Trạm thứ sáu của tuyến tàu điện ngầm số 7.

Trạm Mỹ Thực Viên.

Nếu là ngày thường, nơi này chỉ là một trạm dừng tàu điện ngầm không có gì đặc biệt, nhưng với những hành khách có kinh nghiệm, họ đều hiểu rất rõ. 

Người ngồi trên tàu chưa chắc là người sống. 

Kẻ mới bước lên tàu cũng chưa chắc còn là con người.

Bệnh viện Phụ sản từng xuất hiện vong nhi. Sau Sở cảnh sát thành phố lại xuất hiện một con “dê”, chẳng biết có thật không, nhưng vài người sau đó đã bị điên. Tưởng trạm phía Nam không có ai lên, nhưng lại chất đầy oan hồn. Nghe đâu, có người chính mắt thấy nó biến thành... mẹ mình.

Đến giờ, vẫn chưa ai xác định được thứ gì đã bước lên tàu từ khu dân cư Thanh Hà Nhã Viên.

Và giờ, tại trạm Mỹ Thực Viên này…

Nếu liên kết với vài điều từng được nêu trong “quy tắc hành khách” thì đúng là khiến người ta hãi hùng.

Lên tàu ở trạm Mỹ Thực Viên sẽ là thứ gì?

Khả năng cao là “thực khách”.

Chứ chẳng lẽ lại là… thức ăn? Tự xếp hàng lên tàu, dâng tới tận miệng họ à?

Không… rất có thể, người đang xếp hàng lên tàu chính là thức ăn.

Tàu điện ngầm có quy định rõ ràng: không được mang thức ăn lên tàu, cũng không được ăn uống trong suốt hành trình. 

Đặt trong tình huống bình thường, đó là luật lệ phổ biến. Nhưng ai cũng hiểu, quy tắc sinh ra là để bị phá vỡ. Dù nghĩ theo cách nào, cảm giác an toàn vẫn là thứ xa xỉ.

Khi nghe thấy cái tên "trạm Mỹ Thực Viên", bụng của Triệu Phi Cốc không khỏi cồn cào réo lên.

Không chỉ cậu ấy, mà những sinh viên đi cùng cũng đã nhiều ngày không được ăn uống tử tế, kể từ khi ngày tận thế đến. Trước đó, trong công viên giải trí, họ đã tiêu tốn gần như toàn bộ sức lực.

Lúc đứng đợi ở sân ga, Đàm Thanh đưa cho mọi người nửa chai nước, để họ kịp bổ sung chút năng lượng. Nếu không có nước, họ thật sự chẳng còn gì để cầm cự, mà khi gặp quái vật, ngay cả sức để chạy trốn hay chống trả cũng chẳng có.

Nhưng lượng nước ít ỏi ấy chỉ đủ giúp họ duy trì sự sống, họ càng lúc càng đói, ai cũng bắt đầu hối hận vì lúc ra ngoài không mang theo bánh mì, bánh quy, socola hay bất cứ thứ gì có thể ăn được.

Chung Điển nuốt khan một ngụm nước bọt.

Trần Y Nam thì thào: “Tôi đói quá…”

Mạnh Âm nhẹ nhàng an ủi: “Nếu trạm này an toàn thì có lẽ đây là điểm dừng cuối cùng. Nhà ga ở ngay phía sau thôi, ra khỏi đây rồi chúng ta sẽ tìm gì đó để ăn.” 

Trần Y Nam gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn mệt mỏi và trống rỗng.

Không chỉ bọn họ, Trương Bằng Phi và những người khác cũng đang gắng gượng vượt qua thời điểm này. Những trải nghiệm trước đó quá kinh hoàng, đến mức họ hiểu rõ: trên chuyến tàu này, có thể xảy ra chuyện khủng khiếp bất cứ lúc nào. Càng đến gần điểm cuối, nỗi bất an trong lòng họ càng lớn dần lên.

Một phần là do những thứ đáng sợ chưa xuất hiện, chính điều đó khiến người ta căng thẳng sợ hãi. Bởi vì, rất có thể, mối nguy hiểm vẫn chưa thực sự đi qua.

Cái chết, đôi khi chỉ là khoảnh khắc, nhưng chờ đợi cái chết lại là một cực hình kéo dài.

Có lúc, những người may mắn sống sót lại nảy sinh một suy nghĩ điên rồ: họ mong cho tai họa tới sớm hơn. Thà bị tấn công trực diện còn hơn bị bào mòn từng giờ bởi sự im lặng, bởi hiểm họa vô hình. Hoặc tệ hơn, khi họ đã kiệt sức, buông lỏng cảnh giác thì đột ngột bị tấn công.

