Cô còn tiện tay tìm được hai tấm vé tàu dính đầy máu trong đống quần áo của hai gã đàn ông bị Lộ Liêu Liêu giết chết. Vé ở ngay trước mặt, vậy mà cô ta lại không thấy, cứ nhất quyết phải lục tìm trong bụng người khác.
Nhưng lúc này, thứ mà Tô Dao Linh quan tâm không phải là kẻ điên đã bị trói lại kia. Lúc rời đi, không ai để ý đến toa phía sau, có thể là toa số 6 hoặc số 7, từng phát ra tiếng động rất yếu, nhưng những âm thanh đó đã bị tiếng gào rú điên cuồng của Lộ Liêu Liêu lấn át.
Cô không quên, lúc mất tích cùng Lộ Liêu Liêu còn có một người, có thể vẫn còn sống. Nhưng không ai dám chắc Tống Quế có giữ được lý trí như Lưu Tiểu Sa hay Trương Bằng Phi không.
Dù sao, bị nhân viên tàu xử phạt một cách tàn bạo như vậy, nếu không chết thì cũng hóa điên. Vì thế, khóa chặt toa phía sau vẫn là lựa chọn an toàn nhất.
Sau khi làm xong mọi việc, cô bước qua Lộ Liêu Liêu vẫn đang gào thét như động kinh, rồi rời khỏi toa số 5. Khi nhóm người quay về toa số 3, Giang Lăng là người đi đầu.
Hứa Tử Lạc lập tức chạy lên, nhìn thấy cậu, ánh mắt cô bé thoáng hiện vẻ thất vọng và khó chịu. Cô bé liếc ra sau lưng cậu, như thể đang tìm bóng dáng Đàm Thanh.
Người luôn được yêu thích như Giang Lăng, lần đầu tiên trong đời, bị một đứa trẻ con ghét bỏ thẳng mặt.
Đàm Thanh đi ngay phía sau Giang Lăng, Hứa Tử Lạc vừa thấy anh ấy thì lập tức lao đến, nắm lấy vạt áo anh ấy, rồi nép người trốn sau lưng như tìm kiếm cảm giác an toàn.
Triệu Phi Cốc tiến lên hỏi: “Phía sau xảy ra chuyện gì thế?”
Đàm Thanh đang định kể lại thì Tô Dao Linh bước vào, hai túi áo đồng phục cô phồng lên, dường như thứ bên trong đang thấm máu, mùi tanh nồng nặc hơn lúc nãy rất nhiều. Không những là quần áo, máu còn dính đầy hai bàn tay.
Trương Tuấn núp trong góc phòng, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào: “Mọi người chắc chắn là cái đứa giết ba thằng đàn em của tôi là con điên kia, chứ không phải cô gái này chứ?"
Dù sao thì phải đóng cửa lại mới yên tâm, sau khi mọi người quay lại, Trương Tuấn bước lên phía trước và đóng chặt cửa toa. Vì không có gì để khóa, anh ta chỉ có thể tự mình canh gác.
Khi nghe câu chuyện của Đàm Thanh, Trần Y Nam mới chợt nhớ ra: "Đó là những gì tôi nhìn thấy ở sân ga, nhưng theo lời kể thì cô ta là bạn học của các cậu mà? Sao cô ta lại xuất hiện ở sân ga vào lúc đó được?"
Mạnh Âm nói: "Chắc lúc đầu cô ta bị kẹt ở các toa khác. Vì một số lý do nên không ra được. Đợi khi tàu dừng, tất cả cửa mở, cô ta mới dùng sân ga để qua các toa khác."
Lý luận của Mạnh Âm rất hợp lý, Lộ Liêu Liêu trốn trong toa số 7, Tống Quế trốn trong toa số 6. Tống Quế đã khóa cửa giữa toa số 6 và toa số 7, không cho Lục Liêu Liêu ra ngoài. Khi tàu dừng ở sân ga, cô ta lợi dụng thời cơ, vòng ra ngoài rồi trèo vào toa số 5.
Giang Lăng thấy sắc mặt của Lưu Tiểu Sa và Trương Bằng Phi trắng bệch, im thin thít, bèn hỏi: "Hai cậu sao vậy?"
Lưu Tiểu Sa không đáp, có vẻ thần trí vẫn chưa quay về.
Trương Bằng Phi run rẩy đáp, giọng mang theo chút hoảng loạn: "Trên tàu... có thứ gì đó..."
"Thứ gì cơ?"
Trương Tuấn bị dáng vẻ của hai người dọa sợ: "Có gì nói thẳng ra đi! Ấp úng thế định dọa chết người ta à?"
"Không thể nói được… có lẽ nhân viên tàu đang nghe…"
Trương Bằng Phi rùng mình: "Ngay trong toa này… toa nãy cũng có…"
Chung Điển khẽ đẩy gọng kính: "Nhân viên tàu?"
Bọn họ nhớ lại trong “quy tắc hành khách” đã từng nghe nhắc đến nhân viên tàu. Nhưng từ lúc lên tàu đến giờ, dù là hành khách hay đám người điên, bọn họ đều đã thấy, tuy nhiên... chưa từng thấy nhân viên tàu.
