Từ thời đại máy quay tay lạc hậu, mọi người như được kéo phăng về kỷ nguyên thông tin siêu tốc, âm thanh trong loa trở nên trơn tru, rõ ràng, không còn rè, không còn méo, mà mạch lạc, mượt mà đến khó tin.
“Xin đừng vi phạm điều khoản đặc biệt của trạm này. Nội dung điều khoản như sau: Hãy duy trì cảm giác sợ hãi! Hãy duy trì cảm giác sợ hãi!”
Triệu Phi Cốc: “?”
Chung Điển: “?”
Quả nhiên, Tô Dao Linh chính là “nhân viên tàu” chính hiệu rồi còn gì! Ngay cả loa phát thanh cũng sợ cô, vậy rốt cuộc cô khủng bố đến cỡ nào chứ?
“Năm phút sau, toàn bộ cửa thông giữa các toa sẽ tự động khóa, cho đến năm phút trước khi tàu đến trạm cuối, cửa sẽ không mở.”
“Xin hành khách đặc biệt chú ý, sau khi cửa khóa, mỗi toa bắt buộc phải có đúng hai người còn sống, không được nhiều hơn, cũng không được ít hơn. Nếu số người không khớp, toàn bộ người trong toa vi phạm sẽ bị xử tử.”
“Chuyến tàu này có tổng cộng bảy toa, xin quý khách phân bố không gian di chuyển hợp lý, tránh chen lấn xô đẩy.”
“Cuối cùng, xin hãy ghi nhớ một điều: Hãy duy trì cảm giác sợ hãi! Hãy duy trì cảm giác sợ hãi!”
“Chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ.”
Loa vừa dứt, một tràng âm thanh vô cùng kỳ quái vọng ra từ hệ thống.
Đó là âm thanh không cách nào diễn tả được, như tiếng gầm rú trong lòng biển sâu của một sinh vật khổng lồ, lại vừa như hàng ngàn tiếng gào thét đau đớn của những con người tuyệt vọng. Thi thoảng, còn xen lẫn tiếng gõ lộp bộp vang vọng mơ hồ.
Cuối cùng là tiếng hét chói tai, vừa đau đớn vừa hỗn loạn, như tiếng thét của những kẻ quái dị không có mắt từng đuổi theo họ lúc trước.
Tất cả những âm thanh kỳ quái ấy đột nhiên biến mất chỉ trong chớp mắt.
Một cảm giác không thể nói thành lời, kỳ lạ đến nghẹt thở. Nó thoáng qua như ảo giác, như một đoạn ký ức bị xoá sạch ngay khi vừa xuất hiện. Cùng lúc đó, tiếng bánh tàu rít lên trên đường ray lại bắt đầu vang lên, lấn át tất cả. Trên trần của toa tàu, lần đầu tiên có một dòng chữ xuất hiện.
Chữ đỏ hiện lên dưới dạng cuộn, chạy dọc nơi giao nhau giữa thân toa và trần tàu.
“Còn 4:49 trước khi cửa giữa các toa bị khoá.”
Chữ đỏ hơi sáng, tựa như được nhuộm trong máu, khiến không gian toa tàu vốn đã ghê rợn càng thêm kinh dị.
Đồng hồ đếm ngược liên tục nhắc nhở mọi người rằng, thời gian không còn nhiều.
Điều khoản đặc biệt của trạm này vô cùng kỳ quái… phải duy trì cảm giác sợ hãi, mỗi toa chỉ được có đúng hai người còn sống, không hơn, không kém.
Nhưng trước khi kịp suy xét đến mớ quy tắc quái đản ấy, nhóm người đang phải đối mặt với một vấn đề cấp bách hơn: Họ chỉ có năm phút để phân bổ lại vị trí trong các toa.
Tính sơ bộ:
Hành khách ban đầu có: Tô Dao Linh, Giang Lăng, Lưu Tiểu Sa, Trương Bằng Phi.
Nhóm người mới đến gồm: Đàm Thanh, Hứa Tử Lạc, các sinh viên gồm Chung Điển, Triệu Phi Cốc, Trần Y Nam, Mạnh Âm và Trương Tuấn.
Tổng cộng đã có 11 người, chưa kể là có thể trên tàu vẫn còn Tống Quế. Nếu tính thêm cả Lộ Liêu Liêu thì ít nhất cũng là 12 người.
Mà tàu thì có bảy toa, tối đa chứa được 14 người, xét theo số lượng thì vẫn ổn, nhưng thực tế thì không lạc quan đến vậy.
Toa số 1, Tô Dao Linh từng vào, lúc đó không thấy có gì bất thường, nhưng bây giờ thì không chắc. Ai biết mấy lần tàu dừng vừa rồi, liệu có "thứ gì" lên tàu không?
