“Fuck! Muốn lên thì nhanh cái chân lên! Đừng có đứng chắn giữa cửa như thế!”

Gã mặc áo ba lỗ đen gắt lên, giọng the thé, khó nghe đến chói tai. Anh ta giơ tay đẩy mạnh Chung Điển sang một bên, Chung Điển không kịp phản ứng, suýt nữa thì ngã lăn xuống đất.

Nhưng gã mặc áo ba lỗ đen chẳng thèm nói xin lỗi, còn ngang ngược: “Có chết thì chết một mình, đừng kéo theo người khác!”

“Anh Trương, đợi tụi em với!”

Ba tên đàn em nhanh chóng lên tàu với anh ta.

Tên thấp nhất trông khá thô kệch, hai tên còn lại cao ngang nhau, một tên có hình xăm kín tay, tên kia là con trai nhưng lại để tóc dài. Bốn gã đàn ông, nhìn từ gương mặt đến hành động đều cho thấy họ không phải người đàng hoàng.

Thật ra, bọn họ chẳng phải loại người tốt đẹp gì, đặc biệt là tên cầm đầu tên Trương Tuấn. Anh ta từng ngồi tù vì tội cướp giật và lừa đảo. Ra tù chưa được bao lâu, anh ta lại kéo theo vài tên đàn em đi thu tiền bảo kê, dọa nạt mấy kẻ sống lay lắt dưới đáy xã hội.

Hôm nay suýt nữa bị cảnh sát tóm, may mà thế giới tự nhiên rối loạn… Thời buổi loạn lạc là môi trường hoàn hảo cho đám người sống không cần đạo đức như họ. Cũng vì vậy, Trương Tuấn ngày càng ngang ngược, lộng hành, coi trời bằng vung.

Tuy nghiện internet, nhưng Triệu Phi Cốc vẫn là một công dân biết tôn trọng pháp luật. Nhìn thấy hành vi thô lỗ kia, cậu ấy cau mày, lẩm bẩm bằng giọng đầy bất mãn: “Loại người gì vậy? Đụng người ta mà không thèm xin lỗi.”

Chung Điển chỉ lắc đầu, thì thầm đáp: “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện…”

Dù các cửa khác của toa tàu cũng mở, nhưng họ chẳng dám mạo hiểm. Huống chi lúc nãy ở đuôi tàu còn có một tràng cười kỳ dị. Có đám lưu manh đi trước mở đường, ít nhất cũng cho thấy toa số 3 tạm thời an toàn.

Đàm Thanh và Hứa Tử Lạc theo sát phía sau, nhanh chóng lên tàu, cuối cùng là mấy sinh viên đại học. 

Trần Y Nam bị tiếng chuông tàu vang lên đột ngột làm cho giật mình, đứng ngẩn ra vài giây rồi bị tụt lại cuối cùng. Vừa kịp hoàn hồn, cô ta vội vàng nhấc chân chạy tới, chuẩn bị bước lên tàu. Nhưng đúng lúc đó, trực giác khiến cô ta quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt cô ta quét về phía sau toa…

Chỉ một cái nhìn thôi... cũng đủ khiến cô ta tái mặt, mồ hôi lạnh vã ra như tắm! Đó là một cảnh tượng mà cô ta chưa từng dám nghĩ sẽ xảy ra ngoài đời thực và ngay cả sau cuộc tháo chạy nghẹt thở khỏi công viên giải trí.

Vì không có đèn pin, ánh sáng duy nhất trên sân ga đến từ bên trong toa tàu, hắt qua những ô cửa sổ. Những nơi có thể nhìn rõ chỉ chiếm một phần rất nhỏ, phần lớn không gian vẫn bị bóng tối nuốt chửng.

Và chính trong màn đêm lờ mờ ấy, cô ta nhìn thấy một khuôn mặt đẫm máu. 

Đôi mắt nó mở to, đỏ lừ, miệng há hốc, khắp mặt là những lỗ thủng chi chít. Nửa dưới khuôn mặt đỏ rực như ngâm trong máu. Điều kỳ lạ là cô ta cảm giác như thể khuôn mặt đó giống quái vật, đang thể hiện một niềm vui điên cuồng.

Nó vui vì nhìn thấy cô ta sao…? Chỉ trong tích tắc, khuôn mặt ấy biến mất.

