Nghe xong câu này, không chỉ Ngu Du mà tất cả những ai nghe được tiếng lòng của Ngu Kha gần như đều sững sờ, chưa kịp phản ứng.

Bất ngờ bị nàng tát thẳng vào mặt một câu như vậy, suýt nữa thì họ nghẹn đến không thở nổi.

Mãi đến khi cảm nhận được điện thoại rung lên, mọi người mới như bừng tỉnh khỏi cơn choáng váng, vội vàng rút điện thoại ra, điên cuồng gõ bàn phím.

[Ý gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?]

[@Tự Do, cậu hiểu Ngu Kha nhất, vừa rồi cô ấy nói gì vậy? Có hơi đáng sợ đấy, sống lưng ta lạnh cả rồi. Cậu  sắp chết sao?]

Nhìn thấy tin nhắn, tay cầm điện thoại của Ngu Du hơi khựng lại, khóe môi mím chặt thành một đường, ánh mắt vô thức liếc về phía Ngu Kha.

Cô ấy úp cả mặt vào khuỷu tay, không thấy rõ biểu cảm.

Ngu Du thu lại ánh mắt, gõ một câu trả lời:

[Cậu mới sắp ch·ết, nói chuyện cho đàng hoàng.]

[Nhưng mà ý của Ngu Kha chính là như vậy đó! Thật sự có chút đáng sợ, kiểu như tận thế sắp đến mà ta lại là người duy nhất biết trước vậy.]

[Cái gì mà "cứu Tôn Vệ nhiều lần nhưng hắn vẫn chết"? Cái gì mà "mọi cách có thể dùng đều đã thử nhưng vẫn không thể cứu được"?]

[Cha Tôn Của Mày: Hả?? Các cậu lại nghe được gì?? Có ai mau tiếp sóng đi!]

Ngồi trong một góc ở bãi đua xe, Tôn Vệ nhìn chằm chằm vào điện thoại, tim đập thình thịch.

Từ hôm qua đến giờ, Ngu Kha đã khiến hắn có một cảm giác khó hiểu, đặc biệt là những lời nàng nói trong lòng, thật sự quá đáng sợ.

Hiện tại đột ngột nghe thấy câu nói đó, Tôn Vệ bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác rằng mình không sống qua nổi hôm nay.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức cảm thấy cả người không ổn.

Trên đường đua, đã có người khởi động xe bắt đầu vòng đua, nhìn qua không có gì bất thường. Nhưng Tôn Vệ lại cúi đầu, nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Hắn siết chặt di động, cứ như đang nắm giữ vận mệnh thê thảm của chính mình vậy.

[Này, ta có một suy đoán táo bạo.]

Trong nhóm chat lại bật ra một tin nhắn:

[Nghe ý của Ngu Kha, các cậu có cảm thấy không? Cô ấy dường như đã trải qua rất nhiều lần? Vô số lần cố gắng cứu Ngu Du và Tôn Vệ, nhưng lần nào cũng thất bại.]

Dù trong lòng mọi người đã có suy đoán này, nhưng khi thật sự có người nói ra, họ vẫn không nhịn được mà đồng loạt hít sâu một hơi.

Học sinh lớp 12 đã qua thời kỳ trung nhị*, nhưng khi đối chiếu với lời của Ngu Kha, bọn họ lại thật sự có chút tin rằng cô ấy đã trọng sinh trở lại!

(*Trung nhị: Chỉ hội chứng "tuổi dậy thì" với suy nghĩ ngông cuồng, hoang đường.)

Hơn nữa, dường như còn trọng sinh rất nhiều lần!!

Mặc dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng sao trong cái hoang đường đó lại ẩn chứa một chút hợp lý thế này?

Vừa thấy mới lạ, vừa cảm thấy rợn tóc gáy.

“Kỳ Dương! Kỳ Dương!!”

[ Nếu những gì ngươi nói là thật, thì Ngu Kha có thể biết được những sự kiện tương lai cũng không có gì lạ. Nhưng mà nói đến chuyện trọng sinh nhiều lần như vậy, thật sự quá khó tin, vậy có phải là cô ấy biết rất nhiều  không? ]

Một người khác chen vào, cố gắng trấn an mọi người: [ Cứ chờ tin tức từ Tôn Vệ đi, chúng ta sẽ sớm có thể kiểm chứng xem Ngu Kha có đúng hay không, chứ nếu không thì ngày nào cũng lo lắng thì ai mà chịu nổi. ]

“Kỳ Dương!!!”

