Cầu thang không sâu, sau khi xuống khoảng hai tầng, họ đến một lối đi giống như hành lang, kéo dài thẳng về phía trước.

Không khí trong hành lang trở nên lạnh lẽo và u ám, mọi thứ xung quanh im ắng một cách lạ thường.

Tiếng bước chân vang vọng trong không gian trống rỗng, không có ánh sáng. Tầm nhìn bị hạn chế, chỉ nhờ vào đèn pin, họ mới có thể nhìn thấy lờ mờ vài đường nét xung quanh.

Khi ánh sáng lướt qua, Đàm Thanh lập tức phát hiện phía trước có người.

"Ai đó?"

Đàm Thanh lập tức kéo Hứa Tử Lạc ra sau, lấy thân mình che chắn cho cô bé.

"Trời ơi, tôi sợ muốn chết!"

"Là người! Là một người sống!"

"Các người là ai?"

Hiển nhiên phía bên kia có nhiều hơn một người, tất cả đều nhìn anh ấy bằng ánh mắt nghi ngờ và đề phòng.

"Tôi không có ý hại ai."

Đàm Thanh che chắn cho Hứa Tử Lạc phía sau, cẩn trọng nói: "Tôi tên là Đàm Thanh, là cảnh sát."

"Cảnh sát? Thật sao?"

Là giọng của một cô gái, mang theo vẻ kinh ngạc.

"Bây giờ cảnh sát thì làm được gì? Người chúng ta cần là một thợ săn ma!"

Một chàng trai cất giọng phản bác. 

Trước mặt anh ấy là một nhóm thanh niên.

Vài người trong số họ trao đổi ngắn gọn với nhau, thật ra cũng chẳng có gì phải giấu, họ đến từ một công viên giải trí gần đó. Trải nghiệm của họ gần giống Đàm Thanh.

Khi con quái vật không mắt xuất hiện, họ trốn trong công viên. Nhưng chẳng ai ngờ nơi đó không phải công viên thực sự. Vô số người đã chết, các quy tắc kỳ quái xuất hiện khắp nơi, nhiều người đi cùng còn chưa hiểu chuyện gì đã bị giết.

Đến thời điểm sống còn, một cái bóng mờ xuất hiện… công viên bị hủy diệt.

Đúng vậy, theo như lời của một nam sinh: "Giống như phép màu vậy! Ngay cả BOSS cũng không chống lại nổi thứ đó!"

"BOSS?" Đàm Thanh hỏi lại, anh ấy không hiểu vì anh ấy chưa từng chơi game.

Cậu bạn đeo kính bên cạnh nam sinh hoạt bát chỉnh lại gọng kính, nói: "Cậu ấy tên Triệu Phi Cốc, mê game nên hay dùng mấy thuật ngữ trong game mà người thường không hiểu. À, bọn tôi đều là sinh viên đại học ở thành phố."

Cậu ta chìa tay, tỏ ý thân thiện: "Tôi là Chung Điển, sinh viên năm tư ngành Văn học. Còn đây là Trần Y Nam, năm ba ngành Âm nhạc."

Trần Y Nam cao, dáng người và khí chất đều nổi bật. Cô ta mặc một chiếc áo khoác mà nhìn là biết không phải của mình.

Đàm Thanh bắt tay cậu ta: "Tôi là Đàm Thanh. Đây là cô bé tôi gặp dọc đường. Các cậu có cách nào tìm người giúp không?"

Chung Điển lắc đầu: "Không, giờ chỉ có thể đi từng bước một."

"Nghe nói phần lớn quái vật trong công viên đều bị thiêu rụi rồi, chẳng phải ở lại đó an toàn hơn sao?"

"Bọn tôi cũng nghĩ thế, nhưng sau đó công viên phát thông báo, bảo chúng tôi rời khỏi ngay. Nếu không kịp rời đi trước khi công viên đóng cửa... thì sẽ bị kẹt lại đó vĩnh viễn."

Những gì Triệu Phi Cốc kể lại gần như trùng khớp với trải nghiệm của Đàm Thanh. Có vẻ như tất cả bọn họ đều bị buộc phải rời khỏi vị trí ban đầu vì bóng tối lan ra từ vết nứt.

Hơn nữa, có người đã so sánh khoảng thời gian họ trải qua trong công viên giải trí và khu dân cư, rồi phát hiện ra thời gian ở hai nơi không hề trùng khớp, có lẽ tốc độ thời gian trôi ở mỗi nơi là khác nhau.

"Có vẻ như đây là một ga tàu điện ngầm..."

Triệu Phi Cốc nhìn quanh, rồi chỉ tay về phía trước: "Nhìn kìa, có một tấm bảng, hình như có chữ!"

