Thanh Hà Nhã Viên là khu dân cư mới nổi được quảng bá như một “ốc đảo xanh” giữa lòng thành phố.

“Giao thông thuận tiện, cảnh quan yên tĩnh, cây cối tươi tốt, núi đồi trập trùng, sông suối uốn lượn, tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên sống động, cuốn hút.”

“Nơi đây không chỉ trang nhã và khác biệt, mà còn mang nét đẹp nguyên sơ được thiên nhiên ưu ái ban tặng.”

“Thanh Hà Nhã Viên là lựa chọn hoàn hảo dành cho bạn, nơi đáng sống không thể bỏ qua.”

“Tỷ lệ phủ xanh cao, thanh toán linh hoạt theo từng đợt. Giai đoạn một đã mở bán, giai đoạn hai và ba đang trong quá trình thi công.”

“Số lượng có hạn, nhanh tay sở hữu! Gọi ngay để biết thêm chi tiết...”

Thời điểm Thanh Hà Nhã Viên rục rịch mở bán, quảng cáo phủ sóng khắp nơi, từ ga tàu điện ngầm, quảng trường, đến cả rạp chiếu phim.

Dù lúc đó không ai thật sự để tâm, nhưng cái tên “Thanh Hà Nhã Viên” vẫn lặng lẽ in sâu trong tâm trí họ.

Một số người chơi may mắn sống sót sau trò chơi sinh tồn giới hạn thời gian, đã nhặt được một tờ rơi y hệt nằm trên mặt đất, ngay trước cổng khu dân cư Thanh Hà Nhã Viên.

Họ thử gọi số điện thoại in trên tờ rơi, một giọng nữ lạ lẫm và méo mó vang lên, hướng dẫn cách thanh toán để đặt chỗ ở tạm thời trong ba ngày. Chỉ cần chi mười đồng vàng, họ sẽ nhận được chìa khóa từ một chiếc máy đã hỏng nằm cạnh cổng. Trên chìa khóa có ghi rõ tên tòa nhà và số phòng.

Cánh cổng tự động mở ra. Bên trong, một bảng thông báo lớn đập vào mắt họ. Những tờ thông tin lộn xộn dán đầy trên đó, nhưng ngay chính giữa là một thông báo mới được dán gần đây, nổi bật hơn hẳn. Ai đó còn dùng bút đỏ ghi thêm vài dòng nguệch ngoạc ở bên lề. Nội dung như sau:

Nội quy cư dân Thanh Hà Nhã Viên (Không được tự ý viết thêm!)

1. Không được xé, chồng, hay tự ý thay đổi số phòng hoặc hình ảnh gắn trước cửa. Bên quản lý sẽ không chịu trách nhiệm nếu có sự cố xảy ra vì việc đó.

2. Khu dân cư này áp dụng hình thức quản lý không tiếp xúc. Mỗi ngày, vật dụng thiết yếu sẽ được chuyển đến hộp thư trước cửa phòng. Chìa khoá của hộp thư do cư dân tự giữ. Thời gian giao đồ: sáng từ 7:00 - 8:00, tối từ 19:00 - 20:00.

3. Khi nhận đồ, không được ra ngoài. Nhất định không để cư dân khác nhìn thấy vật dụng trong hộp thư của bạn.

4. Không được trộm đồ của người khác. (Thức ăn của họ không giống chúng ta.)

5. Ban đêm không được rời khỏi phòng. Dù có ai gõ cửa, cũng không được mở.

6. Không được treo đồ, vẽ bậy hay viết bất kỳ thứ gì lên cửa phòng của bạn.

7. Hãy luôn nhớ: bạn cũng giống như tất cả các cư dân khác. (Nói dối đấy!)

8. Nếu ai đó giả danh người giao hàng, đừng tin và đừng mở cửa. Người giao hàng sẽ không bao giờ tiếp xúc trực tiếp với bạn.

Quy tắc thì nhiều, mà chữ lại vừa nhỏ vừa khó hiểu. Vì không đọc hết nổi, phần lớn người chơi phải tự ghi nhớ rồi viết lại những điều luật kỳ quặc này, như một cách để tự bảo vệ chính mình.

Tất nhiên, trừ mấy người phớt lờ cảnh báo... thì thường chẳng sống được lâu.

Khu dân cư này xây san sát nhau, không gian chật chội. Những tòa chung cư nối tiếp nhau, mỗi tầng lại có hàng tá phòng nhỏ, gần như không có khoảng trống.

Lạ ở chỗ: Trên cửa mỗi căn hộ chỉ dán tên và ảnh của một người. Không ai biết chắc người trong ảnh là chủ nhà thật sự hay chỉ là người duy nhất còn sống trong căn hộ đó. Chỉ một vài căn có ảnh hai người, nhưng tất cả đều là ảnh đen trắng.

Dù nhìn thế nào, chúng cũng khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc, âm u, kinh dị, đầy ám ảnh.

