Mọi người vừa sợ hãi vừa hoang mang, bị lời của Ngu Kha dọa đến mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lý Mạt thậm chí còn trợn trắng mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bạn cùng bàn của cô ta, Tôn Kỳ Kỳ mặt mày tái nhợt, vội vàng đỡ lấy Lý Mạt suýt chút nữa ngã sấp xuống đất. Trong lòng cô ta thầm mắng Lý Mạt.

Rõ ràng là do bản thân không biết điều, đi trêu chọc Ngu Kha để rồi bị ghi hận. Bây giờ lại xỉu ngay lúc này, chẳng phải đang cố tình kéo cừu hận của Ngu Kha về phía cô sao?

Lỡ như Ngu Kha cho rằng cô và Lý Mạt là một phe, rồi cũng ghi hận cô, thậm chí muốn chỉnh chết cô, thì cô biết kêu ai phân bua đây?!

Không kịp suy nghĩ nhiều, Tôn Kỳ Kỳ lập tức siết chặt cánh tay Lý Mạt một cái thật mạnh, sau đó miễn cưỡng kêu lên: "Lý Mạt ngất xỉu rồi! Mau, có ai giúp đưa cô ấy xuống phòng y tế đi!"

Sợ Ngu Kha nghi ngờ, cô ta vội vã bồi thêm một câu: "Cô ấy bị tụt huyết áp, sáng nay chưa ăn sáng."

Bạn học lớp 12 không ai là không biết vì sao Lý Mạt choáng váng, nhưng chẳng ai dám vạch trần.

Một nữ sinh ngồi phía sau nhanh chóng chạy đến giúp Tôn Kỳ Kỳ dìu Lý Mạt ra khỏi lớp, không ai dám chần chừ dù chỉ một giây.

Nhìn bóng dáng Lý Mạt bị đưa đi xa, những người còn lại trong lớp khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám để lộ quá rõ ràng.

Có điều, bọn họ hiển nhiên đã đánh giá quá thấp mức độ hiểu biết của Ngu Kha về bọn họ.

Luồng khí nghẹn lại chưa kịp thở ra, cứ mắc kẹt trong cổ họng, khiến người ta cảm thấy bức bối khó chịu.

Ngu Kha nhìn theo bóng dáng Lý Mạt, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, ánh nhìn sâu thẳm:

【Lý Mạt bị tụt huyết áp? Cô ta ba ngày hai bữa không ăn sáng, nếu thực sự bị tụt huyết áp, thì chắc đã ngất tám trăm lần rồi.】

Nhìn thấy Ngu Kha dễ dàng bóc trần lời nói dối của Tôn Kỳ Kỳ, tim mọi người lại nhảy lên tận cổ.

Họ đột nhiên nhận ra một điều rằng Ngu Kha còn khó bị lừa gạt hơn họ tưởng.

Có lẽ cô ta thực sự đã trọng sinh không biết bao nhiêu lần, đến mức hiểu rõ từng người xung quanh như lòng bàn tay.

Nếu bọn họ lỡ làm gì đó sai lệch với những gì đáng lẽ sẽ xảy ra trong tương lai, rất có thể Ngu Kha sẽ nghi ngờ bọn họ.

Tôn Kỳ Kỳ ban nãy chỉ vì hoảng quá mà bịa bừa một lý do, nào ngờ ngay cả chuyện Lý Mạt có bị tụt huyết áp hay không, Ngu Kha cũng nắm rõ rành rành.

Ngu Kha suy nghĩ một lát, rồi nhanh chóng bình thường trở lại.

【 Dạo gần đây, ba mẹ Lý Mạt liên tục thuyết phục cô ta đi du học. Nhưng cô ta không muốn đi. Không chừng đây là kế khổ nhục, để ép ba mẹ phải nhượng bộ cho phép cô ta ở lại?】

Nghĩ đến đây, Ngu Kha cảm thấy cũng có khả năng, liền không bận tâm đến Lý Mạt nữa.

Mặc dù đã trọng sinh vô số lần, nhưng thực ra, mỗi kiếp sống của cô đều không hoàn toàn giống nhau.

Có lẽ chính vì cô trọng sinh, nên mỗi lần quay lại, dòng chảy sự kiện đều có những thay đổi nhỏ không đáng kể.