Trên chuyến tàu điện ngầm tồi tàn, mỗi lần dừng chân đều kéo dài đến bất tận. Điện thoại của Trương Bằng Phi đã cạn pin, có lẽ giờ chỉ còn máy của Giang Lăng và Tô Dao Linh là còn hoạt động. Không có đồng hồ, không có tín hiệu, họ chẳng thể biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Giang Lăng tranh thủ kể cho mọi người nghe về tình trạng hiện tại của Lộ Liêu Liêu, đồng thời nhắc đến việc Tống Quế đã mất tích, bảo mọi người phải đặc biệt đề phòng.

Lộ Liêu Liêu có thể di chuyển giữa các toa khi tàu dừng tại sân ga thì Tống Quế cũng có thể làm vậy. Vì thế, mỗi lần tàu dừng và cửa mở, tất cả đều tự động né xa khỏi cửa tàu.

Chỉ có Tô Dao Linh vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, cô lại ngồi xuống ghế, di chuyển á? Không đời nào, phải giữ sức để còn đương đầu với quái vật, thứ gì mà dám lao vào thì áp sát, đâm thẳng hai nhát kéo vào bụng!

Một nạn nhân họ Lộ đã chứng thực điều đó bằng chính trải nghiệm đau thương: “Tôi xin lỗi… tôi cảm ơn cậu…”

Ngoài cửa tàu vẫn tối đen như mực, Tô Dao Linh và mọi người cũng đã quen dần với sự tăm tối ấy. Chỉ có nhóm hành khách mới thì vẫn sợ hãi, nhìn chằm chằm vào cửa tàu. Không ai biết được, liệu có thứ gì khủng khiếp đang chờ ngoài kia, chỉ chực lao ra bất cứ lúc nào.

Không gian tĩnh lặng đến lạ thường, tàu ngừng vận hành, tiếng bánh xe lăn trên đường ray cũng biến mất, chỉ còn tiếng thở dồn dập của từng người.

Một giây.

Hai giây.

Liệu có thứ gì đó thật sự tồn tại không? Thứ gì đó sâu thẳm và kinh khủng đang ẩn mình trong bóng tối kia, nơi góc khuất mờ mịt đến mức không thể nhìn rõ mặt mũi?

Liệu có phải ở đó đang có vô số sinh vật miệng đầy răng nanh, chỉ chực chờ để biến bọn họ thành một “bữa tiệc thịnh soạn” hay không? Những hình thù gớm ghiếc, tanh tưởi, những con quái vật khủng bố?

Ba giây… bốn giây…

Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta phát hoảng.

Ngay cả tiếng mắng của Lộ Liêu Liêu ở toa sau cũng bị bỏ qua.

Ai nấy đều nín thở, áp lực như có một tảng đá đè lên ngực. Thời gian trôi chậm một cách bất thường, như kéo dài vô tận, mỗi phút giây trôi qua đều trở nên nặng nề, khủng khiếp, khiến ai cũng rơi vào trạng thái gần như không thể chịu đựng nổi.

“Tinh… Xì xì xì xì xì!”

Tiếng chuông báo vang lên, lần đầu tiên sắc nhọn và chói tai đến thế, khiến cả nhóm đưa tay bịt tai theo phản xạ. Tiếng chuông ngày một méo mó, như báo hiệu một thứ gì đó đang đến gần, nguy hiểm, quái dị và không thể lường trước.

Cho đến khi chuông tắt hẳn, trạm vẫn không xuất hiện thứ gì cụ thể, khiến cả nhóm không biết nên sợ hay nên thở phào.

Đàm Thanh cảm thấy, thà rằng quái vật ở đây giống như lũ xuất hiện ở khu Thanh Hà Nhã Viên, ít nhất còn có thể nhìn thấy, còn biết mà đề phòng. Hoặc là như đám người điên trong toa sau, ít ra cũng nhìn rõ được hình dáng, còn có cơ hội phản kháng. Thứ mà không ai hay biết, không ai nhận ra thì chỉ khi mất mạng rồi mới hiểu chuyện gì xảy ra.

Anh ấy không sợ chết, nhưng bên cạnh anh ấy còn có một đứa trẻ là Hứa Tử Lạc. Nếu anh ấy chết, con bé sẽ rất dễ rơi vào nguy hiểm, dù sao thì quái vật cũng chưa đáng sợ bằng lòng người.

Lúc này, không ai có thể đảm bảo rằng, trong tình huống hiện tại, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài sức tưởng tượng.

Cửa tàu từ từ khép lại, mọi người vẫn chưa hoàn hồn. Trán của Triệu Phi Cốc ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ có Giang Lăng và Tô Dao Linh ngẩng đầu nhìn lên trần tàu, chờ thông báo.

Từ biển tên ở lối vào trạm cho đến loa phát thanh trên tàu, mỗi khi nhắc đến tên trạm cuối, âm thanh đều mơ hồ. Đến giờ, không ai biết trạm cuối thật sự là nơi nào.