Trước mỗi căn hộ đặt một chiếc hộp cao ngang hông, có một khe nhỏ để bỏ đồ. Muốn lấy đồ bên trong, người chơi bắt buộc phải dùng chìa khóa để mở ổ khóa ở đáy hộp.

Tới tận thời điểm này, vẫn còn nhiều người không tin đây là một trò chơi thật sự.

Ví dụ như Đàm Thanh.

Anh ấy vừa bước sang tuổi ba mươi. Mải mê công việc, nên đến giờ vẫn chưa từng yêu ai. Anh ấy là cảnh sát, đang công tác tại Sở cảnh sát thành phố, tính cách hiền lành, trẻ trung, ngoại hình sáng sủa.

Cả điều kiện công việc lẫn hoàn cảnh gia đình đều tốt. Bố mẹ cũng từng sắp xếp mai mối cho anh ấy.

Thế nhưng Đàm Thanh lại đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Anh ấy chẳng có thời gian cho việc hẹn hò yêu đương. Mỗi lần bị bắt đi xem mắt, anh ấy đều nói thẳng ngay từ đầu, kết quả là chưa bao giờ có mối quan hệ nào đi đến đâu.

Trước khi mọi thứ sụp đổ, trước khi những sinh vật kỳ dị không mắt bắt đầu xuất hiện… anh đang đứng ngay cổng trụ sở Sở cảnh sát thành phố, chuẩn bị đưa tài liệu cho một đồng nghiệp.

Đột nhiên có một người đàn ông loạng choạng chạy đến, hét lên rằng có người đang bị tấn công bên kia đường.

Đàm Thanh lập tức đi theo. Anh ấy băng qua đường… và chính mắt nhìn thấy bọn chúng.

Một người phụ nữ đang bế một đứa bé, đứng bất động dưới ánh đèn đường. Gương mặt trắng bệch, cô ta liên tục đảo mắt như một chú chim non sợ hãi. Vừa thấy người đàn ông quay lại, cô ta lập tức ôm con chạy thẳng về phía họ.

Nhưng vừa chạy được mấy bước, người phụ nữ đã bị một con quái vật từ trong bóng tối lao ra, túm lấy chân rồi kéo tuột vào khoảng không đen thui.

Trước khi bị lôi đi, cô ta đã buông đứa bé ra và hét lên: "Chạy đi!"

Đàm Thanh và người đàn ông kia lập tức lao tới. Anh ấy vừa đỡ lấy đứa bé thì sau lưng có một tiếng động lạ. Anh ấy quay lại, thấy người đàn ông kia đã bị một bóng đen hình người đè sấp xuống đất. Từ miệng cái bóng, một khối thịt nhầy nhụa trồi ra, trùm kín đầu người đàn ông.

Đàm Thanh lập tức rút súng. Nhưng trước khi kịp bóp cò, anh ấy cảm thấy một luồng gió mạnh phả thẳng vào lưng. Anh ấy xoay người, ôm chặt đứa bé để bảo vệ nó. Rồi anh ấy bàng hoàng nhận ra xung quanh mình là một bầy sinh vật kỳ dị chen chúc…

Toàn là những kẻ không có mắt!

Ngay cả người đàn ông đang nằm trên mặt đất cũng bắt đầu co giật. Mảng thịt phủ trên mặt người này trượt dần về phía sau đầu, để lộ ra khuôn mặt trắng bệch, méo mó. Đôi mắt bị che kín bằng một lớp màng mỏng. Nó gào lên như điên loạn, lao về phía Đàm Thanh.

Không còn thời gian do dự, anh ấy ôm đứa bé bỏ chạy. May là đứa bé rất ngoan, không khóc cũng chẳng làm ồn, im lặng một cách đáng ngạc nhiên.

Dù Đàm Thanh không hiểu “đồng hồ đếm ngược” nghĩa là gì, cũng chẳng rõ những âm thanh kia phát ra từ đâu, nhưng anh ấy lại có khả năng thích nghi cực tốt. Anh ấy không phí sức chống lại thứ mình không hiểu mà chấp nhận nó. Vì thế, điều duy nhất anh ấy cần làm là sống sót. Không biến thành sinh vật khủng khiếp đó là được.

Khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, cuối cùng đứa bé trông chưa đến mười tuổi cũng lên tiếng.

"Bố mẹ cháu… chết rồi đúng không?"

Trông cô bé vô cùng bình tĩnh. Buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, áo khoác xanh, quần dài đen, đi một đôi giày nhỏ. Nếu đi trên phố, cô bé chẳng khác gì một đứa trẻ bình thường.

Đàm Thanh khựng lại, phân vân không biết có nên nói thật hay không.

“Chú không cần phải giấu cháu. Cháu chín tuổi rồi, đầu óc cháu phát triển bình thường.”

Cô bé dừng lại một giây, rồi nói tiếp: "Cháu biết bố mẹ đã biến thành quái vật rồi. Nếu không, bố sẽ không nhìn cháu mà chảy nước miếng như thế."

Quá lý trí…

Đàm Thanh không biết nên thấy may mắn hay lo lắng trước sự trưởng thành quá sớm của đứa bé này.