Trần Y Nam hét toáng lên rồi lao thẳng vào trong toa, cô ta chỉ tay ra ngoài, run rẩy nói: "“Bên ngoài… có… có cái gì đó!”

"Hét cái gì? Lớn rồi mà không biết ăn nói đàng hoàng à?"

Mặt Trương Tuấn tối sầm xuống, vũ khí của anh ta đã bị tên kiểm soát vé đáng ghét thu mất, bây giờ lại chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, khiến anh ta cực kỳ bất an. 

"Ngoài la hét thì đàn bà còn làm được gì? Có đẹp cỡ nào cũng vô dụng, một lũ vô tích sự."

Một cô gái cao, tóc ngắn, khoác áo chống nắng màu nâu bước tới gần Trần Y Nam an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ. Em thấy gì vậy? Bên này còn nhiều người lắm, kể cả mấy con quái vật không có mắt kia xuất hiện thì cũng không cần quá lo đâu."

"Chị không biết đâu, cái em nhìn thấy không phải là những con quái vật đó, mà là… là…"

Trần Y Nam ấp úng, vẫn chưa tìm ra được từ nào để diễn tả, khi cánh cửa toa tàu từ từ khép lại, cô ta mới thở phào một hơi, dần bình tĩnh lại.

"Đệch, rốt cuộc mày đã thấy cái gì?" Trương Tuấn nóng nảy, khuôn mặt hung dữ đầy đe dọa: "Không nói thì tao quẳng mày ra khỏi tàu bây giờ!"

“Tôi… tôi cũng không biết đó là… là thứ gì nữa.”

Trần Y Nam lắc đầu, ánh mắt hoang mang, đầu óc cô ta trống rỗng, không thể mô tả rõ ràng thứ mà mình đã thấy.

"Cậu chắc là mình đã nhìn thấy gì đó chứ?"

Triệu Phi Cốc xen vào, sợ cô ta bị áp lực tinh thần quá lớn nên sinh ra ảo giác: "Lúc đó chúng ta đều ở bên ngoài mà, sao chỉ mình cậu thấy?"

Cô gái được gọi là “chị” tiếp tục an ủi: “Không sao đâu. Dù ngoài đó có quái vật thật thì hiện giờ tàu đã rời khỏi nhà ga, chúng ta đã đi được một đoạn rồi. Ít nhất bây giờ... chúng ta an toàn.”

Tuy Trần Y Nam đã dần bình tĩnh lại, nhưng vẻ lo lắng vẫn hiện hữu trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của cô ta.

Cô ta cảm thấy những lời Mạnh Âm nói rất hợp lý, nhưng không thể ngừng suy nghĩ… rốt cuộc, họ không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra trong những toa tàu khác và nếu con quái vật vẫn còn ở trong đó… chỉ cần nghĩ đến thôi cô ta đã cảm thấy rùng mình.

“Xin vui lòng giữ trật tự trên tàu và không làm phiền hành khách khác.” Thông báo bất ngờ trên xe khiến mọi người giật mình.

“Kính chào quý hành khách. Chào mừng quý khách đã lên tuyến tàu điện ngầm số 7. Hành trình lần này sẽ đi về hướng... rì... rì... Xin hãy đứng vững và bám vào tay vịn khi tàu đang chạy.”

Không phải ai cũng biết về truyền thuyết tuyến số 7. Ví dụ, Trương Tuấn và những người khác không hề hay biết gì về tuyến tàu điện ngầm trong thành phố. Nhưng một số sinh viên đại học lại biết, thực ra không có tuyến số 7.

Tuyến số 7 không tồn tại trên bản đồ thực tế, nhưng lại vô cùng nổi tiếng trong những câu chuyện ma, đặc biệt là trong thành phố này. Nhiều bài đăng trên mạng đã đề cập đến nó như: những câu chuyện về trẻ sơ sinh chết và những người phụ nữ lạ mặt đang đứng chờ ai đó ở sân ga…

Tóm lại, truyền thuyết về tuyến tàu điện ngầm số 7 hoàn toàn có thể gom thành một bộ sưu tập truyện ma riêng.

Những tin đồn ban đầu về tuyến tàu điện ngầm số 7 cũng đáng sợ không kém. Một khu mộ kỳ lạ, một đội thi công gặp tai nạn ngay trong lúc xây dựng, sau khi công trình hoàn tất vẫn không thể đi vào hoạt động và đến tận bây giờ vị trí chính xác của tuyến này vẫn là một ẩn số...