"Các cậu lên tàu muộn… nên không thấy được…!"
Trương Bằng Phi lắp bắp, giọng đầy lo sợ: "Dù sao thì… nhân viên tàu rất đáng sợ. Nếu bị họ phát hiện không tuân theo quy tắc thì sẽ… sẽ…"
Triệu Phi Cốc thầm nghĩ: Nhân viên tàu phải khủng khiếp đến mức nào mới làm cho một thằng con trai sợ hãi như vậy? Cậu ấy cũng tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu phá luật, bèn hỏi tiếp: "Nếu vi phạm… thì nhân viên tàu sẽ làm gì?"
Trương Bằng Phi vội đưa tay lên miệng, vẻ mặt hoảng hốt: "Họ… họ sẽ khâu miệng anh lại..."
Nghe đến đây, Trần Y Nam lập tức nhớ đến gương mặt từng thấy lúc trước, cái miệng chi chít lỗ máu kia, chẳng phải… là dấu vết bị khâu sao?
Cô ta rùng mình, người bỗng lạnh toát, nhưng khoan đã… nói đến "khâu", ai cũng lập tức liên tưởng đến kéo.
Ánh mắt mọi người vô thức đổ dồn về phía Tô Dao Linh.
Triệu Phi Cốc giật mình, khuôn mặt hiện rõ vẻ "Đù má, tôi biết ngay mà!" rồi vội vã trốn vào một góc, lắp bắp: "Cô... cô ta là nhân viên tàu sao? Không thể nào..."
Tô Dao Linh bật cười, bình tĩnh lên tiếng: "Tôi không giả vờ nữa. Tôi thừa nhận. Đúng vậy, tôi là nhân viên tàu."
Giang Lăng: "..."
Nếu không phải cậu đã tận mắt nhìn thấy nhân viên tàu thật, có lẽ cậu cũng tin lời cô.
Tô Dao Linh lấy một cây kéo đẫm máu ra khỏi túi, giơ lên lắc lư: "À đúng rồi… nếu có ai phát hiện mất vé, hoặc nhìn thấy động vật trên tàu, xin vui lòng tuân thủ quy định dành cho hành khách và báo ngay cho tôi."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nụ cười trên môi ấm áp như nắng xuân, nhưng từng câu từng chữ như chui vào xương sống, khiến mọi người sởn tóc gáy.
Có lẽ sau vụ kẻ điên giết người, khoảng cách giữa hai nhóm hành khách đã dần bị xóa nhòa. Bây giờ, mọi người gần như chẳng còn để tâm đến những điều khoản đặc biệt được phát qua loa nữa. Thứ họ lo sợ… là những mối nguy hiểm mơ hồ đang từ từ lộ diện.
Nhưng những lời vừa thốt ra không chỉ khiến đám sinh viên im bặt, mà đến cả Trương Tuấn cũng không dám tiếp tục chọc Tô Dao Linh nữa.
Cái mác "nhân viên tàu" cũng ra gì phết.
Tuy nhiên, Giang Lăng không dễ bị cô lừa gạt, cậu vẫn giữ đầu óc tỉnh táo, hỏi cô: "Cậu không thấy trạm này kỳ lạ sao?" Lời nói của cậu vang lên, đôi mắt nhìn thẳng vào Tô Dao Linh, sự táo bạo này nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Đặc biệt là Trương Tuấn, anh ta hừ một tiếng, dám ăn nói kiểu đó với “nhân viên tàu”, cậy mình đẹp trai đấy à?
Tô Dao Linh suy nghĩ một lúc rồi đáp lại: "Đúng là rất kỳ lạ."
Lúc này, những hành khách mới trên tàu không giống những người chết, mặc dù Lộ Liêu Liêu và Tống Quế nổi điên, nhưng họ vẫn còn sống. Vậy thì "quy tắc đặc biệt" yêu cầu không để hành khách khác phát hiện mình là người sống, chẳng phải hơi kỳ quặc sao?
Tô Dao Linh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Lộ Liêu Liêu điên khùng không phải là quái vật của trạm này. Và cái trạm này cũng không thể dễ đến mức để bọn họ chẳng làm gì mà vẫn sống sót qua được. Nếu thực sự đơn giản như vậy thì độ khó của trạm này còn chẳng bằng vòng đầu tiên, nơi có thai phụ và luật cấm nói chuyện.
Vậy thì vấn đề nằm ở đâu?
Những con quái vật vẫn đang ẩn nấp ở đâu đó, hay trạm này đã có vấn đề từ lâu, nhưng họ lại không phát hiện ra? Nếu là trường hợp sau thì thực sự rất nguy hiểm.
Một mối nguy hiểm mà ngay cả cô và Giang Lăng cũng không thể nhận ra.
Huống chi, cô từng vi phạm quy tắc ở vòng trước, nhưng lại chẳng có gì bất thường xảy ra. Vì vé tàu không còn nằm trên người, nên cô cũng không rõ liệu có chuyện gì đã xảy ra hay chưa. Lẽ nào… chỉ cần trong tiềm thức vẫn tin rằng chiếc vé còn tồn tại thì sẽ không bị ô nhiễm? Không bị ăn mòn tinh thần?