"Cháu không buồn sao?"

"Buồn chứ… vì họ không thể quay lại nữa." Cô bé khẽ nói: "Mẹ bảo cháu chạy. Mẹ không muốn cháu chết."

"Cháu cho chú biết tên được không?"

"Cháu tên là Hứa Tử Lạc."

"Tiểu Lạc... cháu không sợ chú là người xấu à?"

"Chú là cảnh sát. Thầy giáo nói cảnh sát không phải người xấu."

"Sao cháu biết chú là cảnh sát?" Anh ấy đâu mặc đồng phục.

"Chú có súng. Người có súng chỉ có thể là cảnh sát hoặc kẻ xấu."

Tử Lạc nói tiếp: "Chú đến cứu bọn cháu. Người xấu sẽ không làm vậy, nên chú chỉ có thể là người tốt."

"Cháu thông minh lắm..."

Đàm Thanh hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười: "Được rồi, chú tên là Đàm Thanh. Cứ gọi chú là chú Đàm cũng được. Giờ mình cần tìm một chỗ an toàn trước đã, sau đó chú sẽ cố liên lạc với những người còn sống."

Điện thoại thì mất sóng. Súng cũng đã rơi đâu mất trong lúc trốn khỏi đám quái vật. Dù còn giữ thì đạn cũng đã bắn hết.

Sau đó, hai người gặp được vài người sống sót khác, họ cùng nhau di chuyển đến một khu dân cư có ánh đèn sáng nổi bật giữa màn đêm đặc quánh.

“Thanh Hà Nhã Viên.”

Lạ ở chỗ, ngay trước cửa căn hộ lại dán một tấm ảnh chụp chung của anh ấy và Tử Lạc. Không giống ảnh chụp bình thường, nhìn như ảnh được trích từ camera an ninh ở cổng chính của khu dân cư.

Căn hộ họ được phân cũng khá rộng. Hai phòng ngủ, một phòng khách, đủ để anh ấy và Tử Lạc mỗi người một phòng.

Đêm đầu tiên trôi qua không mấy yên bình. Nửa đêm, có tiếng gõ cửa.

Đàm Thanh lập tức tiến lại nhìn qua mắt mèo. Ngoài cửa là một người đàn ông lạ, đứng im, không cử động, không nói một lời, chỉ gõ từng tiếng một đều đặn. Lạ hơn là có vẻ gã biết bên trong có người đang nhìn. Gã quay đầu lại, nở một nụ cười ghê rợn.

Về lý thì người bên ngoài không thể nhìn thấy người bên trong qua mắt mèo. Ánh mắt đó khiến Đàm Thanh cảm thấy nổi da gà. Dù vậy, người đàn ông kia không phá cửa, cũng không hề có ý định xông vào.

Nơi này có một quy tắc bất thành văn: “Không mở cửa vào ban đêm.” Cho dù không có quy tắc đó, anh ấy cũng chẳng dại gì mà mở cửa vào lúc này. Ai biết được bên ngoài cánh cửa ấy là người, hay là thứ gì khác?

Rạng sáng, thêm một người đàn ông lạ xuất hiện trước cửa. Ông ta không nói một lời, chỉ đứng im và gõ cửa theo từng nhịp đều đặn, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy.

Gõ một lúc, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng. Giọng điềm tĩnh, bảo mình đến phát đồ tiếp tế, hỏi trong nhà có thiếu gì không, nói rằng họ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Trí nhớ của Đàm Thanh không tốt lắm, nhưng những quy định dành cho cư dân thì anh ấy vẫn nhớ rất rõ. Cho nên, anh ấy không mở cửa. Sau đó người đàn ông chuyển sang căn hộ bên cạnh, có vẻ ở cùng tầng với anh ấy. Cánh cửa ấy mở ra, rồi... hoàn toàn im lặng.

Khi trời sáng hẳn, Đàm Thanh mới bước ra kiểm tra. Cửa căn hộ kia đã đóng kín. Anh ấy gõ cửa, gọi mấy lần cũng không ai đáp lại. Tuy nhiên, dưới khe cửa… có thứ gì đó từng chảy ra, giờ đã khô thành một vệt đen sì.

Chỉ liếc qua, Đàm Thanh đã nhận ra ngay, đó là máu. Nhưng chuyện kỳ quái vẫn chưa dừng lại ở đó. Ban ngày, lúc chuẩn bị ra ngoài dò xét tình hình, Hứa Tử Lạc cứ nằng nặc đòi đi theo. Cô bé bảo ở nhà mãi rất chán, không chịu nổi.

Đàm Thanh không đành để cô bé ở lại nơi kỳ lạ này một mình. Dù ra ngoài cũng chẳng an toàn gì, nhưng ít nhất anh ấy có thể để mắt trông chừng. Trong hộp đồ đặt trước cửa có hai cái bánh bao hấp và hai chai nước. Anh ấy mang vào, tự nếm thử trước. Thấy không có vấn đề gì mới đưa phần còn lại cho Tử Lạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play