Tất cả đều như đang chỉ về một thế lực nào đó vô hình, âm u, đáng sợ và vẫn đang tồn tại nơi đây.

Nếu tuyến tàu điện ngầm này được xây dựng dành riêng cho người chết thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra trên tàu.

Chính lúc này, đám người Chung Điển chợt nhớ ra, lúc tàu dừng ở nhà ga khi nãy, họ đã thấy rõ có bóng người ở những toa khác. Nói cách khác, đã có hành khách trên chuyến tàu này rồi! Những hành khách đó, liệu có phải là người bình thường không? 

Cứ nhìn vào những cư dân ở Thanh Hà Nhã Viên, hay những nhân viên trong công viên trò chơi với tay chân cụt lủn, mọi người sẽ hiểu… cả nhóm lập tức im bặt, không ai dám hé nửa lời.

Trong bầu không khí rợn người ấy, tiếng loa phát thanh vang lên càng rõ ràng hơn. Nhưng giọng nói vô cảm, xen lẫn với âm thanh rè rè nhiễu sóng, lại càng khiến cho ai nghe thấy cũng nổi da gà.

“Khi đi tàu, vui lòng tuân thủ nghiêm ngặt các quy định dành cho hành khách. Quy định đặc biệt tại trạm này là: Đừng để hành khách khác phát hiện bạn vẫn còn sống…”

“Trạm dừng kế tiếp: Trạm Mỹ Thực Viên.”

“Hành khách muốn xuống tàu, vui lòng chuẩn bị vé và đứng chờ ở cửa bên phải. Chúc quý khách có một hành trình vui vẻ.”

“Những hành khách khác...?” Chẳng lẽ… họ không phải người sống sao?

Sau những gì đã trải qua ở Thanh Hà Nhã Viên, Đàm Thanh lập tức hiểu được điều gì đang chờ đợi họ. Câu cảnh báo ấy không chỉ đơn giản là một quy định, mà thực chất là một tín hiệu rõ ràng về những gì sắp đến.

Nếu may mắn, quy định của trạm này có thể là phiên bản thu nhỏ hoặc bản sao của những quy tắc đã từng tồn tại ở Thanh Hà Nhã Viên.

“Đừng để lộ mình là người sống…”

Chỉ cần lộ ra sơ hở, khả năng cao là bạn sẽ trở thành món ăn cho những “hành khách” khác trên tàu, Chung Điển nghe đến đó thì không chần chừ nữa.

Cậu ta lập tức ngồi xuống sàn tàu, vốc một nắm thịt thối và máu khô, rồi bôi thẳng lên người mình! Lượng máu còn sót lại dưới đất đã gần cạn, cậu ta không ngần ngại, bóp nát vài bộ phận thi thể để vắt ra chút máu cuối cùng.

Không lâu sau, áo của Chung Điển đã bị nhuốm đầy máu bẩn, cậu ta nghiến răng, dùng tay dính máu quệt thêm vài vệt lên mặt. Triệu Phi Cốc đứng cạnh đó, người từng chơi rất nhiều game sinh tồn kinh dị, hiểu ngay ý đồ của cậu ta. 

Trời ạ… đúng là sinh viên giỏi nhất khoa Văn, đầu óc nhanh nhạy thật. Không cần suy nghĩ thêm, cậu ấy cúi xuống làm theo, dù tay run lẩy bẩy.

Nhưng các cô gái thì không thể, nhìn những mảnh thi thể nằm rải rác trên sàn, có lẽ là phần còn sót lại của những hành khách trước, mặt ai nấy đều như cắt không còn giọt máu. Họ vừa buồn nôn, vừa không dám chạm vào, chứ nói gì đến việc bôi lên người.

Đàm Thanh cũng vậy, anh ấy còn đang lưỡng lự thì đám côn đồ phía sau đã ra tay trước, Trương Tuấn giơ chân đá mạnh, hất Triệu Phi Cốc sang một bên. 

Đùa à? Trên đất chỉ còn vài thi thể, mà lại có tận bốn đứa. Máu đã khô gần hết, phần lớn đã bị Chung Điển vét sạch, giờ chẳng còn lại là bao.

