Gã đầu trọc chỉ còn một mắt, nhưng lại cực kỳ ám ảnh với Đàm Thanh, hay đúng hơn là với những đứa trẻ yếu đuối như Hứa Tử Lạc. Có thể là do cú đá trời giáng của Đàm Thanh khiến gã ghi hận, nên gã bắt đầu lùng sục cả tòa nhà để tìm hai người.

Cuối cùng, gã cũng tìm tới phòng chứa đồ.

Nhưng Đàm Thanh đã chuẩn bị từ trước. Anh ấy bẻ gãy cán chổi trong phòng, biến nó thành vũ khí tạm thời. Khi gã đầu trọc mở cửa bước vào, Đàm Thanh không chần chừ, lập tức lao tới, tặng gã một cú đâm tức tưởi.

Giải quyết xong tên đầu trọc, hai người không thể ở lại đây nữa. Anh ấy lập tức dẫn theo Hứa Tử Lạc tiếp tục chạy trốn trong tòa nhà. Tuy nhiên, số lượng xác sống quá đông, lại càng hung dữ hơn sau khi ngửi thấy mùi máu.

Lối thoát bị chặn kín, không còn đường nào để chạy. Trong cơn tức giận, Đàm Thanh dắt cả đàn xác sống đến thẳng cửa phòng gã tóc dài. Anh ấy dùng máu viết dòng chữ thật to lên cửa rồi đạp mạnh, đá văng cánh cửa.

Quả nhiên, tên đó vẫn đang trốn bên trong, hy vọng sau cuộc thảm sát ngoài kia, mình có thể an toàn sống sót rồi gom góp đồ đạc, nhu yếu phẩm từ các phòng khác. Anh ta định nằm im chờ qua ba ngày.

Dù sao, giọng nói kia cũng đã nói rõ: Đây là một trò chơi, là một phó bản. Mà trong game, hiệu suất càng cao, phần thưởng cuối cùng càng lớn. Trước đây, anh ta chỉ nhận được mười đồng vàng. Lần này, anh ta muốn nhiều hơn thế.

Nhưng điều anh ta không lường trước được là Đàm Thanh lại có thể dắt cả bầy xác sống tới tận cửa. May mà anh ta đã chuẩn bị sẵn vũ khí từ trước. Khi Đàm Thanh đá tung cửa, đám xác sống cũng lập tức tràn vào. Không chần chừ, anh ấy kéo Hứa Tử Lạc chạy xuống cầu thang.

Gã tóc dài không kịp trở tay. Anh ta chỉ thấy Đàm Thanh đạp tung cửa, rồi sau đó là một đám cư dân điên cuồng ùa vào. Anh ta cố giả vờ là một trong số chúng để thoát thân, nhưng không ngờ lũ xác sống chẳng cho cơ hội nào, một con nhào tới, cắn thẳng vào tay anh ta.

Anh ta cứ nghĩ mình đã hiểu rõ luật chơi. Nhưng anh ta không hề biết rằng, ngay khoảnh khắc anh ta với thân phận là một “cư dân” nhận ra mình không giống lũ thây ma kia thì số phận của anh ta đã được định sẵn là phải chết.

Thứ quyết định sống hay chết không phải điều gì to tát, mà là nhận thức. Gã tóc dài tàn nhẫn đến mức tự tay chặt đứt cánh tay mình để thoát thân. Anh ta liều mạng phá vòng vây, lao ra khỏi căn phòng.

Ở tầng dưới, hành lang nồng nặc mùi máu tanh và thây ma phân hủy. Cả đám xác sống lồm cồm bò lên, đông nghịt như dòng người chen chúc về quê dịp Tết.

Gã tóc dài không còn đường lùi, anh ta chỉ có thể lao lên sân thượng. Vừa chạy đến nơi, anh ta nghe thấy tiếng bước chân đằng sau. Quay lại nhìn, oan gia ngõ hẹp, Đàm Thanh và đứa trẻ kia cũng đang lao lên theo.

Ngay phía sau họ là một bầy xác sống, lết đi lệt xệt, miệng phát ra những tiếng rít ghê rợn, chúng đã đánh hơi được con mồi.

May mà bên kia mái nhà còn một lối thoát dẫn xuống tầng dưới. Gã tóc dài chạy rất nhanh và trong đầu anh ta đã có sẵn kế hoạch: Để Đàm Thanh và đứa trẻ làm mồi nhử, dụ lũ xác sống đi hướng khác, còn anh ta thì lao đến lối thoát, khóa cửa lại, nhốt hai người kia trên nóc nhà cho tới chết.

Xác sống vẫn kéo đến không ngừng.

Khu Thanh Hà Nhã Viên là một mê cung của chung cư, mỗi tòa nhà đều chật kín “cư dân”.