Đàm Thanh bước tới, rọi đèn pin lên và đọc rõ dòng chữ: "Chào mừng quý khách đến với tuyến tàu điện ngầm số 7. Sau đây là một số điều cần biết khi sử dụng tuyến này…"

"Chỗ quái quỷ gì thế này?"

Một loạt tiếng bước chân vang lên sau lưng đám đông. Đàm Thanh quay đầu lại, bắt gặp một chàng trai ngoài hai mươi, mặc áo ba lỗ đen, dẫn theo vài người trông có vẻ cùng một hội, ai nấy đều bặm trợn, không dễ bắt chuyện.

Thằng đó đi thẳng đến bảng thông tin hành khách, rướn người nhìn kỹ, sau đó quay sang Đàm Thanh, mặt lạnh tanh gắt gỏng:

"Tránh ra! Đừng cản đường tao!"

Đàm Thanh không muốn gây mâu thuẫn, đành lặng lẽ bước sang một bên nhường chỗ. Đúng lúc nhóm người kia đứng vào vị trí, một giọng nói trẻ con quen thuộc bất chợt vang lên trong đầu từng người:

“Người chơi [Đàm Thanh], bạn đã tiến vào bản đồ tân thủ: Tuyến tàu điện ngầm số 7.”
“Người chơi [Chung Điển], bạn đã tiến vào bản đồ tân thủ: Tuyến tàu điện ngầm số 7.”

“Người chơi [Triệu Phi Cốc], bạn đã tiến vào bản đồ tân thủ: Tuyến tàu điện ngầm số 7.”

“…”

Tên của mỗi người, chỉ có chính họ nghe thấy. Dù vậy, âm thanh này không còn xa lạ với họ, đó chính xác là thứ từng vang lên khi họ đặt chân vào khu dân cư hay công viên giải trí.

Tại sao bản đồ tân thủ lại được mở lại?

“Hãy cố gắng sống sót nhé.”

Toang rồi. 

Vừa nghe câu đó, Triệu Phi Cốc và những người còn lại lập tức nổi da gà. Ai nấy đều hiểu rõ, tuyến tàu điện ngầm này chắc chắn không có gì tốt đẹp.

Khi còn ở công viên giải trí và khu dân cư, tất cả buộc phải tiêu sạch tiền trong tài khoản. Chỉ có Hứa Tử Lạc là người duy nhất vẫn còn giữ được một ít vàng.

Một số người từng nghe nói đến tuyến tàu điện ngầm số 7. Sau khi đọc tấm biển hướng dẫn kỳ quặc dành cho hành khách, họ nhanh chóng nhận ra mình phải mua vé mới lên được tàu.

Ngoài Hứa Tử Lạc, tất cả những người còn lại đều đang mang nợ. Sau khi mua vé, tài khoản của ai cũng bị âm mười đồng vàng.

Gã mặc áo ba lỗ mới đến trông khá “lấc cấc”, Đàm Thanh và mấy sinh viên đại học tránh né, đứng cách xa nhóm của anh ta một đoạn.

Trải qua những chuyện kỳ dị trước đó, giờ đây khi những nhân viên giấy bán vé và kiểm vé đột ngột xuất hiện, tuy ai cũng giật mình nhưng phản ứng lần này nhanh hơn hẳn, có lẽ vì đây đã là lần thứ hai họ bước vào bản đồ dành cho tân thủ.

Có lẽ vì họ đang bước vào bản đồ tân thủ lần thứ hai, Đàm Thanh nhanh chóng nhận ra nơi này không phải điểm khởi đầu. Thông tin đầu tiên họ đọc được là: tuyến tàu điện ngầm này có tổng cộng bảy trạm, nơi họ đang đứng là trạm số năm. Trạm cuối cùng vẫn còn là một ẩn số.

Nói cách khác, họ chỉ cần sống sót thêm hai trạm nữa là có thể vượt qua thử thách. Nghe có vẻ dễ hơn ba ngày sinh tồn trước, nhưng không ai dám lơ là.

Nhân viên giấy đứng im ở cổng kiểm tra, khuôn mặt nó treo nụ cười đông cứng đáng sợ. Đôi mắt nó nhìn xuyên qua mọi người, khiến ai nấy đều sởn tóc gáy.

"Lên tàu. Cấm dừng. Cấm mang theo…"

"Thức ăn, đồ vật, chất lỏng, cơ thể, vũ khí."

“Vui lòng đọc kỹ và ghi nhớ thông báo này.”

Đó là tất cả những gì nó nói, không thêm một lời nào.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, một vài người đã đọc kỹ hướng dẫn đến ba lần, chắc chắn rằng họ hiểu rõ từng điều khoản trước khi dám bước tiếp.

