Ra ngoài, Đàm Thanh không thấy bóng dáng cư dân nào khác. Chỉ gặp lại một vài người sống sót từng vào khu này cùng lúc với mình, cũng là người chơi như anh ấy.

Mọi người đều muốn biết rốt cuộc nơi này có bí mật gì, nên tranh thủ ban ngày đi thám thính xung quanh. 

Nhưng Đàm Thanh nhận ra số người còn lại ít hơn lúc mới vào rất nhiều, hiện tại còn chưa đến một nửa. Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra, hoặc đơn giản là... không ai còn dám ra khỏi nhà nữa.

Cổng khu dân cư đã bị khóa chặt. Có người liều mình trèo qua lan can để thoát ra, nhưng chỉ một lúc sau, người trong khu đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết vọng lại từ xa. Trong ba người trèo ra thì chỉ có một người quay về.

Người đó kể lại rằng, bên ngoài là bọn quái vật đang chực chờ, chính xác là những thứ mà họ đã nhìn thấy trong đêm: không mắt, sau đầu được phủ kín bởi một lớp màng thịt nhầy nhụa.

Hiển nhiên, nơi duy nhất còn an toàn... chỉ có thể là Thanh Hà Nhã Viên. Vì thế, không ai dám liều lĩnh rời khỏi đây nữa. Dù sao, giọng nói lạ lùng kia cũng từng nhắc rất rõ, chỉ cần ở lại đây ba ngày.

Ngày hôm sau, ngay sau khi trời tối, một người đàn ông đột nhiên hét lên như bị điên rồi lao thẳng từ tầng tám xuống đất. Cơ thể anh ta dập nát, bê bết máu nằm sõng soài giữa sân.

Đàm Thanh không bước ra xem. Anh ấy chỉ im lặng, lắng nghe tiếng hét hoảng loạn của người kia vang vọng trong hành lang vắng lặng. Lúc đó là 7 giờ 30 tối, là thời điểm tòa nhà bắt đầu phát đồ tiếp tế. Dù chưa hoàn toàn hiểu hết các quy tắc nơi này, nhưng Đàm Thanh luôn tuân thủ chúng cẩn thận từng chút một.

Theo luật, thời gian phát đồ là lúc mọi người không được phép ra khỏi phòng. Và câu nói cuối cùng người đàn ông ấy thốt lên trước khi gieo mình xuống đất là: "Đừng ăn tôi! Đừng ăn tôi!"

Đàm Thanh lập tức nhận ra giọng anh ta, đó là người từng xung phong đi điều tra ban đêm. Một trong những người gan lì nhất nhóm. Anh ta từng nói muốn tìm ra ai là kẻ đứng sau việc cung cấp đồ tiếp tế và cả người điều hành khu dân cư kỳ quái này.

Bên ngoài, tiếng bánh xe đẩy lăn đều trong hành lang vang lên rất rõ. Đội phát hàng đi từng phòng để giao đồ. Không rõ có bao nhiêu người tham gia, nhưng chắc chắn không thể chỉ vài phút là xong. Không hiểu sao, tiếng lăn bánh đều đều ấy lại khiến người ta sởn gai ốc trong màn đêm tĩnh mịch.

Trong phòng, tiếng đồng hồ tích tắc từng nhịp khiến cho bầu không khí càng thêm nặng nề, căng thẳng.

Đúng 8 giờ tối, thời điểm được cho là “an toàn”. Đàm Thanh mở cửa, bước ra hành lang để lấy phần tiếp tế của mình, anh ấy đoán đó sẽ là bữa tối hôm nay.

Vừa ngồi xuống mở hộp, anh ấy bất chợt cảm thấy có người đang đứng phía sau. Anh ấy lập tức quay đầu lại, là người đàn ông đã gõ cửa nhà anh vào đêm hôm trước! Gã không thuộc nhóm người sống sót đi cùng anh, vậy thì chỉ có thể là cư dân cũ ở đây, hoặc là một kẻ quái dị lang thang nào đó.

Gã đầu trọc, một bên mắt đã mù nhưng chính con mắt ấy lại khiến người ta thấy sởn gai ốc. Nó như từng bị móc ra, rồi tự lành lại, để lại vết sẹo sâu hoắm, quanh viền là từng mô thịt nhăn nheo ghê rợn.

Gã nhìn chằm chằm vào hộp cơm trên tay Đàm Thanh, nước miếng chảy ra ròng ròng, giọng khàn khàn: "Tìm thấy rồi… còn một phần nữa." Gã vừa lẩm bẩm, vừa cười đầy khoái trá. Nhưng Đàm Thanh nhanh chóng cảm nhận được luồng sát khí dâng lên từ người đàn ông kia.

