Tôn Vệ cố gắng ghìm lại đôi chân đang run rẩy dữ dội, hoảng loạn đến mức chẳng thể suy nghĩ gì thêm, đơn giản là tắt luôn điện thoại.

Nếu là ngày thường, chỉ cần nghe tin Ngu Nhã bị thương, dù chỉ là xước da thôi, cậu ta đã lao đến hỏi han ngay lập tức.

Nhưng bây giờ, Ngu Nhã đã bị chặt đứt chân, vậy mà cậu ta lại chẳng hề nghĩ đến chuyện gọi cho cô ấy, trong đầu chỉ luẩn quẩn một nỗi sợ duy nhất, cậu ta có phải đã bị Ngu Kha ghi hận thật rồi không?

Giờ thì Tôn Vệ đã hoàn toàn hiểu ra.

Ngu Kha đúng là một kẻ điên.

Cô ta làm việc chẳng bao giờ quan tâm đến hậu quả (dù hiện tại vẫn chưa ra tay).

Ngu Kha vốn đã không được yêu thích trong Ngu gia, chẳng có gì để mất.

Hơn nữa, cho dù có chết, cô ta vẫn có thể trọng sinh trở lại.

Nhưng cậu ta thì không.

Cậu ta vẫn còn một cuộc đời tươi đẹp phía trước. Nếu thật sự dám ra tay với Ngu Kha, với tính cách của Ngu Du, chắc chắn cậu ta sẽ không thể yên thân.

Dù Ngu gia không ra mặt vì Ngu Kha, nhưng nếu Tôn gia biết chuyện, dù có bảo vệ cậu ta, họ cũng sẽ hoàn toàn thất vọng.

Dựa theo tính cách của những người trong nhà, có khi họ còn mong cậu ta gây chuyện lớn, để rồi tiện thể đẩy cậu ta đi thật xa, tốt nhất là cả đời không quay về.

Những rắc rối vặt vãnh cậu ta gây ra ở trường, miễn là không ảnh hưởng đến đại cục, thì vẫn chẳng sao.

Nhưng nếu thực sự dính vào một vụ giết người…

Tôn gia chắc chắn sẽ không ngần ngại vứt bỏ cậu ta.

Cho nên, dù biết rõ Ngu Kha hận không thể giết chết mình, Tôn Vệ cũng không dám thật sự ra tay trước.

Quan trọng nhất chính là Tôn Vệ cảm thấy Ngu Kha thực sự có khả năng trọng sinh mãi mãi.

Nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng cậu ta lại có một linh cảm mãnh liệt rằng điều này có khả năng là thật.

Hiện tại, cậu ta ngồi xổm ở đây, không chỉ để xác minh xem những lời Ngu Kha nói là thật hay giả, mà còn vì trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực dường như đang nhắc nhở cậu rằng…

Hôm nay có lẽ thật sự sẽ có chuyện xảy ra.

Nếu lần này chọc giận Ngu Kha quá mức, ai biết kiếp sau cô ta sẽ trả thù cậu ta thế nào?

Mặc dù "kiếp sau" là thứ gì đó quá xa vời với Tôn Vệ, bản thân cậu ta cũng chẳng thể giữ lại ký ức.

Nhưng nếu nghiêm túc suy nghĩ, cậu ta đột nhiên nhận ra mình đang tự đẩy bản thân vào chỗ chết.

Vẫn còn cơ hội để tránh khỏi tai họa hôm nay.

Vẫn còn cơ hội để khiến Ngu Kha đừng ghi hận cậu ta nữa.

Suy cho cùng, mâu thuẫn giữa cậu ta và Ngu Kha cũng chỉ là vài lần đấu khẩu, cùng lắm là hiểu lầm cô ta quá nhiều lần mà thôi. Chỉ cần chân thành xin lỗi, cầu xin tha thứ, thế là xong.

Chẳng cần thiết phải đẩy mọi chuyện đến mức ngươi chết ta sống.

Dù sao thì, phần lớn thù hận của Ngu Kha đều nhắm vào Ngu Nhã.

Tôn Vệ thừa nhận, cậu ta thật sự thích Nhã Nhã.

Nhưng so với tính mạng của mình?

Ngu Nhã cũng chẳng còn quan trọng đến thế.

Cậu ta vẫn còn rất yêu đời, rất trân quý mạng nhỏ này.

Mà nói đi cũng phải nói lại, liệu Ngu Nhã có thực sự vô hại như cô ấy thể hiện không?

Lúc bản thân bị đe dọa đến tính mạng, Tôn Vệ bắt đầu dao động.

Sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, cậu ta quyết định: Về sau tốt nhất nên tránh xa Ngu Du, càng phải rời xa Ngu Kha.

Như vậy, cậu ta hẳn có thể bình an tốt nghiệp.

Mà sau khi tốt nghiệp rồi, trời cao biển rộng, thế giới này rộng lớn như vậy, chẳng lẽ Ngu Kha còn có thể nhớ mãi một kẻ như cậu ta sao?