Sau khi nhân viên tàu hét lên rồi bỏ chạy, cô đã từng hỏi Giang Lăng một câu: “Cậu thấy tôi còn tỉnh táo không?”
"Nói thật đi."
"Nói thật nhé, tinh thần của cậu không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường để đánh giá được."
"..."
Nghe cũng có lý.
"Thôi, kệ."
Cô cũng không phải loại người đa nghi, nếu 334 trạm trước mà chưa bị xuống tàu, chắc giờ này đang điên cuồng chê bai cái trạm mà lũ xác sống chẳng chịu làm việc gì cả.
Chê bai trạm được cho là tàn khốc nhất, đẫm máu nhất, kinh dị nhất… mà đến đám xác sống còn trốn làm. Không ai ngờ được ở khu Thanh Hà Nhã Viên, mọi chuyện lại diễn biến tới mức đó. Đừng nói là ra ngoài đi tàu điện ngầm hay ăn uống gì, giờ ngay cả đám xác sống còn sót ở đó cũng không dám ló đầu ra khỏi cửa nhà mình.
Tô Dao Linh nhìn thẳng về phía Trương Bằng Phi, dứt khoát hỏi: "Cậu thấy trạm này có chỗ nào bất thường không?" Có lẽ, khi tinh thần bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định sẽ giúp người ta cảm nhận được những điều khác thường.
Giống như lúc cô vi phạm quy tắc, rõ ràng cảm thấy có ai đó đang “nhìn” mình, nhưng cảm giác đó đã biến mất như thể là ảo giác thoáng qua.
Còn Trương Bằng Phi thì cứ ấp a ấp úng không dám nói ra, nhưng cô cũng đoán được phần nào. Trước đó mọi người đã nhắc đến việc trong toa tàu có dê, thậm chí còn nghe được tiếng kêu của nó.
Dù lúc đó nhân viên tàu bỏ chạy trong hoảng loạn, nhưng không ai dám đảm bảo nó sẽ không quay lại.
Hơn nữa, Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa đã từng chứng kiến Què bị khâu miệng, chính mắt nhìn thấy. Và từ đó, tinh thần vốn đã mong manh của hai người bị bóng tối sâu hun hút bao phủ, không thể xóa nhòa.
Nếu không phải sau đó thấy Tô Dao Linh ra tay đánh NPC như đập ruồi, lại phát hiện vé tàu của mình không mất, không nhìn thấy và mất vé cũng không đồng nghĩa với việc không thể sống sót thì có lẽ bọn họ đã nổi điên. Chính giây phút hy vọng sống sót nhen nhóm trong lòng, họ mới có thể gắng gượng tới giờ.
Nhưng lúc này, Tô Dao Linh vẫn đang suy ngẫm về chuyện của Lộ Liêu Liêu, lúc Lộ Liêu Liêu lên cơn, không hiểu vì sao miệng cô ta cứ lặp đi lặp lại chuyện “vé tàu” và còn gào lên những câu như: “Im miệng! Không được gọi!”
Có lẽ cô ta cũng đã nghe thấy tiếng dê kêu, nếu con dê thực sự đang ở trên tàu thì không có lý do gì bọn họ lại không nhìn thấy, vậy chỉ có hai khả năng.
Một, con dê đó là ảo giác, là hồn ma.
Hai… con dê đang ở trong số họ.
Nếu vậy, thì ai là dê?
Và… làm sao để trở thành “dê”?
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn, bất an của Trương Bằng Phi, Tô Dao Linh lại lên tiếng, giọng nói vững chãi: "Tôi đã nói rồi, chỉ cần tin tôi, cậu mới có cơ hội sống sót."
“Từ bây giờ, bất kể cậu nhìn thấy gì, nghe được gì… nếu không có sự cho phép của tôi thì đừng điều tra, đừng suy đoán, cũng đừng hoảng sợ.”
Giọng nói chắc nịch của cô như một điểm tựa, kéo Trương Bằng Phi dần bình tĩnh lại.
Thế nhưng, người đầu tiên mở miệng không phải cậu ấy, mà là Lưu Tiểu Sa. Lưu Tiểu Sa ôm đầu, mặt mũi đau đớn, vặn vẹo, ánh mắt quét một vòng quanh toa tàu rồi cuối cùng, cậu ta cất tiếng: "Trong toa tàu này... thiếu... thiếu một người."
"Không phải vậy."
Hứa Tử Lạc đứng sau lưng Đàm Thanh kéo góc áo anh ấy, thì thầm: “Ở đây... đã có thêm một người.”
Khi mọi người vẫn còn hoang mang, đầu óc rối loạn và hoảng sợ tột độ, tiếng loa phát thanh bất ngờ vang lên.
“Bộp… rè rè… ting… tong… rè rè!”
Lần này, tiếng chuông đặc biệt méo mó, chói tai, đầy tạp âm. Âm thanh sắc nhọn đến mức có người phải ôm chặt tai, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.
“Rè… rè… trạm… Mỹ… Thực… Viên… trạm tiếp theo rè rè… đã đến!”