Ngay lúc đó, Trần Y Nam bất ngờ hét to: “Á! Ngoài cửa sổ!”

Vừa nãy mọi người đều chăm chú nhìn cửa tàu khép lại, chỉ có Trần Y Nam là quay đi sớm hơn, tiện thể nhìn lướt qua cửa sổ phía sau toa. Nhưng chỉ một ánh nhìn ấy thôi, đã khiến cô ta rùng mình lạnh toát, người nổi gai ốc.

Triệu Phi Cốc không kìm được nói: "Sao lần nào cũng là cậu nhìn thấy mấy thứ..."

Kỳ lạ.

Thậm chí cậu ấy bắt đầu nghi ngờ có phải Trần Y Nam bị căng thẳng đến mức sinh ra hoang tưởng, mới cứ hét lên bất thình lình như vậy.

Mọi người lập tức nhìn theo hướng cô ta chỉ, trước mắt chỉ là bóng đen mơ hồ, nhìn kỹ lại thì hóa ra chỉ là hiệu ứng do vách hầm tàu trượt qua quá nhanh mà tạo thành.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài hoàn toàn chìm vào bóng tối, không thể nhìn rõ được gì nữa.

Thỉnh thoảng đèn hầm bật sáng, nhưng với tốc độ tàu chạy quá nhanh, ánh sáng ấy cũng chỉ còn là vệt sáng mờ nhòe lướt qua rồi lập tức bị thứ bóng tối dày đặc hơn nuốt chửng.

Từ mấy trạm gần đây, do ánh sáng trong toa tàu đã khôi phục, nên số lượng đèn hầm cũng giảm đáng kể.

“Có khi cậu nhìn nhầm thật rồi, bên ngoài làm gì có gì đâu.” Chung Điển lo lắng nói, ánh mắt hiện rõ sự quan tâm.

Ngay cả Trần Y Nam cũng không chắc chắn: "Có lẽ tôi nhìn nhầm... tôi cứ tưởng ngoài cửa sổ có một khuôn mặt người..."

“Nhưng mà… chỉ thoắt cái rồi biến mất…”

Triệu Phi Cốc tái mặt: “Lại là… gương mặt người à?”

Lần trước cô ta bảo thấy mặt người, kết quả ba người đàn ông trưởng thành chết mất xác, chẳng lẽ lần này lại có người chết nữa sao?

“Em thấy lúc nào? Khi tàu dừng hay khi đang chạy?” Mạnh Âm hỏi dồn.

Trần Y Nam cố nhớ lại: “Hình như là khi tàu bắt đầu chạy… lúc mới tăng tốc… Em chỉ liếc qua thôi… cảm giác lúc đó như có ai đó đang nhìn mình… quay ra nhìn kỹ thì thấy một gương mặt đang dán sát vào kính… nhưng không nhìn rõ được...”

“Rồi… nó biến mất.”

Triệu Phi Cốc hoảng hốt: “Cậu chắc chắn là bị ảo giác rồi! Nghĩ mà xem, tàu chạy nhanh thế, ngoài cửa sổ thì thấy được gì. Mà nếu có người bám bên ngoài thật thì là siêu nhân mất rồi!"

“Đúng vậy! Kể cả có bám được lên tàu, tàu chạy kiểu này thì rớt xuống lâu rồi.”

Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện, loa phát thanh lại phát ra tạp âm.

Trước là âm thanh chói tai, sau đó là tiếng rè rè như điện nhiễu, giống như tín hiệu đang bị gián đoạn nghiêm trọng. Những trạm trước cũng từng có tạp âm, nhưng chưa bao giờ chói tai, méo mó như lần này.

Giữa đống tiếng rè, vẫn có thể nghe được loáng thoáng vài từ.

“Hành khách… rè rè… các bạn thân mến, chuyến tàu này… rè rè… sắp…”

“Rè rè đến trạm cuối… xin hãy mang theo đầy đủ vật dụng và vé tàu… rè rè…”

“Trạm này có điều khoản đặc biệt… rè rè rè…”

Triệu Phi Cốc suýt văng tục.

Đừng rè nữa được không, cứ rè kiểu này thì ai nghe được điều khoản đặc biệt gì chứ!

“Xin… rè rè… đừng… rè rè… đừng hoảng… rè rè… đừng…”

Mã… Mai gì? Mã Đông gì? Đông Mai gì?

Triệu Phi Cốc thật sự muốn nhảy lên đạp cái loa phát thanh một phát, tín hiệu kém đến mức làm người ta muốn tuyệt vọng.

Ngay cả Tô Dao Linh cũng bực mình thốt lên: “Cái loa đểu này… hay tháo quách nó xuống đi cho rồi.”

Đột nhiên…

Vừa dứt lời, chất lượng phát thanh lập tức trở nên rõ ràng một cách bất thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play