Những thay đổi này rất nhỏ bé, không ảnh hưởng đến hướng đi chính của cốt truyện nhưng vẫn nằm trong phạm vi dao động hợp lý và có thể xuất hiện ở bất cứ đâu.

Chỉ cần không có sự lệch lạc quá lớn thì cũng không thành vấn đề.

Trong nhóm chat

[Lý Mạt sắp đi du học á? Nhanh vậy sao?]

Chuyện này tuy chưa từng nghe ai nói qua, nhưng cũng không đến mức khiến họ quá kinh ngạc.

Dù sao thì trong lớp này, có mấy ai thực sự dựa vào năng lực mà thuận lợi đậu đại học rồi tốt nghiệp được chứ?

Ngoài lớp trưởng ra, có lẽ chẳng còn ai.

Suy cho cùng, cả lớp này gần như toàn là đám con nhà giàu không cần lo kế thừa gia nghiệp, chỉ biết ăn chơi hưởng thụ qua ngày mà thôi.

Chỉ là không ngờ, người đầu tiên được gia đình sắp xếp chuyện đi du học, lại là nhà Lý Mạt.

[Mẹ ơi, tôi không quan tâm Lý Mạt có đi du học hay không, tôi chỉ biết Ngu Kha thật sự quá đáng sợ! Cắt thịt Lý Mạt rồi đem cho Ngu Nhã ăn? Quá biến thái! Làm sao cô ta nghĩ ra được cái trò này vậy chứ?!]

[Mà nói đi cũng phải nói lại, Lý Mạt đúng là quá bốc đồng. Rõ ràng biết dạo này Ngu Kha không rảnh để ý đến Ngu Nhã, thế mà còn nhào lên chịu chết. Ngẫm lại xem, chuyện đánh gãy chân đơn giản như thế này thì với loại người biến thái như Ngu Kha sao có thể làm được?]

Nếu là trước đây, có lẽ họ cũng sẽ nghi ngờ Ngu Kha như Lý Mạt.

Nhưng bây giờ thì không, ít nhất là... họ không dám nữa.

Dù rằng chuyện đánh gãy chân đúng là quá ác độc, nhất là khi kỳ thi đại học đang cận kề, việc này lại càng tàn nhẫn hơn.

Nhưng so với những ý tưởng đáng sợ trong đầu Ngu Kha, chuyện đó thật sự chẳng đáng là gì.

Dù sao thì thứ Ngu Kha nghĩ tới, đều là: Làm thế nào để giết người? Làm thế nào để giết mà không ai hay biết?

Sau khi giết xong thì làm sao để không bị nghi ngờ? Nếu có bị nghi ngờ, thì làm sao để thoát tội?

So với những suy nghĩ đó, chuyện Ngu Nhã bị đánh gãy chân thực sự chẳng đáng nhắc tới.

Nhận ra bản thân vừa nghĩ gì, cả nhóm bỗng chốc rơi vào im lặng đến rợn người.

Đánh gãy chân rõ ràng có thể bị quy vào tội cố ý gây thương tích, nhẹ thì ba năm, nặng có thể tới mười năm tù.

Vậy mà bọn họ lại cảm thấy chẳng có gì to tát?!

Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng mọi người.

Quả nhiên, nghe Ngu Kha độc thoại nội tâm quá nhiều, đầu óc bọn họ cũng bắt đầu lệch lạc mất rồi...

Lúc này, nhìn thấy tin tức trong nhóm chat, Tôn Vệ trợn tròn mắt, điên cuồng gõ bàn phím.

[Nhã Nhã bị đánh gãy chân?! Là Ngu Kha làm! Chắc chắn là cô ta! Ngoài cô ta ra thì còn ai vào đây nữa?!]

[…]

[666]

[Ngón tay cái.jpg]

Mọi người đều cạn lời.

Ngu Du khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý: [Cậu có biết người vừa nói câu như vậy bây giờ thế nào rồi không?]

Nhớ tới suy nghĩ đáng sợ trong đầu Ngu Kha, Tôn Vệ rùng mình một cái, vội kéo chặt áo khoác, cảm thấy câu này của Ngu Du chẳng có chút ý tốt nào.

