"Đừng lại đây!"

"Cứu! Cứu mạng!"

"Ma! Ma kìa!"

Tiếng hét của gã đàn ông tóc dài lúc nãy, nghe qua đã thấy cực kỳ hoảng loạn, vừa sợ hãi vừa đau đớn. 

Sắc mặt Trương Tuấn lập tức thay đổi, phản ứng đầu tiên của anh ta là… lao tới cửa nối giữa hai toa tàu, siết chặt tay nắm, đóng chặt cửa lại.

"Tốt lắm, anh trai."

Đùa à? Hai gã đàn ông còn gào rú thảm thiết như vậy, ai mà biết đằng sau có thứ quái quỷ gì?

Trần Y Nam chợt nhớ lại gương mặt ghê rợn mà cô ta nhìn thấy trước khi lên tàu, hoảng sợ nói: "Đúng rồi, là cái thứ đứng trên sân ga. Nó... nó đã lên tàu!”

Chỉ có thể là nó thôi! Khuôn mặt bê bết máu ấy, chỉ có cái thứ đó mới khiến hai người đàn ông trưởng thành sợ hãi đến mức nổi điên như vậy!

Chỉ vài phút ngắn ngủi, Trương Tuấn từ kẻ cầm đầu băng nhóm hung hãn trên tàu biến thành kẻ cô đơn, nhưng anh ta chẳng hề tiếc nuối mấy tên đàn em. Điều duy nhất anh ta quan tâm bây giờ là cái thứ giết người kia, liệu có thể phá cửa sang đây hay không.

"Đứng đó làm gì! Mau nghĩ cách khóa cửa lại đi!" Trương Tuấn siết chặt tay, quay đầu nhìn mọi người.

Đàm Thanh dặn dò Hứa Tử Lạc đi theo mấy chị gái cẩn thận, sau đó nhanh chóng bước tới. Trương Tuấn thấy Đàm Thanh đến gần thì chuẩn bị nhường chỗ, để anh ấy giữ cửa, còn mình thì tìm chỗ tránh xa.

Không ngờ, Đàm Thanh bất ngờ kéo cửa ra, lao thẳng đến toa sau!

Trương Tuấn ngơ ngác: "Mày điên rồi à?"

Đàm Thanh không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng đáp: "Anh mới điên, đây là mạng người đấy!" 

Anh ấy không thể thấy chết mà không cứu.

Trong đầu Trương Tuấn chửi thầm: "Ra vẻ cái đếch gì, giờ phút này còn đòi làm anh hùng!" Anh ta nguyền rủa Đàm Thanh sẽ chết ở toa tàu phía sau, như vậy sẽ bớt đi một kẻ cản đường. Anh ta chuẩn bị bước tới, tiếp tục đóng cửa lại thì bất ngờ bị ai đó đá văng ra xa.

“Đệt, ai thế…”

Trước mặt anh ta là một nữ sinh cấp ba, người đẫm máu, ánh mắt lạnh lẽo như băng, tay cầm một vũ khí sắc nhọn. À, đúng là người mà từ đầu đã thấy không thể đụng vào, vậy thì… thôi không sao.

Giang Lăng không biết vì sao Tô Dao Linh lại muốn mạo hiểm quay lại cùng Đàm Thanh, nhưng cậu hiểu rõ một điều, bây giờ tất cả bọn họ đang ở chung trên một con thuyền. Nếu để con quái vật đó chia rẽ từng người mà ra tay thì cơ hội sống sót sẽ càng ngày càng thấp.

Hơn nữa, cứ để một mối nguy hiểm lẩn khuất sau lưng thì tuyệt đối không phải là lựa chọn khôn ngoan.

Vì vậy, cậu lập tức theo sát Tô Dao Linh và tiến toa sau.

Thấy Giang Lăng cũng đi, Lưu Tiểu Sa với Trương Bằng Phi vốn đã bất ổn lại càng không dám nán lại trong toa này. Dù sao lúc họ mới tới, những hành khách mới còn đang chia phần xác một người què... ai mà dám chắc mấy người đó là người bình thường chứ?

Liên tiếp có người đi theo Đàm Thanh, để lại Triệu Phi Cốc đứng đờ người, mắt trợn tròn há hốc miệng, Chung Điển thì chỉnh lại gọng kính, sắc mặt trầm xuống.

Những hành khách trong toa tàu này, rõ ràng không phải là người bình thường, lúc trước suýt nữa đã bị vẻ ngoài của họ lừa.

Có người bình thường nào, khi nghe thấy tiếng la hét thảm thiết và mùi máu tanh từ phía sau xộc tới, lại có thể móc ra một cây kéo dính máu từ túi áo, hăm hở lao tới chỗ phát ra âm thanh đó như vậy?

Trong mắt nhóm người này, mấy “hành khách” cũ kia không giống đang đi cứu người,  mà trông cứ như chuẩn bị đi… ăn thịt người vậy.