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, lớp trưởng Kỳ Dương bỗng nghe thấy một tiếng hét giận dữ bên tai, hoảng hốt vội đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt vẫn còn đầy vẻ mơ màng và hoang mang.

Nhìn lên, thấy ánh mắt hận sắt không thành thép của thầy, mặt Kỳ Dương đỏ lên, vội vàng thấp giọng hỏi: “Thầy, ngài vừa nói gì vậy?”

Thầy:…

Thầy thở sâu, trong lòng thấy lạnh, cả lớp 12, lớp mà thầy xem trọng nhất, chuẩn bị thi đại học, nhưng lại cứ thất thần thế này. Cảnh tượng này khiến thầy cảm thấy thật sự thất vọng.

Thầy quắc mắt nhìn bảng đen, nhấn mạnh câu hỏi: “Đề bài này chọn cái nào?”

Kỳ Dương ngẩng đầu nhìn lại, trên bảng đen hiện lên một câu hỏi, độ khó không hề nhỏ.

Tuy nhiên, không may là Kỳ Dương vừa mới xem qua đề này không lâu: “Chọn B.”

Thầy gật đầu, sau đó nhìn Kỳ Dương với nụ cười dịu dàng.

Kỳ Dương nhìn thấy thầy cười thì nhẹ nhõm thở ra, cũng cười theo.

Nhưng ngay giây tiếp theo,

“Tan học đến văn phòng một chuyến.”

Kỳ Dương cười cứng đờ, ừ một tiếng rồi ngượng ngùng ngồi xuống, không thể cười nổi nữa.

Lớp 12-3, tuy nổi tiếng là lớp học kém nhưng lớp trưởng thực ra thành tích vẫn khá ổn, mỗi lần thầy điểm danh chủ yếu đều gọi tên hắn.

Tuy nhiên, ngoài hắn ra, những người khác đều là những gương mặt quen thuộc.

Trong nhóm, sau một trận vui sướng khi người gặp họa, có người bắt đầu tag lớp trưởng.

[ Nhưng đừng đem chuyện trong nhóm ra ngoài nha. ]

Kỳ Dương vô ngữ, trợn mắt, hắn chẳng lẽ là một người cực kỳ ngốc sao?

Nhưng giờ hắn không dám trả lời nữa, chỉ đành an phận nghe giảng bài, sợ thầy lại bất ngờ nhắm vào hắn.

Cũng may, một tiết học trôi qua yên bình, trong nhóm mọi người lại bắt đầu thảo luận những chủ đề khác.

Trong khi đó, người khơi mào mọi chuyện, Ngu Kha, vẫn an tĩnh ghé vào bàn ngủ.

Cô giống như một người ngoài cuộc, còn thầy thì như thể không nhìn thấy cô, chẳng ai chú ý đến.

Trong nhóm, mọi người lại bắt đầu tag Ngu Du: [ Mau, mau đi dụ Ngu Kha nói ra đi. ]

Ngu Du trợn mắt:

[ Hỏi cái gì đây? Về Tôn Vệ hay chuyện ** của cô ấy?

Ta nhắc nhở các người, nếu Ngu Kha thực sự đã trọng sinh rất nhiều lần, thì lúc các người hỏi han mà biểu hiện quá trắng trợn, cô ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Còn nếu hỏi về Tôn Vệ, thì có gì mà phải hỏi nữa? Cô ấy đã nói rất rõ ràng, tên kia chắc chắn phải chết. ]

Cả lớp bị câu nói của hắn làm cho cứng họng. Dù Ngu Du nói có lý, nhưng dù sao cũng phải thử xem sao chứ?

Khi mọi người còn đang thảo luận, Ngu Kha đột nhiên đứng dậy.

Ánh mắt cô mông lung, lơ mơ như hồn bay phách lạc, bước ra khỏi lớp. Mọi người lúc này mới dám mở miệng bàn tán.

"Sao thế?"

"Đi vệ sinh à?"

"Ngu Du, Nhã Nhã nhập viện, cậu biết chưa?"

Một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai. Ngu Du hơi nhướng mắt nhìn người nói chuyện, thản nhiên đáp:

"Không về nhà, không biết."

Lý Mạt nhìn hắn chằm chằm, dò hỏi: "Không phải do Ngu Kha làm à?"