Không chần chừ, anh ấy tung một cú đá thật mạnh, hất văng gã vào tường. Một con dao gọt trái cây rơi ra từ sau lưng gã, rơi “keng” xuống sàn. Nếu chỉ có mình gã trọc mắt mù, anh vẫn còn xoay xở được.

Nhưng không…

Một loạt cư dân kỳ quái bất ngờ lũ lượt xuất hiện trong hành lang. Chúng có làn da tái nhợt, ánh mắt lộ rõ vẻ kích động kiểu hưng phấn bệnh hoạn như thể vừa đánh hơi thấy mùi thịt tươi. Ai nấy đều gào lên, chạy thục mạng về phía Đàm Thanh.

Anh ấy quay người định chạy thì thấy Tử Lạc vừa mở cửa bước ra. Không kịp suy nghĩ, Đàm Thanh lao tới, bế cô bé lên, rồi chạy thẳng về phía cuối hành lang. Trên đường chạy trốn, từng cánh cửa dọc hành lang bất ngờ bật mở. Bên trong, từng “cư dân” lảo đảo bước ra, dáng đi cứng ngắc, mặt mũi trắng bệch, trông cực ghê rợn.

May là hành lang khá hẹp. Nếu rộng hơn chút nữa, có lẽ Đàm Thanh đã bị bao vây từ lâu, nhất là khi anh ấy còn bế theo một đứa bé. Đám “cư dân” đó có vẻ cực khỏe, không biết đau, tinh thần thì đờ đẫn như mất hồn. Gặp từng người một còn có thể chống đỡ, chứ đông thế này thì không ổn chút nào.

Tầng dưới cũng đang có gì đó bò lên, tiến thẳng về phía họ. Không còn cách nào khác, Đàm Thanh đành cắn răng kéo Tử Lạc chạy lên tầng trên. Tiếng la hét vang vọng từ xa, nghe như cũng có chuyện đang xảy ra phía trước. Hiển nhiên, tầng trên cũng chẳng an toàn hơn là bao.

May thay, anh ấy phát hiện một phòng chứa đồ nhỏ, bên trong có xe đẩy và vài món dụng cụ vệ sinh. Hai người nhanh chóng chui vào trốn. Căn phòng rất hẹp, nhưng ít nhất cũng giúp họ có chút thời gian để nghỉ chân hít thở và lấy lại bình tĩnh. Tuy vậy, Đàm Thanh vẫn không hiểu nổi, rõ ràng còn rất nhiều người sống sót, tại sao gã đàn ông đầu trọc kia lại cứ nhất quyết nhắm vào anh ấy?

"Xui thật... chắc do gã thấy chú có hộp đồ ăn." Anh thì thào.

Tử Lạc lắc đầu: "Không phải xui. Có người cố tình giở trò đấy.”

Đàm Thanh ngạc nhiên quay sang: "Tại sao cháu lại nghĩ như vậy?"

Dù biết đánh đấm, nhưng Đàm Thanh lại không giỏi quan sát chi tiết. Trái lại, Tử Lạc luôn để ý những thứ nhỏ nhặt. Lúc anh ấy ra ngoài nhận đồ tiếp tế, cô bé đã nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng bên cạnh, nên âm thầm đi theo.

Đêm tối không có đèn, cô bé lại nhỏ con, đứng sau hộp tiếp tế nên không bị phát hiện. Gã đầu trọc không thấy cô bé, nhưng cô lại thấy rõ gã và phát hiện ra vài điều rất kỳ lạ.

Ví dụ, buổi trưa hôm đó, trên cửa phòng họ từng bị vẽ một dấu chữ thập đỏ. Nhưng khi quay về, dấu đó đã biến mất.

Chưa hết, gương mặt gã đầu trọc, đặc biệt là con mắt bị mù ấy giống hệt ảnh chân dung dán ngoài cửa căn hộ bên cạnh. Rõ ràng... gã chính là hàng xóm sát vách của họ.

Những gì Tử Lạc nói khiến đầu óc Đàm Thanh như sáng ra. Bình thường thì suy đoán này khá kỳ lạ, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, hoàn toàn có thể xảy ra.

"Cháu không thích căn phòng kia." Tử Lạc bỗng thì thầm: "Cảm giác như đang nằm trong một chiếc quan tài."

Đàm Thanh ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại ở chiếc xe đẩy nằm trong góc phòng chứa đồ. Anh ấy bước tới, kéo tấm vải trắng phủ trên xe ra. Dưới lớp vải là mấy chiếc bát sứ trắng, hoàn toàn khác với hộp cơm mà anh ấy nhận được lúc nãy.

Bên trong bát chỉ có cơm trắng, không hề có món ăn nào khác.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, hai người mới phát hiện ra “cơm trắng” đó chỉ được nấu chín một nửa, còn cắm thẳng đôi đũa vào giữa, kiểu bày như vậy chỉ dùng trong cúng tế người chết.