Toa số 2 và số 4 có thể tiếp cận dễ dàng vì ở ngay sát bên.
Toa số 3 là toa họ đang đứng, tạm thời “có vẻ” an toàn, nhưng “có vẻ” thôi chưa đủ để an tâm. Toa số 3 từng có dấu hiệu kỳ lạ: Lưu Tiểu Sa nói nơi này thiếu một người, Hứa Tử Lạc lại khẳng định là thừa ra một người.
Đàm Thanh rất tin vào trực giác của Hứa Tử Lạc, rất nhiều điều anh ấy bỏ sót, nhưng cô bé lại cảm nhận thấy rất rõ. Tuy nhiên, tin là một chuyện, hiểu được vì sao lại nói như vậy lại là chuyện khác.
Anh ấy muốn cô bé giải thích rõ câu nói kia, nhưng cô bé chỉ lắc đầu, nói không biết, chỉ cảm thấy trực giác mách bảo.
Toa số 5 đang nhốt Lộ Liêu Liêu.
Toa số 6 và 7 thì chưa ai biết tình trạng.
Tống Quế cũng không biết đang ở đâu, có thể là toa 1, 6 hoặc 7.
Nếu Tống Quế cũng giống Lộ Liêu Liêu, bị mất kiểm soát và tấn công người khác thì tình hình sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Tính tới hiện tại, số toa có thể chứa người chẳng còn là bao. Nếu muốn sống sót theo “điều khoản đặc biệt” ở trạm này, họ bắt buộc phải nhanh chóng phân chia vị trí trong các toa, chậm trễ có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống.
Tuy mấy hành khách mới chưa trải qua những “quy tắc hành khách” và “điều khoản đặc biệt” ở các trạm trước của chuyến tàu điện ngầm số 7, nhưng trong mấy màn chơi dành riêng cho người mới, họ đã nếm thử cái giá phải trả khi vi phạm quy định. Dù thông báo kia đúng hay sai, họ đều hiểu một điều: Không được phá vỡ luật lệ tùy ý.
Với mỗi hành khách lúc này, chiến lược an toàn nhất là kiểm tra lại toa số 2 phía trước hoặc toa số 4 phía sau, xem có điều gì bất thường không, đồng thời phải chọn cho mình một người đồng hành đáng tin cậy.
Trong đầu Trương Tuấn lập tức tính toán, toa số 4 ở ngay gần kẻ điên giết người, nếu cửa không chắc chắn, bị phá vỡ thì sao? Nghĩ tới nghĩ lui, toa số 2 vẫn an toàn hơn.
Dĩ nhiên, anh ta không thể đi một mình, phải chọn một người dễ khống chế, đến khi người đó bị điên còn có thể kiểm soát được.
Thế là Trương Tuấn lập tức giơ tay: “Tôi đi toa 2, ai muốn giành thì thử xem, chắc chưa chán sống đâu nhỉ?”
“Ê, con nhóc kia, đi theo tao!” Anh ta chỉ vào Hứa Tử Lạc.
Dù bạn đồng hành là nam hay nữ cũng đều nguy hiểm, lúc nãy Giang Lăng đã nói rồi, người điên kia là bạn học của họ, một học sinh cấp ba lên cơn điên có thể giết ba người trưởng thành, không thể coi thường bất cứ ai trong toa này.
Hai cậu nam sinh kia trông cũng không tỉnh táo, một người cứ lảm nhảm nói có thứ gì đó đáng sợ trong toa, hỏi thì lại ấp úng không dám nói, sau đó còn bảo “toa thiếu người”, ai biết được hai đứa đó sẽ nổi điên lúc nào.
Trương Tuấn chọn cô bé kia, không chỉ vì thấy dễ kiểm soát, mà còn bởi mối quan hệ giữa cô bé với Đàm Thanh. Lúc ở sân ga, anh ta đã bảo Đàm Thanh cút đi, đối phương cũng chẳng nói gì mà tự động nhường đường. Thế nên Trương Tuấn nghĩ chắc kẻ này cũng chỉ là một gã ngoài ba mươi mềm yếu, dễ bắt nạt.
Hơn nữa, anh ấy còn từng nói mình nhặt được cô bé trên đường, không phải con ruột. Thời gian cấp bách, Trương Tuấn không chỉ nói suông, thấy cô bé nép sau lưng Đàm Thanh, anh ta lập tức lao tới muốn kéo cô bé đi.
“Cô bé này không thể đi cùng toa với anh.”
Đàm Thanh nhìn thấu bản chất của Trương Tuấn chỉ qua một ánh mắt, đám đàn em của anh ta chết hết ở toa sau, anh ta cũng chẳng thèm hỏi, chỉ lo xem con quái vật kia có quay lại giết mình không.