Nhưng hắn vẫn cố lấy hết can đảm, bàn tay nhỏ run rẩy gõ ra một câu:

[Thế nào?]

Tin nhắn vừa gửi đi, bên dưới lập tức xuất hiện một bức ảnh.

Trong ảnh là bóng dáng Tôn Kỳ Kỳ và Bạch Hân Nhiên kéo theo Lý Mạt, vội vàng rời khỏi phòng học.

Nói là "kéo", thì đúng là "kéo" thật.

Hai người mỗi bên giữ chặt một cánh tay của Lý Mạt, trông chẳng khác nào cảnh trong phim khi phạm nhân bị kéo đi.

Ngày thường, Tôn Kỳ Kỳ và Bạch Hân Nhiên lề mề đến mức hận không thể mọc thêm hai cái chân để đi chậm hơn. Ấy vậy mà trong ảnh, tốc độ của họ nhanh đến mức suýt tạo ra tàn ảnh, có thể thấy hai người này hoảng sợ đến mức nào.

Tôn Vệ: [……]

[Tôn Vệ, đừng có tự tìm đường chết. Ngu Nhã bị đánh gãy chân không phải do Ngu Kha làm. Nếu mày còn dám nói linh tinh trước mặt cô ấy, cẩn thận kẻo thật sự bị móc mắt đấy.]

[@Cha Tôn Của Mày, nhìn lại tên nhóm đi.]

Tôn Vệ liếc nhìn bảng thông báo chói lòa trên màn hình với dòng chữ “Yêu quý sinh mệnh, tránh xa Ngu Kha”, bỗng chốc rơi vào trầm mặc.

Hắn hít sâu một hơi, rồi lại tự đâm đầu vào chỗ chết.

[@Tự Do, thật sự không phải Ngu Kha làm sao?]

[Tự Do: Cậu nói vậy thì để tôi chuyển nguyên văn cho Ngu Kha nghe nhé.]

Tay Tôn Vệ run lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

Ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời vẫn treo cao, ánh nắng ấm áp.

Nhưng vì sao cậu ta lại cảm thấy sau lưng lạnh toát?

Có âm khí!

Cậu ta lập tức gửi một biểu cảm khóc lóc: [Anh, em sai rồi!]

Với tình trạng như chó điên, điên cuồng cắn bừa của Ngu Kha lúc này, ngay cả một kẻ thường xuyên đánh nhau như Tôn Vệ cũng không chịu nổi.

Cuối cùng, vẫn là ủy viên thể dục lên tiếng, nói một câu có chút tính người:

[Tôn Vệ, cậu quên rồi à? Hôm qua Ngu Kha chỉ muốn đánh chết cậu thôi, căn bản không có thời gian để ý đến Ngu Nhã.]

Tôn Vệ ngay tại chỗ hóa đá: […Cảm ơn, nhưng tôi chẳng thấy được an ủi chút nào.]

[Ai an ủi cậu? Khó trách cậu chết nhanh như vậy, còn không phải tự chuốc lấy sao.]

Không muốn tiếp tục bị mắng, Tôn Vệ xấu hổ lái sang chuyện khác:

[Lý Mạt làm gì? Sao lại ngất?]

Những người hóng chuyện chẳng bao giờ thấy đủ drama, lập tức nhao nhao bàn tán.

[Lý Mạt chỉ thẳng vào mặt Ngu Kha, nói rằng Ngu Kha đã đánh gãy chân Ngu Nhã, khiến cô ấy bị liệt nửa người. Cậu ta còn bắt Ngu Kha đến bệnh viện quỳ xuống dập đầu xin lỗi Ngu Nhã, quay video đăng lên diễn đàn trường và các trang mạng lớn, rồi tự tát mình một cái thật mạnh.]

Tôn Vệ đọc đến đây, lòng bỗng thắt lại, vô thức cắn chặt môi.

Nhã Nhã… bị liệt?

Cậu ta như một kẻ chỉ phát triển mỗi thân thể nhưng não bộ thì chưa hoàn chỉnh, hoàn toàn bỏ qua phần đầu câu chuyện, chỉ chăm chăm nghĩ đến hai chữ "bị liệt", chìm sâu vào bi thương.

Nước mắt lập tức rơi như mưa.