Tôn Vệ ở bên này vẫn còn đang tự hỏi, cố gắng tìm cách lẩn tránh nguy hiểm.

Sau khi đưa Lý Mạt đến phòng y tế, bác sĩ lập tức truyền dịch cho cô.

Tôn Kỳ Kỳ và Bạch Hân Nhiên không hề do dự, xoay người rời đi ngay lập tức mà chẳng buồn ngoảnh lại.

Chỉ vài phút sau khi hai người họ đi khỏi, Lý Mạt tỉnh dậy.

Cô ta đưa mắt nhìn quanh. Trong phòng y tế ngoài bác sĩ ra, chẳng còn ai khác.

Khoảnh khắc ấy, một nỗi thê lương dâng tràn trong lòng cô.

Theo bản năng, cô ta muốn gọi cho Ngu Nhã. Nhưng vừa chạm vào điện thoại, bàn tay lại khựng lại giữa chừng.

Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt.

Lý Mạt thật sự sợ hãi.

Ngu Kha là một kẻ điên.

Khoảnh khắc đối diện với sát ý trong mắt Ngu Kha, cô ta cảm thấy cả người mình như bị bóp nghẹt, gần như không thở nổi.

Ở chung một không gian với Ngu Kha lâu hơn nữa, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ chết.

Không phải bị dọa chết, thì cũng sẽ bị chính tay Ngu Kha giết chết.

Cứ nằm đó hồi lâu, đến khi bác sĩ thay cho cô lọ glucose cuối cùng.

Lý Mạt vẫn còn trống rỗng, cho đến khi chiếc điện thoại bên tay bất ngờ rung lên, kéo cô trở về thực tại.

Cô ta cầm điện thoại lên, mở nhóm chat lớp ra, vừa nhìn thấy tin nhắn liền biến sắc.

[Cha Tôn Của Mày: Ngọa tào ngọa tào, nima! Xảy ra chuyện lớn rồi!!!]

[?? Cái gì?? Tôn Vệ, cậu vẫn chưa chết sao?]

[Ngọa tào, lúc nãy không để ý thời gian, giờ mới nhận ra… Nhưng mà Tôn Vệ, sao cậu vẫn chưa chết? Lẽ nào Ngu Kha nói sai?]

[Cha Tôn Của Mày: !! Cút đi, lão tử giờ không có tâm trạng đôi co với các cậu!!!]

[Sói Xám Nằm Vùng Ở Thôn Cừu: Bên cậu xảy ra chuyện gì vậy?]

[Cha Tôn Của Mày: [video]]

Cả lớp lập tức bấm vào video.

Xem xong, ai nấy đều biến sắc.

Trong video…

Trên đường đua, những chiếc siêu xe lao vút đi như chớp, tiếng động cơ gào thét vang vọng cả khu vực.

Nhưng khi những chiếc xe vừa phóng đến một vị trí nào đó thì..

“PHANH!!”

Một tiếng nổ dữ dội vang lên.

ẦM!!!

Chiếc xe dẫn đầu phát nổ ngay tại chỗ.

Video rung lắc dữ dội, hiển nhiên là người quay cũng bị dọa sợ đến mức tay run lên.

Thậm chí trong video còn nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Tôn Vệ.

Ngọn lửa bùng lên, hất tung chiếc xe đầu tiên lên không trung.

Những chiếc xe phía sau phản ứng không kịp, dù không bị lật nhào như chiếc xe đầu tiên nhưng vẫn bị cuốn vào vụ nổ.

Tiếng nổ liên tiếp vang lên.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, nhanh chóng lan tràn. Những mảnh kính vỡ và linh kiện xe bị hất tung, văng xa khắp nơi.

Lửa cháy ngùn ngụt.

Tiếng gào thét thảm thiết vọng ra từ trong xe, khiến ai nghe thấy cũng lạnh sống lưng.

Những chiếc xe chưa bị ảnh hưởng lập tức đổi hướng, bỏ chạy khỏi khu vực nổ với tốc độ nhanh nhất có thể.

Trong video, ba chiếc xe bốc cháy hừng hực, lửa lớn nuốt chửng toàn bộ thân xe.

Bên trong, những người bị mắc kẹt tuyệt vọng giãy giụa giữa biển lửa, tiếng gào thét xé lòng vang vọng khắp nơi.

Dù chỉ cách qua màn hình, âm thanh ấy vẫn khiến người xem rợn tóc gáy, như thể từng tiếng kêu cứu đang đâm thẳng vào đại não và linh hồn bọn họ.

Bọn họ có thể không quen biết những nạn nhân kia, nhưng đó đều là những mạng người sống sờ sờ!

Khói đặc cuồn cuộn tuôn ra từ cửa sổ xe, che lấp mọi thứ bên trong, không ai biết tình trạng những người mắc kẹt giờ ra sao.

