lên tiếng: "Đứa bé đó, ngoài anh ra thì chẳng ai có trách nhiệm trông nó cả, mấy người kia cũng chẳng có nghĩa vụ bảo vệ nó, cho nên tốt nhất là anh nên ở cùng toa với nó."

Hứa Tử Lạc cũng lập tức túm lấy tay Đàm Thanh, giọng run rẩy: "Cháu không muốn ở với họ… họ rất đáng sợ."

Đàm Thanh nhìn sang Giang Lăng, hơi do dự: "Nhưng nếu tôi ở với con bé thì toa an toàn nhất…"

Giang Lăng chẳng mảy may quan tâm, đáp gọn: "Đâu phải chỉ có một toa an toàn."

Thấy Đàm Thanh quyết định chọn đi cùng đứa bé, Chung Điển đành nuốt lời vào trong, không thể giành anh ấy nữa. Cuối cùng, cậu ta chỉ còn một lựa chọn, đó là đi cùng Triệu Phi Cốc.

Thế nhưng đúng lúc này, Triệu Phi Cốc đang đứng sát cửa sổ bỗng hét toáng lên: "Nhìn… nhìn kìa! Mau nhìn ra ngoài cửa sổ! Ngoài đó là cái gì thế?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play