Nghe vậy, Ngu Du bật cười, nhưng ánh mắt lại chẳng hề có chút ý cười nào:

"Các cậu chẳng phải có thể nghe được sao? Hiện tại, mọi tâm tư của cô ấy đều đặt trên tôi và Tôn Vệ, tạm thời chưa có ý định động đến Ngu Nhã đâu."

Lời thì nói vậy, nhưng Lý Mạt vẫn không tin, cô mím chặt môi:

"Vậy thì tại sao Nhã Nhã lại phải nhập viện?"

Ngu Du nhìn Lý Mạt, không nói thêm gì, ánh mắt kia như thể đang hỏi: Cô ấy nhập viện thì liên quan gì đến tôi? Muốn tôi mua pháo hoa chúc mừng sao?

Nhà họ Lý và nhà họ Ngu có quan hệ thân thiết, Lý Mạt và Ngu Nhã cũng rất gần gũi, hai người thường xuyên chơi cùng nhau.

Dù lên cấp ba không còn học chung lớp, nhưng Lý Mạt vẫn luôn coi Ngu Nhã là bạn thân nhất.

Cũng chính vì vậy, mỗi lần Ngu Nhã gặp chuyện, người đầu tiên lao ra bênh vực luôn là cô ấy. Người mắng Ngu Kha thậm tệ nhất cũng là cô ấy.

Như lần này, chỉ vì một suy đoán vô căn cứ mà vội vàng lên tiếng chỉ trích. Chuyện như thế đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.

Trước đây không thể nghe được suy nghĩ của Ngu Kha nên không biết cô nghĩ gì. Không ngờ bây giờ có thể nghe thấy rồi mà vẫn thế, chẳng cần phân biệt đúng sai đã lập tức buộc tội.

Lý Mạt cắn môi:

"Cậu… lúc nào cũng bênh vực Ngu Kha. Có phải cô ta thật sự làm nhưng cậu lại muốn che giấu cho cô ta không? Dù sao các cậu cũng toàn bắt nạt Nhã Nhã!"

Ha.

Lần này, Ngu Du thực sự bật cười vì tức giận.

Hắn chậm rãi đứng dậy, chiều cao 1m85 mang theo áp lực vô hình, cộng thêm hơi thở lạnh lẽo toát ra từ người, khiến Lý Mạt vô thức nuốt nước bọt.

"Ta không có thói quen đánh phụ nữ, nhưng nếu cô còn dám bôi nhọ Ngu Kha nữa..."

Nhìn vào ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người của Ngu Du, tim Lý Mạt run lên, chân vô thức lùi lại một bước.

Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ của Ngu Nhã nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt, chân bị bó bột, cô lại không thể nuốt trôi cơn giận này, trừng mắt nhìn Ngu Du.

"Ngu Kha bắt nạt Nhã Nhã còn chưa đủ sao? Trước kia chỉ là mấy chuyện vặt thì không nói, nhưng bây giờ chân Nhã Nhã đã bị gãy, cậu còn dám nói Ngu Kha vô tội?"

Không khí trong lớp học hoàn toàn tĩnh lặng.

Ngu Du cúi đầu nhìn Lý Mạt, ánh mắt càng lúc càng lạnh, trong đáy mắt là sự chán ghét không chút che giấu.

Hắn giơ tay lên, nắm chặt thành quyền, các khớp ngón tay phát ra âm thanh răng rắc, như thể giây tiếp theo sẽ động thủ.

Mọi người ngay lập tức cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra, nhưng không ai bước lên ngăn cản.

Ánh mắt bọn họ nhìn Lý Mạt đầy vẻ không tán thành.

Cô có chuyện gì không đi chọc ai, lại đi chọc hắn làm gì?

Dù Ngu Kha có chút biến thái, nhưng ai nấy đều cảm thấy nghi ngờ như vậy chẳng hề hợp lý chút nào.

Với mức độ tâm lý méo mó của Ngu Kha, nếu thực sự ra tay, sao có thể đơn giản chỉ đánh gãy chân Ngu Nhã?

Cô ta hẳn là phải chặt luôn mới đúng! Chứ không phải đánh gãy rồi còn để có cơ hội hồi phục.

Thấy Ngu Du thực sự muốn ra tay, Lý Mạt cũng hoảng sợ...