Trốn kiểu gì cũng vô ích!

Đàm Thanh bị cắn nhiều chỗ, cánh tay phải đầm đìa máu, hơi thở nặng nề, thể lực cạn kiệt. Anh ấy đảo mắt nhìn quanh, thấy một đống đồ bỏ đi chất ở góc. Anh ấy lập tức bế Hứa Tử Lạc chạy tới.

Anh ấy nhét cô bé vào một chiếc thùng sắt bị lật ngửa, rỗng ruột. Hy vọng nơi đó có thể che giấu cô bé khỏi mùi máu, khỏi tiếng rên của lũ xác sống. Xong xuôi, anh ấy định bước ra ngoài, dụ lũ xác sống rời đi.

Nhưng Hứa Tử Lạc kéo chặt tay anh ấy, không cho anh ấy đi đâu cả.

"Nguy hiểm! Rất nguy hiểm!" Cô bé nói, giọng gấp gáp.

Tiếng rít gào của lũ xác sống ngày càng gần, Đàm Thanh cau mày, sốt ruột: "Chú biết! Nhưng nếu chú không ra thì cả hai chúng ta sẽ chết ở đây!"

Hứa Tử Lạc chỉ vào thái dương, ánh mắt kiên định: "Nguy hiểm! Trốn đi!"

Nhìn lũ xác sống đã vây tới chân thùng, Đàm Thanh nghiến răng, quyết định cược một lần cuối, anh ấy cũng chui vào trong. May thay, chiếc thùng đủ rộng để chứa cả hai người.

Chiếc thùng sắt nằm úp sát sàn mái, Đàm Thanh kéo một tấm ván gỗ che kín miệng thùng, trong lòng thầm cầu nguyện: Đừng bị phát hiện, đừng bị phát hiện…

Nhưng… tiếng bước chân của tử thần đang ngày một gần hơn…

Bỗng dưng, một cơn gió mạnh ập tới, thổi mảnh vụn bên ngoài va đập vào nhau loảng xoảng. Qua khe hở giữa những tấm ván gỗ, Đàm Thanh nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng mà suốt đời anh ấy chưa từng chứng kiến.

Giờ đây bầu trời đen ngòm cuồn cuộn mây đỏ như máu. Tiếng trống kinh hoàng vọng ra từ giữa làn sương máu dày đặc, dồn dập đến mức khiến người ta khó chịu. Mây đen sà xuống thấp, trong không trung lóe lên những tia chớp màu đỏ rực và xanh thẫm chằng chịt.

Ngay hướng gã tóc dài đang chạy trốn, đột nhiên xuất hiện một vết nứt khổng lồ xé toạc bầu trời.

Không gian như bị xé ra, bên trong vết nứt ấy là một thế giới khác, sáng loá, trắng tinh khiết đến mức không thể nhìn thẳng. Và từ giữa vết nứt đó, một cái bóng lờ mờ ẩn hiện.

Chỉ trong phút chốc, gã tóc dài đã bị cơn gió dữ dội xung quanh xé nát thành từng mảnh!

Dù đang nấp trong một chiếc thùng, tầm nhìn vô cùng hạn chế, nhưng trong đầu Đàm Thanh lại như hiện lên từng hình ảnh, như thể anh ấy đang chứng kiến tận mắt.

Anh ấy “thấy”...

Cái bóng mờ kia chỉ lướt nhìn qua đám xác sống, chúng gào rú điên loạn rồi lập tức tan biến, hóa thành từng làn sương máu giữa tiếng trống cuồng loạn.

Anh ấy “thấy”...

Cả tòa nhà được bao phủ bởi một màn sương đỏ đặc quánh là hậu quả của việc thi thể bị xé nát thành bụi máu.

Anh ấy “thấy”...

Hàng trăm xác sống chưa kịp tiếp cận tòa nhà đã hoảng loạn tháo chạy, tiếng la hét vang lên khắp nơi. Những kẻ không kịp chạy trốn đều bị cuốn vào làn sương máu, không để lại chút dấu vết nào.

Cho đến khi vết nứt dần biến mất, trời đất mới khôi phục lại vẻ bình thường. Làn sương đỏ từ từ rơi xuống, phủ lên mặt đất và các cửa hàng một lớp màu máu như tấm thảm đỏ kinh hoàng.

Đàm Thanh đợi rất lâu, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Anh ấy và Hứa Tử Lạc trèo ra ngoài, nhìn đống thịt vụn dưới đất và mái nhà phủ đầy “thảm đỏ đẫm máu”, anh ấy ngẩn ngơ, sốc đến mức không thốt nên lời…

Từ khi tiến vào nơi quỷ quái này, họ luôn bị đám xác sống truy đuổi, chỉ còn cách ẩn náu, trốn chạy.