“Tránh ra!” Trương Tuấn siết chặt nắm đấm, lao lên đấm.
Nhưng Đàm Thanh nghiêng người né tránh, bắt lấy cổ tay anh ta, xoay mạnh, vật người anh ta xuống đất gọn gàng dứt khoát.
“Đứng yên!”
Câu nói này và động tác vừa rồi, Trương Tuấn đã quá quen thuộc, mỗi lần bị tóm đều đúng quy trình như thế. Lúc này anh ta mới nhận ra, có khi Đàm Thanh là cảnh sát, hoặc chí ít cũng là huấn luyện viên dạy võ.
“Buông tay! Đau quá!” Trương Tuấn hét lên.
“Nếu anh còn giở trò, tôi sẽ nhốt anh chung toa với người điên phía sau đấy.” Giọng Đàm Thanh lạnh băng.
“Được rồi được rồi… một con nhóc thôi mà, cho anh giữ là được…”
Sau khi Trương Tuấn được thả ra, hằn học liếc xéo Đàm Thanh, nhưng biết rõ mình tay không tấc sắt, không thể chống lại nên đành nhẫn nhịn.
Giả vờ làm người tốt gì chứ, chẳng qua cũng chỉ vì con nhóc kia dễ khống chế nên muốn giữ lại bên mình thôi!
Biết giờ không thể cưỡng ép, Trương Tuấn quay sang tính cách khác để sống sót. Anh ta lại để mắt tới Tô Dao Linh, cô gái trông có vẻ vô hại, dường như túi áo có cây kéo sắc. Nếu có được cây kéo ấy, anh ta sẽ giết chết Đàm Thanh, rồi ép tất cả nghe theo mình, chiếm luôn toa tốt nhất.
Vờ như hối lỗi, Trương Tuấn xoa xoa tay, chờ thời cơ rồi đột nhiên lao vút về phía chiếc ghế dài, nơi Tô Dao Linh đang ngồi, dáng vẻ uể oải, không hề cảnh giác.
Thế nhưng chưa kịp tới nơi, Giang Lăng ở bên cạnh lao ra, vung chân đá anh ta trượt ngã. Sau đó, còn giẫm lên lưng anh ta một phát. Nam sinh kia, người mà trước giờ chẳng ai để ý, đột nhiên cất tiếng: “Cứng đầu à? Muốn chết thật sao?”
Cú đạp có vẻ như nhẹ tênh nhưng lại giáng đúng vào xương sống, khiến Trương Tuấn không dám nhúc nhích, chỉ cần Giang Lăng hơi dùng lực, anh ta có thể bị liệt ngay tại chỗ.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Trương Tuấn, vừa vì đau, vừa vì sợ, anh ta lắp bắp: “Hiểu lầm rồi, tôi không có ý định làm gì cậu đâu…”
Giang Lăng hờ hững đáp: “Động vào bạn tôi cũng không được.”
Trương Tuấn lập tức nhận ra mình đã nhìn nhầm người, anh ta lại đâm đầu vào chỗ chết lần nữa. Sao cái thằng mặt non choẹt này còn đáng sợ hơn cả Đàm Thanh vậy? Đàm Thanh thì chỉ suýt làm anh ta trật khớp, còn cậu rõ ràng muốn lấy luôn mạng mình.
Rõ ràng khi còn ở trên tàu, cậu chẳng nói mấy câu, cảm giác rất mờ nhạt, ai ngờ lại là loại “nước lặng mới là nước sâu”!
Đúng lúc Trương Tuấn đang chửi thầm trong bụng, ở bên cạnh, Trần Y Nam lại không kiềm được liếc trộm cậu vài lần.
Cậu chàng này thật sự rất đẹp trai...
Nhất là cú đá vừa rồi, đạp cho tên du côn nằm bò ra đất, thật sự sảng khoái!
Ngoài mặt thì Trương Tuấn rất mạnh miệng, nhưng thực chất chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, cô ta đã ngứa mắt loại người này từ lâu rồi.
Đàm Thanh biết vô số loại người, vừa nhìn hướng chạy nước rút ban nãy của Trương Tuấn, lập tức đoán được mục tiêu của anh ta là cô gái tóc ngắn kia. Đúng là trên người cô dính đầy máu, hành vi cũng kỳ lạ, nhưng lại là người duy nhất trên tàu sở hữu vũ khí.
Trước đó, mọi người từng nghi ngờ cô là quái vật, lại bị quy tắc trạm trước đánh lạc hướng, nghĩ sai đủ điều. Giờ nhìn lại, nhóm học sinh cấp ba này có vẻ rất bình thường.