Tiếng hét thảm thiết dần yếu đi… nhưng vẫn không có ai thoát ra ngoài.

Lực lượng cứu hộ cũng chưa kịp đến.

[Cha Tôn Của Mày: Nổ xe rồi! Mẹ nó, mấy chiếc xe bị nổ tan tành! Tôi xuống dưới xem sao, lát nữa nói chuyện sau.]

Nhìn thấy tin nhắn của Tôn Vệ, các bạn học đang chìm trong sự chấn động của video mới bừng tỉnh lại.

[Cậu không lo chạy xa mà còn mò xuống xem? Thật sự chán sống rồi à? Cậu quên trên người mình còn cái buff tử vong sao?]

[Đúng đó, nếu tôi là cậu, giờ phải chạy càng xa càng tốt! Còn liều mạng xông lên làm gì, muốn chết chắc?]

Những lời này lập tức làm Tôn Vệ khựng lại.

Tuy cách nói có hơi khó nghe, nhưng không thể phủ nhận… chúng rất có lý.

Ngu Kha đã nói hôm nay hắn sẽ chết.

Tôn Vệ không dám tưởng tượng, nếu hắn không nghe lời Ngu Kha mà lên sân khấu thì bây giờ…

Chỉ vừa nghĩ đến đó, dũng khí vừa rồi bỗng như bị ai rút cạn.

Chân hắn mềm nhũn, sắc mặt cũng tái mét đi.

Hắn nhìn chằm chằm đám cháy ngùn ngụt dưới sân, rồi lại nhìn nhóm cứu hỏa đang tất tả lao đến dập lửa, toàn thân run rẩy bám lấy lan can ngồi phịch xuống.

Hắn ép bản thân không được nghĩ tiếp, không được suy diễn thêm.

Đã qua rồi…

Cầm lấy điện thoại, hắn cố gắng trấn định, nhưng càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi.

Hạ mắt nhìn xuống, trong nhóm chat vẫn đang náo loạn.

[Ngọa tào, nima! Ngu Kha nói trúng thật kìa! Không lẽ cô ta thật sự đã trọng sinh vô số lần? Trước kia còn bán tín bán nghi, giờ thì tôi tin thật rồi!]

[@Tự Do sau khi tan học mau dắt Ngu Kha đi mua vé số đi, trúng chia tôi một ít nhé!]

[Vậy tức là Ngu Kha biết trước kết cục của tất cả chúng ta? Cũng không biết tương lai tôi sẽ thành ra thế nào, thật muốn hỏi cô ấy một chút!]

[Lo cho bản thân trước đi. Ngu Kha còn cẩn trọng hơn chúng ta nhiều, nếu để cô ấy phát hiện bọn mình có thể nghe được lời cô ấy nói, không chừng mai cả đám sẽ lên trang nhất tin tức xã hội đấy.]

[Tạm gác chuyện đó qua một bên đã… Giờ không biết những người kia thế nào rồi nữa.]

[Xe nổ tan tành như thế rồi, chắc chắn không còn ai sống sót.]

Cả nhóm chat bỗng chốc rơi vào im lặng.

Nhưng rất nhanh, lại có người lên tiếng.

[@Cha Tôn Của Mày Tôn Vệ, nếu không phải Ngu Kha cảnh báo, hôm nay cậu cũng đã chết rồi. Dù cô ấy có điên đến đâu đi nữa, thì chuyện cô ấy vừa cứu cậu cũng là sự thật.]

Ngồi ở một góc, Tôn Vệ siết chặt ngón tay, hít sâu một hơi.

[Cha Tôn Của Mày: Tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ không làm khó cô ấy nữa. Nếu có cơ hội, tôi sẽ nói lời cảm ơn.]

[Tự Do: Cảm ơn thì khỏi cần, tốt nhất là cậu cứ tránh xa em ấy ra một chút đi, như thế mới là tốt nhất.]

Ngu Du quay đầu nhìn sang Ngu Kha, cô đang gục xuống bàn, yên tĩnh ngủ.

Khóe môi hắn dần cong lên, mang theo một tia ý cười.

Thế giới này đầy rẫy ác ý với Ngu Kha.

Nhưng từ hôm nay trở đi, liệu những ác ý đó có thể bớt đi phần nào không?

Hắn không mong mọi người phải đối xử tốt với cô, chỉ cần xem cô như một người bình thường, thế là đủ.

Như cảm nhận được ánh mắt của Ngu Du, Ngu Kha bất giác ngẩng đầu, chạm mắt với hắn.

Ngu Du nhìn cô đầy dịu dàng, còn cô thì thoáng vẻ hoang mang.

【 Du Du nhìn mình làm gì thế nhỉ?】

Ngu Kha ngoan ngoãn nhoẻn miệng cười với hắn, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Nụ cười trên môi càng sâu hơn.

【 Tôn Vệ, chết rồi.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play