Đàm Thanh đẩy cửa nối giữa toa số 4 và toa số 5. Ngay khi cánh cửa mở ra, một cảnh tượng kinh hoàng lập tức đập vào mắt anh ấy. Dù đã từng chứng kiến rất nhiều vụ án mạng, không ít thi thể thảm thương, nhưng lần này vẫn khiến anh ấy nôn khan mấy lần.

Thứ đập vào mắt anh ấy đã vượt qua giới hạn chịu đựng của con người. Anh ấy biết, một khi bị đám xác sống phát hiện, những người ở Thanh Hà Nhã Viên chắc chắn sẽ không có cơ hội sống sót. Nếu không phải vậy thì người đàn ông trên hành lang kia… sao phải tuyệt vọng đến mức lao mình từ hành lang xuống, thà tan xác còn hơn rơi vào tay chúng?

Nhưng mà…

Anh ấy không ngờ mọi chuyện lại khủng khiếp đến vậy!

Sàn tàu vương vãi đầy mảnh vụn cơ thể và phần còn sót lại của xác người, mùi máu tanh xộc lên nồng nặc, tràn ngập khắp toa.

Gã đàn ông tóc dài, nửa sống nửa chết, nằm bất động trên mặt đất, khi nhìn thấy Đàm Thanh đến gần, anh ta dùng chút sức lực cuối cùng, thều thào: "Cứu... cứu tôi…!"

Chưa kịp dứt lời, anh ta đã tắt thở, máu bắn ra từ miệng rồi từ từ ngừng chảy.

Ngay sau lưng anh ta là một “cô gái” máu me đầy người, đến khuôn mặt cũng không thể nhìn rõ nữa. 

Cô ta đang ngồi thụp bên cạnh xác chết, điên cuồng lục lọi trong đống nội tạng, miệng không ngừng lảm nhảm: "Lại một người nữa không có vé, fuck, đậu má... mày giấu vé ở đâu rồi? Đồ ăn hại, đồ bỏ đi..."

“Im miệng!”

Đột nhiên, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm vào Đàm Thanh, lúc này anh ấy mới nhìn rõ khuôn mặt cô ta.

Một khuôn mặt rõ ràng vẫn còn đầy đủ ngũ quan, nhưng lại đáng sợ đến nổi da gà. Không chỉ vì đôi mắt đỏ ngầu đang gườm gườm nhìn anh ấy, mà còn vì cái miệng nham nhở rỉ máu, kín đặc những lỗ nhỏ lỗ to, chẳng khác gì miệng của một con quái vật.

"Mày chắc chắn có vé! Mày nhất định có!"

Rồi cô ta bất ngờ đứng dậy, lao về phía Đàm Thanh. Dĩ nhiên, Đàm Thanh không đến đây để chết, anh ấy phản ứng rất nhanh, lập tức tránh qua một bên, né cú tấn công của cô ta.

Ngay sau lưng anh là Tô Dao Linh đã chờ sẵn với cây kéo trong tay, con quái vật dốc toàn lực xông đến nhưng chưa kịp đụng trúng ai, thì “xoẹt”, hai chiếc kéo bén ngót cùng lúc đâm sâu vào bụng cô ta từ hai phía.

Cô ta gào lên, giọng đầy giận dữ.

"Tao... phải... giết... mày!"

Chưa kịp gào hết câu, Tô Dao Linh đã tung một cú đá thẳng vào bụng, đá văng cô ta bay xa ba mét, “rầm”, thân thể va mạnh vào cột sắt giữa toa tàu.

Đàm Thanh: "...?"

Tô Dao Linh quát: "Đừng đứng ngây ra đó, mau đè cô ta lại."

Rõ ràng Lộ Liêu Liêu đã biến dị một cách khủng bố.

Giang Lăng đứng phía sau biết rất rõ, lúc này là thời cơ tốt nhất. Dù Lộ Liêu Liêu đã bị điên, nhưng về bản chất vẫn là con người, cô ta có thể chịu đau giỏi hơn người thường, nhưng dù sao kẻ bị thương vẫn dễ chế ngự hơn kẻ còn nguyên vẹn.

"Hai người đến đây để xem kịch à?" Tô Dao Linh quay lại nhìn Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa: "Giúp tôi một tay."

Hiện tại, Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa đều lấy Tô Dao Linh làm điểm tựa duy nhất về tinh thần, nếu không có cô, có lẽ cả hai đã điên rồi. 

May mà còn có thêm Giang Lăng và Đàm Thanh là người đã có kinh nghiệm bắt giữ tội phạm, cả bốn người phối hợp, cuối cùng cũng vật được Lộ Liêu Liêu đang lên cơn điên xuống đất.

Đàm Thanh vẫn còn một bộ còng tay, có lẽ vì chúng không được coi là vũ khí, nên khi qua cửa kiểm tra vé chúng không bị thu lại. Giờ đây, chúng trở thành công cụ hữu ích để trói chặt người đang đẫm máu và không kiểm soát nổi bản thân này.

"Mọi người có quen cô ta không?" Đàm Thanh hỏi.