Bát cơm trắng, cánh cửa treo ảnh, những “cư dân” kỳ dị chỉ xuất hiện vào ban đêm... nội quy của tòa nhà thì cấm ra ngoài sau tám giờ tối, nhưng một vài người lại chỉ ra ngoài vào đúng thời điểm đó.

Nơi này không phải khu dân cư bình thường, đây là nơi dành cho người chết. Những người còn sống như họ đang bị nhốt chung với đám người chết đó và phải tìm cách sống sót trong ba ngày.

Thức ăn của người sống không giống với thức ăn của người chết. Vì vậy, chỉ cần che giấu được nguồn tiếp tế, họ mới không bị đám cư dân kia phát hiện.

Bất ngờ, ngoài hành lang vang lên tiếng hét thất thanh. Có người đang vừa chạy vừa kêu cứu. Qua khe cửa, Đàm Thanh nhìn thấy một người đàn ông bị một người phụ nữ đẩy ngã, sau đó lao tới cắn đứt cổ.

Anh ấy lập tức đưa tay che mắt Hứa Tử Lạc.

Gã đàn ông đầu trọc chẳng buồn ngó tới “hộp cơm”, mắt gã chỉ dán chặt vào những con người còn sống, như thể bọn họ mới là món ăn thật sự.

Những “cư dân” đó rõ ràng là một đám xác sống điên cuồng, lúc nào cũng như chỉ chực chờ lao vào xé xác con mồi.

Chắc chắn đã có rất nhiều người từng vào ở khu này và nhiều người đã chết. Đám xác sống không thể phân biệt ai là người sống, ai là xác chết. Thứ duy nhất giúp chúng nhận biết được đó là đồ ăn.

Đêm đó, việc gã đầu trọc đến gõ cửa là để thăm dò. Điều khiến gã quyết định ngồi chờ trước cửa, đó là cây thánh giá vẽ bằng máu trước cửa phòng, đó chẳng khác nào một dấu hiệu đánh dấu mục tiêu.

Đàm Thanh biết ngay ai là kẻ đã làm chuyện đó.

Nhóm người sống sót này bị gom lại một cách vội vàng, không ai thật sự tin tưởng ai. Khi thế giới bên ngoài sụp đổ, liên lạc bị cắt đứt hoàn toàn, rất nhiều người bắt đầu đưa ra các giả thuyết tận thế và hành xử theo bản năng.

Một vài kẻ tâm địa xấu xa từng bị Đàm Thanh và người khác liên thủ “xử lý” trong quá trình trốn chạy, vẫn luôn ôm hận trong lòng.

Và đúng như Đàm Thanh dự đoán, kẻ đứng sau mọi chuyện là một tên lang thang vô công rồi nghề, đầu tóc bù xù, từng là côn đồ mà anh ấy bắt được trong chiến dịch dẹp vấn nạn mại dâm. Hồi mới chạy trốn vào khu này, tên đó từng giở trò đồi bại với mấy cô gái trong nhóm, bị Đàm Thanh dạy cho một bài học, từ đó ghi thù trong lòng.

Rồi trong một lần tình cờ, anh ta phát hiện ra “hàng xóm” ở đây đều có vẻ không phải người thường, giống như xác chết biết đi. Thay vì sợ hãi, anh ta lại cảm thấy hứng thú, rồi nghĩ ra một kế hoạch trả đũa bệnh hoạn.

Anh ta dùng máu vẽ thánh giá sáng lên cửa nhà những người sống sót mà anh ta ghét, đặc biệt là cửa phòng của Đàm Thanh. Xác sống không đọc được chữ, không hiểu ký hiệu hay hình vẽ. Với chúng, tất cả chỉ đơn giản là vết bẩn vô nghĩa. Nhưng nếu có dấu hiệu nào đó được viết lên thì chắc chắn chỉ có người sống mới làm được.

Vì thế, chỉ cần nhìn thấy ký hiệu, đám xác sống có thể biết ngay ai là “món ăn”, ai thì không. Lũ xác sống cũng có luật lệ riêng của chúng. Chỉ khi chúng nhận ra người chơi mới không phải “đồng loại” hoặc khi người chơi mới phát hiện ra bản thân không giống những cư dân kỳ quái kia thì hai bên mới trở thành kẻ thù và tấn công lẫn nhau.

Đáng tiếc, gã tóc dài lại gây thù chuốc oán với quá nhiều người. Anh ta cho rằng những người sống sót khác từng chứng kiến cảnh mình bị Đàm Thanh đánh mà không can thiệp, đều là đồng phạm.

Vì vậy, đêm hôm đó gần như tất cả nhóm sống sót trong khu dân cư đều bị tiêu diệt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play