Lý Mạt lòng đầy sợ hãi nhưng lại cố tỏ ra cứng rắn, càng nói càng không suy nghĩ:

"Ngu Du, cậu chính là chột dạ! Rõ ràng nhìn thấy nhưng lại giả vờ không thấy, cậu mặc kệ để cho Ngu Kha bắt nạt Nhã Nhã, bây giờ còn đánh gãy chân cô ấy! Hai anh em các cậu quả thực càng ngày càng độc ác!"

"Các cậu nên đến bệnh viện xin lỗi Nhã Nhã, cầu xin cô ấy tha thứ..."

Ngu Du giận đến mức không nói nên lời.

Lý Mạt quả thực không có chút đầu óc nào, chuyện gì cũng có thể đổ hết lên đầu Ngu Kha.

Chuyện chẳng liên quan cũng có thể miễn cưỡng mà gán tội.

Hắn giơ chân lên, định hung hăng đá cho Lý Mạt một cái, nhưng đúng lúc này, trong đầu bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc, khiến hắn dừng lại.

【Ngu Nhã bị gãy chân?】

Là Ngu Kha đã quay lại.

Nghe thấy giọng cô, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Ngu Du thực sự ra tay đánh người.

Ngu Kha bước từ bên ngoài vào lớp học, trên mặt nở nụ cười ngây thơ nhìn về phía Lý Mạt.

Nhưng trong lòng lại nghĩ:

【Trước đây hình như chưa từng có chuyện này xảy ra nhỉ? Không biết là vị "hảo tâm" nào ra tay, chắc cũng là người không chịu nổi bộ dạng đáng ghét của Ngu Nhã.

Lúc nào cũng làm như cả thế giới này nợ cô ta, ngày nào cũng tỏ ra mình chịu đủ ấm ức. Nếu không chịu nổi thì cứ biến đi cho rảnh mắt.

Giờ thì hay rồi, bị gãy chân, đúng là đáng đời!】

Vô số ký ức chết thảm trước kia hiện về mà tất cả những bi kịch đó đều bắt nguồn từ Ngu Nhã...

Ngu Kha cảm thấy trong đầu như có một luồng sức mạnh nào đó đang lôi kéo, khiến lòng cô càng thêm xao động, lý trí dần mất đi:

【Kẻ đó sao không trực tiếp giết quách Ngu Nhã đi?

Bọn họ đều mù hết rồi sao? Chỉ cần Ngu Nhã rơi vài giọt nước mắt là bọn họ liền tin?

Không cần đôi mắt nữa phải không? Được thôi, ta sẽ tìm cơ hội móc hết mắt của các ngươi xuống! Như vậy các ngươi sẽ không cần phải nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Ngu Nhã nữa!

Còn Ngu Nhã, thứ như cô ta có tư cách gì? Nếu dám động đến Du Du, bất kể bao nhiêu lần, ta cũng sẽ giết chết cô ta.

Ta đã giết cô ta vô số lần rồi, thêm vài lần nữa thì đã sao? Nếu dám động đến Du Du dù chỉ một sợi tóc, ta liều cả mạng này cũng nhất định sẽ giết chết ngươi!

Còn cả con tiện nhân Thẩm Chước kia nữa, ta muốn các ngươi tất cả cùng chôn theo! Tất cả đều phải chết!】

Không khí trong phòng học như bị kéo xuống địa ngục, khiến ai nấy đều cảm thấy sợ hãi vô hạn.

Căn phòng im lặng đến đáng sợ, không ai dám lên tiếng.

Ngay cả Ngu Du, trong lòng lúc này cũng kinh hãi vô cùng, như thể chưa từng quen biết Ngu Kha vậy.

Trước đây, hắn chưa bao giờ cảm thấy Ngu Kha khác biệt với những người khác, nhưng giờ phút này, hắn đã cảm nhận rõ ràng, muội muội của hắn chưa từng được đối xử tử tế.

Nếu trước đó vẫn còn chút mơ hồ, thì lúc này, tất cả mọi người trong lớp 12-3 đã thấy rất rõ ràng, Ngu Kha thực sự đã điên rồi.

Không chỉ điên, biến thái, Ngu Kha còn mang theo xu hướng bạo lực cực đoan cùng dục vọng hủy diệt mãnh liệt.

Cô vẫn ngoan ngoãn đứng ở đó, nụ cười trên mặt thậm chí còn có thể gọi là ngọt ngào.