Triệu Phi Cốc bị đá một cú vào bụng, tức đỏ cả mặt, nhưng vẫn không dám lên tiếng phản kháng. Một chọi bốn, cậu ấy đâu có ngu mà nhảy vào chịu đòn, chỉ còn cách đứng nép sang một bên, cắn răng nhìn bọn họ chia nhau từng mảnh xác.

Cảnh tượng trước mắt quá đỗi rùng rợn, khiến Triệu Phi Cốc suýt nôn ra tại chỗ. 

Để sống sót, con người có thể lạnh lùng đến mức không còn xem thi thể kia là một con người nữa sao?

Đúng lúc họ vừa chia nhau xong, cửa thông giữa hai toa xe phía trước bỗng phát ra tiếng động!

Tuyến tàu điện ngầm này không giống mấy tuyến tàu thông thường, cửa giữa các toa không tự động mở mà là loại cửa kéo bằng tay kiểu cũ, cũng nhờ vậy mà mọi người có chút cảm giác an toàn hơn. Ít nhất nếu có thứ gì từ toa khác mò tới, bọn họ còn có thời gian để chặn lại.

Tiếc là Trương Tuấn lúc ấy lại không nghĩ đến chuyện chặn cửa, để giờ đây, khi tiếng kẽo kẹt vang lên, anh ta mới cảm thấy hối hận. Nếu thứ sang từ toa bên kia không phải người thì sao?

Cánh cửa chậm rãi mở ra, đèn trong toa lập lòe chớp tắt, phát ra tiếng điện xẹt xẹt, nghe gai hết cả lưng. Toa tàu lắc mạnh, phát ra những âm thanh u u trầm đục khiến ai cũng phải nín thở.

Trần Y Nam định trốn sau lưng ai đó, nhưng nhớ lại câu thông báo phát ra từ loa, cô ta cắn răng đứng yên. Cũng may có Mạnh Âm đứng bên cạnh, cảm giác an toàn hơn đôi chút.

Dù sao, người sống đâu có lý do gì để sợ hãi.

“Dù tàu điện ngầm này có kỳ lạ cỡ nào thì tôi… tôi… Hả?

Trần Y Nam liếc mắt thêm một lần nữa, cửa từ từ mở ra, nhưng kẻ xuất hiện không phải quái vật hay xác sống, đó là một thanh niên tuấn tú, mắt hơi nheo lại, mặt lạnh lùng, thờ ơ.

Đây... trông đâu giống người chết chứ?

Đúng lúc mọi người còn đang bối rối, cậu thanh niên rời mắt khỏi họ, bước thẳng đến một chiếc ghế rồi ngồi xuống.

Giang Lăng đã rút ra bài học: Đứng lâu chỉ làm mình mệt mỏi.

Tô Dao Linh cũng đã ngồi mấy trạm rồi, tiết kiệm sức lực là điều cần thiết.

Mặc dù những hành khách mới này trông có vẻ bình thường, nhưng ai dám chắc họ không có vấn đề gì? Trước khi mẹ của Trương Bằng Phi trở nên độc ác, bà ta cũng từng là một người mẹ hiền lành.

Nhưng…

Loa phát thanh chỉ dặn đừng để họ phát hiện ra mình vẫn còn sống.

Ai nói người chết không thể ngồi ghế? Nếu Tô Dao Linh nghe được suy nghĩ của cậu, chắc chắn cô sẽ nói: "Có lý."

Nhưng người bước vào sau Giang Lăng không phải cô mà là Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa. Vì vậy, những người vừa còn bối rối thì giờ lập tức trở nên lo lắng. Họ nhìn thấy hai thiếu niên bước vào và trông họ rất kỳ lạ.

Hai người có vẻ chỉ mới độ tuổi vị thành niên, nhưng mắt họ đỏ ngầu, lòng trắng lồi ra. Đôi đồng tử đen cứ di chuyển vô định quanh toa xe, còn khóe miệng lại nở một nụ cười quái dị, như thể thần kinh không ổn định.

Gương mặt nhợt nhạt, hốc mắt trũng sâu, một là xác sống, hai là bị điên…

Nếu là trường hợp sau thì có thể chấp nhận được, nhưng vì loa phát thanh đã thông báo vậy, nên khả năng xảy ra trường hợp trước cao hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play