Vì không được mang theo nước, Đàm Thanh chia nửa chai cho Hứa Tử Lạc, nửa còn lại đưa cho nhóm sinh viên.

Có vẻ như từ nãy đến giờ họ chưa được ăn uống gì, lại phải bỏ sức chạy trốn không ngừng. Sau khi nhận lấy, tất cả cảm ơn Đàm Thanh, rồi uống cạn phần nước còn lại.

Trông đám người kia không phải hạng người thân thiện, là kiểu dân anh chị, lôi mấy con dao phay ra khỏi túi rồi ném xuống.

Thật ra, lúc đầu người đàn ông kia còn do dự, không muốn giao nộp. Nhưng sau khi thấy bóng mấy nhân viên giấy lướt qua trong bóng tối phía trước, anh ta không còn chần chừ gì nữa.

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, anh ta quyết đoán nộp lại vũ khí.

Cuối cùng, cả nhóm cũng lần lượt đi qua cổng soát vé. Họ đứng đợi trên sân ga thêm một lúc thì một đoàn tàu chầm chậm lao ra từ đường hầm tối đen.

Từ vị trí này, ai cũng có thể thấy ánh đèn lờ mờ le lói trong toa tàu. Tiếng ầm ầm vang lên, mỗi lúc một gần hơn. Không khí trên sân ga trở nên căng như dây đàn, ai nấy đều thấp thỏm.

Tất cả đều đã đọc kỹ bảng quy định kỳ lạ dành cho hành khách.

Sau khi xem qua thông tin khu vui chơi và nội quy cư dân Thanh Hà Nhã Viên, mọi người dần hiểu ra một điều là tuyến tàu điện ngầm này có luật lệ riêng và rõ ràng nó không giống tàu điện ngầm bình thường.

Có vẻ… trên tàu vẫn có người, nhưng vào thời điểm này, ai có thể khẳng định rằng những “hành khách” kia là người?

Đàm Thanh nhìn cánh cửa tàu từ từ mở ra, bất giác nhớ lại một chuyện. Anh ấy cũng từng thấy quảng cáo của khu Thanh Hà Nhã Viên, thực chất Thanh Hà Nhã Viên là một nghĩa trang.

Những căn hộ ở đó chính là nơi an táng người chết, đó là lý do Hứa Tử Lạc luôn thấy ngột ngạt khi sống ở đó. Đó cũng là lý do mỗi căn hộ đều gắn ảnh chân dung cư dân… nhưng toàn là ảnh đen trắng.

Nếu Thanh Hà Nhã Viên là nghĩa trang, vậy thì tuyến tàu điện ngầm số 7 trước mặt cũng là tàu dành cho... người chết còn gì?

Hình như vừa nãy có những bóng đen khác chuyển động trong toa tàu! Đàm Thanh lập tức tỉnh táo lại. Cửa tàu mở ra, đập vào mắt mọi người là…

Một hình bóng mờ ảo, khó mà nhận ra đó là người, nhưng rõ ràng không phải xác chết.

“Hì hì...”

Ở cuối toa, tiếng cười the thé như điên loạn của một cô gái vang lên, rùng rợn kéo dài, lẫn trong đó là những lời thì thầm quái đản văng vẳng khắp nơi.

“Vé tàu…!”

“Vé… vé của tôi đâu rồi?” Một tiếng hét hoảng loạn vang lên giữa sân ga.

Mọi người giật mình, vội vã nhét vé vào túi, không ai dám lên tiếng.

Chung Điển đứng ngay cạnh toa số 3, là người gần cái xác nhất. Cậu ta nghiêng đầu nhìn rồi khẽ nói: "Sao chuyến tàu này lại khủng khiếp thế nhỉ?"

Những hành khách còn đứng trên sân ga sợ nhũn cả chân. Hình như một nhóm “hành khách” vô hình đã xuống ở trạm này, từ giờ nơi đây không còn thuộc về họ nữa.

334: “Đợi đấy, thể nào đám xác sống lên tàu ở Thanh Hà Nhã Viên cũng xé xác Tô Dao Linh ra từng mảnh.”

777 liếc quanh sân ga, thấy vài người mới đang tái mặt, trông rất xanh xao và một người đàn ông đang bế theo một đứa trẻ: “Thật hả? Lũ xác sống đâu rồi?”

Cho đến lúc cửa tàu đóng lại, vẫn không thấy bóng dáng quái vật nào xuất hiện.

334: “?... Hôm nay đám quỷ ở trạm này xin nghỉ phép hết rồi à?”

Xác sống: “Cảm ơn vì lời mời. Đám xác sống ở Thanh Hà Nhã Viên bị thiêu sạch cả rồi. Tôi nhẹ người hẳn.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play