Vậy mà cái bóng kia chỉ xuất hiện một lần, đã xóa sạch mọi thứ đang tồn tại mà chẳng tốn sức chút nào.

Nó… rốt cuộc là thứ gì?

Tại sao… lại không giết họ?

Khi còn đang hoảng loạn chưa hoàn hồn, Đàm Thanh lờ mờ nhìn thấy cánh cổng khu dân cư phía xa… đang từ từ mở ra.

Nhưng điều anh ấy không biết là ngay lúc đó, anh ấy đang đứng trong một thế giới hỗn loạn và điên rồ khác. 

"Nó", thứ kia gắng gượng dồn từng tàn lực để hé mở một khe hở, nhìn vào thế giới cũng tàn tạ và xấu xí không kém.

Nhìn xem.

Nhìn lại một lần nữa.

Tại sao tôi vẫn không thấy mặt trời bé nhỏ của tôi?

Lại sai đường rồi sao?

Nghĩ đến đây, nó thấy buồn.

Rồi kéo lê thân thể mệt mỏi, đầy thương tích và đau đớn, nó lại dốc hết sức mở ra vết nứt tiếp theo trong thế giới đầy những đường nét méo mó, hỗn loạn.

Nó mệt mỏi, đau nhức, chỉ mong được gặp lại cô.

“Thanh Hà Nhã Viên đã đóng cửa do tai nạn. Người chơi sống sót vui lòng rời đi trong vòng mười phút. Người chơi sống sót, vui lòng rời đi ngay lập tức!” Lần này, giọng nói không còn non nớt, vui tươi như ban đầu nữa, mà mang theo sự khẩn trương và nghiêm túc.

Đàm Thanh chỉ còn cách đưa cô bé xuống lầu. Hành lang và cầu thang đều trống, không còn tắc nghẽn như trước, họ di chuyển nhanh hơn nhiều. Cho đến khi bước ra khỏi cổng khu dân cư, họ không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Bên ngoài là một lớp sương trắng, hình như những con quái vật không mắt kia đã biến mất khi sương tan. 

Có vẻ như ở Thanh Hà Nhã Viên chỉ còn hai người họ sống sót. Đàm Thanh vẫn nhớ lúc mới vào, nơi này có ít nhất hai, ba chục người.

Hai người tiếp tục bước về phía trước, theo con đường duy nhất còn nhìn thấy được giữa làn sương trắng dày đặc, xung quanh yên tĩnh lạ thường.

Dọc đường, họ không thấy bất kỳ con quái vật không mắt nào mà những người đi trước từng nhắc đến.

Ngược lại, những vết thương trên người Đàm Thanh đang lành lại với tốc độ đáng kinh ngạc, hình như làn sương trắng này có khả năng chữa lành kỳ lạ.

Hứa Tử Lạc hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Anh ấy nhẹ nhàng chạm vào đầu cô bé, không để cô bé thấy nỗi lo trong mắt mình: "Đi đến nơi còn có thể sống sót."

Đây là một con đường phủ đầy sương mù, không có ngã ba, sương giăng kín lối đi. Trong màn sương trắng xóa, phát ra những tiếng thì thầm yếu ớt.

Giống như tiếng lẩm bẩm của một con quỷ trong cơn ác mộng, hoặc như tiếng thì thầm sau lưng trong một khu rừng tối tăm.

Đàm Thanh không dám liều lĩnh bước vào màn sương, đành tiếp tục đi dọc theo con đường trước mặt. May mà chưa đi được bao xa, con đường mòn đã kết thúc. Trước mặt họ là một lối đi xuống, tối đen như mực.

Đàm Thanh bật đèn pin, may là vẫn còn điện. Ngay từ đầu, anh ấy đã không mấy tin tưởng vào việc quản lý của khu dân cư, nên đã giữ toàn bộ đồ đạc bên mình.

Dĩ nhiên, anh ấy không mang theo nhiều, chỉ có một chiếc đèn pin, một đôi còng tay và một chiếc điện thoại không thể liên lạc với bên ngoài. Ngoài ra còn có một chai nước, xem như vật dụng chung của hai người.

Từ hôm qua đến giờ, cả hai chỉ ăn mỗi bánh bao hấp, chắc chắn Hứa Tử Lạc đang đói. Còn Đàm Thanh là một người trưởng thành, đã tiêu hao rất nhiều thể lực, một cái bánh bao hấp là không đủ. Nhưng họ không có lựa chọn nào khác. Đàm Thanh nắm tay Hứa Tử Lạc, hai người cùng nhau đi xuống theo cầu thang.

Lạch cạch.

Lộc cộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play