Đàm Thanh nhận ra rằng, dù Lộ Liêu Liêu đã bị hai vết thương dài do kéo đâm, cô ta vẫn không giống một con người bình thường. Ánh mắt của cô ta đầy tức giận và điên cuồng, nhìn chằm chằm vào mọi người, miệng liên tục mắng chửi.

“Câm miệng! Im đi! Im đi mau!”

"Vé... đưa vé cho tao..."

"Trả lại vé cho tao!"

"Im lặng đi! Ồn quá!"

Thỉnh thoảng, cô ta lại hét lên, sau đó lại tự cào vào miệng và vết thương ở bụng, khiến vết thương rạn nứt thêm lần nữa và máu lại tuôn ra.

Đàm Thanh dùng còng tay khóa cô ta vào cột giữa toa tàu, để cô ta không thể lại gần bọn họ.

Giang Lăng giải thích: “Cô ta là bạn học của bọn tôi. Nhưng… trên chuyến tàu này có thứ gì đó khiến người ta nổi điên. Nếu không tìm được vé của mình thì chứng tỏ tinh thần đã bắt đầu rối loạn.”

Đàm Thanh nghe vậy, sờ vào túi mình và thở phào nhẹ nhõm. May là vé tàu vẫn còn ở đó, giờ anh ấy mới hiểu lý do cô gái này điên cuồng tìm vé tàu, có lẽ là vì tinh thần cô ta đã hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng nhìn kỹ, Đàm Thanh lại thấy… cô ta còn đáng sợ hơn cả một người bị điên.

Dù sao, Đàm Thanh vẫn không thể tưởng tượng nổi, một nữ sinh cấp ba như Lộ Liêu Liêu, khi tinh thần đã hoàn toàn sụp đổ, lại có thể giết chết ba gã đàn ông trưởng thành.

"Vừa rồi cảm ơn cô. Nếu không nhờ cô làm cô ta bị thương, chúng tôi cũng chẳng dễ dàng khống chế được cô ta." Đàm Thanh nói với Tô Dao Linh, ánh mắt lướt qua hai túi của chiếc áo đồng phục đẫm máu, định nói gì đó rồi lại thôi.

Anh ấy thấy việc mang theo một cây kéo là quá lợi hại rồi, không ngờ lúc nãy quay đầu lại, tận mắt nhìn thấy Tô Dao Linh rút hai cây kéo từ bụng người điên kia ra… anh ấy đã sững sờ tại chỗ.

Chẳng phải quy định cấm mang vũ khí lên tàu à? Thôi, có lẽ cô thực sự là người có bản lĩnh, giết được rất nhiều quái vật nên mới… khiến người ta cảm giác giống như một sát thủ song đao bị "hóa điên" vậy. 

Con gái như vậy rất hiếm gặp, nhưng chắc chắn là người đáng tin cậy nhất trong nhóm.

Đàm Thanh chợt nhớ đến Hứa Tử Lạc, cô bé cũng giống như Tô Dao Linh, một đứa trẻ bình thường gặp chuyện này chắc đã khóc òa, thế mà Hứa Tử Lạc vẫn rất bình tĩnh. Nghĩ tới cô bé, anh ấy lại thấy lo lắng.

Trong toa tàu, ba cái xác bị “ăn” đến mức không còn nguyên vẹn, nếu cứ ở lại đây lâu hơn, không khí sẽ càng trở nên nặng nề và ngột ngạt, bọn họ vội vã rút lui về toa số 3.

Tô Dao Linh đi cuối cùng.

"Mày sẽ chết! Tao sẽ giết mày rồi cướp lại vé tàu! Để mày chết rục xương ở cái nơi quái quỷ này!" Giọng nói khàn đặc, đầy căm phẫn của Lộ Liêu Liêu vang lên từ phía sau, như một lời nguyền rủa đáng sợ giữa bóng tối.

Tô Dao Linh dừng lại, ngoái đầu nhìn. Cô đứng lặng hồi lâu, rồi quay lại phía thi thể của những người đã chết. Cô cúi xuống, nhặt lấy một vài mảnh quần áo rách nát từ những xác chết.

Sau đó, cô từ từ ngẩng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lộ Liêu Liêu, giọng nói trầm ấm nhưng sắc bén như dao: "Xin lỗi nhé..."

"Nhưng tôi có một tin xấu muốn báo cho cậu."

Tô Dao Linh khẽ mỉm cười: "Cậu sẽ chẳng bao giờ... tìm lại được vé nữa đâu."

"Im đi! Im đi!"

Tiếng hét đầy oán hận của Lộ Liêu Liêu vang lên như xé nát không gian, tạo nên một âm thanh khiến cả người nghe phải rùng mình.

Còn Tô Dao Linh, cô không ở lại để tranh cãi với Lộ Liêu Liêu.

Cô không hề sợ hãi xác người dưới đất, lạnh lùng cắt một chiếc áo, vặn xoắn lại thành một đoạn dây đơn giản rồi bước đến cửa ngăn dẫn ra toa sau, rồi buộc chặt tay cầm cửa lại.

Khóa cửa theo thói quen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play