Tôn Vệ ngồi xổm một góc, khóc đến mức phát ra tiếng rống đầy đau khổ như bò bị chọc tiết, thảm thương đến mức không ai nỡ nhìn thẳng.

Nước mắt thi nhau rơi xuống, nhỏ đầy màn hình điện thoại, tay cậu ta run rẩy lau khô rồi tiếp tục đọc tin nhắn bên dưới.

[Sau khi Lý Mạt nói xong, Ngu Kha cười đồng ý ngay.]

[Đúng đúng! Lúc đó biểu cảm của cô ấy hồn nhiên lắm, hoàn toàn là dáng vẻ "cậu nói gì thì cứ vậy đi" ấy.]

Tim Tôn Vệ bỗng chốc siết chặt, cậu ta cắn răng, run rẩy gõ tiếp một câu:

[Vậy rốt cuộc trong lòng cô ấy nghĩ gì?]

[Không nghĩ gì cả. Chỉ là chặt Lý Mạt thành từng khúc, nấu chín rồi cho Ngu Nhã ăn, coi như bồi tội thật tốt thôi.]

[Đúng vậy, cô ấy còn nói, nếu thịt của Lý Mạt không đủ để chuộc lỗi, thì sẽ bổ sung thêm cậu để bồi tội cho Ngu Nhã.]

Tôn Vệ khóc càng dữ dội hơn.

Cái con người này… Cái con ác quỷ đội lốt người này!

Nhã Nhã đã bị cô ta đánh đến mức tê liệt chưa đủ hay sao, còn muốn ép Nhã Nhã ăn thịt người nữa?

Không chỉ muốn giết Lý Mạt, mà ngay cả hắn cũng không tha?

Trên đời sao có người độc ác đến vậy chứ?!

Tôn Vệ vừa giận vừa sợ, lập tức tag nhóm bạn vừa nói chuyện ban nãy:

[@mọi người, mỗi người góp ít tiền, tìm người xử lý Ngu Kha đi. Phải học chung với loại người này đúng là xui xẻo tám đời!]

Bảo cậu ta tự ra tay thì chắc chắn không dám.

Nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ cần còn có Ngu Kha, mạng nhỏ của cậu ta lúc nào cũng như treo lơ lửng trên sợi tóc.

Cách an toàn nhất chính là thuê người diệt trừ cô ta.

Nhưng cậu ta đã quên mất một chuyện…

Trong nhóm này còn có Ngu Du.

Ngu Du gửi một icon cười chết chóc, sau đó tag thẳng Tôn Vệ:

[@Cha Tôn Của Mày, tan học đừng về sớm.]

Tôn Vệ: ……

Xong rồi… Cậu ta lại quên mất tên ác ôn Ngu Du này!

Tôn Vệ hoảng hốt, vội vàng tag Ngu Du:

[@Tự Do, Ngu Kha là em gái cậu, rốt cuộc cậu có lo được không? Cô ấy sắp giết người đến nơi rồi, cậu không nhanh chóng tống cô ấy vào bệnh viện tâm thần, còn để cô ấy nhởn nhơ ngoài xã hội à?]

Ngu Du không trả lời.

Lớp trưởng sau khi trở về, nghe ngóng hết mọi chuyện, lập tức tức giận đến sôi máu.

[Sói Xám Nằm Vùng Ở Thôn Cừu: Được rồi, đừng ồn ào nữa. Không làm thịt Tôn Vệ thì các cậu không thấy vui à? @Cha Tôn Của Mày, Ngu Nhã chỉ là bị gãy chân thôi, ai đánh thì không rõ, nhưng chắc chắn không phải Ngu Kha.]

[Cậu muốn chết thì cứ việc đi chọc vào Ngu Kha, nhưng đừng nói tớ không cảnh báo trước. Lý Mạt cũng vì nghi ngờ Ngu Kha, chọc cho Ngu Du nổi giận, mới bị Ngu Kha ghi hận.]

[Cậu tránh được một kiếp rồi, nhưng ai mà biết Ngu Kha có còn để bụng chuyện này hay không? Tốt nhất là nên cẩn thận, sống khiêm tốn một chút đi.]

[Ngón tay cái. jpq, mọi người đều nên biết một điều có thể chọc giận Ngu Kha, nhưng tuyệt đối không được đụng vào Ngu Du. Nếu không… chết chắc.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play