Nhưng giọng nói vang lên trong đầu bọn họ lại điên cuồng đến đáng sợ, gào thét lặp đi lặp lại như thể đang phát tiết sự cuồng loạn từ tận đáy lòng.

Trong đầu mỗi người đều vang vọng tiếng gầm gừ lúc cao lúc thấp của cô, khiến bọn họ không dám hé răng, cả người run rẩy.

Đó là sợ hãi.

Bởi vì họ biết, lúc này Ngu Kha thực sự có thể làm ra chuyện đó.

Bọn họ từng suy đoán rằng có lẽ cô đã trọng sinh không biết bao nhiêu lần, mà những lời trong lòng Ngu Kha vừa lúc xác nhận điều này

Suy đoán của họ đã trở thành sự thật.

Cô nói, cô đã giết Ngu Nhã vô số lần.

Trước đây, có lẽ Ngu Kha chưa từng dám giết người. Nhưng sau vô số lần trọng sinh, sau bao nhiêu lần giết chóc, lý trí của cô đã hoàn toàn biến mất trở thành một kẻ điên.

Ai dám mong chờ một kẻ điên sẽ không giết người?

Hơn nữa, Ngu Kha hẳn là có thể không ngừng trọng sinh, cho dù có chết, cũng chỉ đơn giản là khởi động lại một kiếp khác mà thôi.

Nhưng bọn họ thì không.

Bọn họ chỉ có một mạng duy nhất. Một khi chết đi, tất cả đều sẽ kết thúc.

Nghĩ đến điều này, nỗi sợ hãi trong lòng mọi người càng lúc càng lớn.

Sắc mặt Lý Mạt đã trắng bệch vì hoảng sợ.

Mặc dù lời của Ngu Kha điên cuồng đến đáng sợ, nhưng điều đó cũng gián tiếp chứng minh chuyện này thực sự không phải do cô làm.

Lý Mạt không dám nhìn thẳng vào Ngu Kha nữa, chân mềm nhũn, lảo đảo quay về chỗ ngồi.

Khoảnh khắc đó, tiếng lòng điên cuồng của Ngu Kha đột nhiên ngừng lại, âm thanh gào thét trong đầu bọn họ cũng biến mất theo.

Trên mặt cô vẫn là nụ cười ngoan ngoãn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ngu Du, ép hắn ngồi xuống:

"Anh đừng nóng giận, không sao đâu, cậu ấy bôi nhọ em cũng không phải chỉ một hai lần, em quen rồi."

Sắc mặt Lý Mạt càng khó coi hơn.

Ngu Du nhìn Ngu Kha, môi mím chặt như thể có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt nên lời.

Sau khi phát tiết trong lòng, tâm trạng Ngu Kha cũng dần tốt lên. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Ngu Du.

【Dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Du Du vẫn luôn đứng về phía ta mà không chút do dự. Làm sao ta có thể không bảo vệ hắn đây?】

Ngu Du là điểm yếu duy nhất trong lòng cô, cũng là điểm uy hiếp duy nhất của cô.

Nghe được tiếng lòng của Ngu Kha, đáng lẽ hắn nên vui.

Em gái của hắn sẵn sàng liều mạng để bảo vệ hắn.

Nhưng hắn lại chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào.

So với một em gái cố chấp như thế này, Ngu Du càng hy vọng Ngu Kha có thể giống như một người bình thường.

Một người có lòng nhân ái, có người yêu thương, và vĩnh viễn không phải nhìn thấy sự tăm tối của thế giới này.

Chứ không phải như bây giờ.

Bề ngoài ngoan ngoãn, nhưng thực chất đã điên mất rồi.

Những người khác lại không nghĩ vậy.

Ngu Kha tuy đáng sợ, nhưng cô thật lòng muốn bảo vệ Ngu Du.

Mà Ngu Du cũng thực sự che chở cho cô.

Tình cảm anh em thuần túy này, trong chốc lát khiến mọi người cảm thấy có chút hâm mộ.

Ngu Du nghĩ gì, bọn họ không biết.

Nhưng trong lòng Ngu Kha, Ngu Du chính là cả thế giới.

Khoan đã…

Càng nghĩ càng thấy không ổn!

Không chỉ biến thái, mà còn có dấu hiệu của bệnh kiều*?

(*) Bệnh kiều (Yandere): Một thuật ngữ trong văn hóa anime/manga Nhật Bản, chỉ những nhân vật có tình yêu cuồng si đến mức trở nên điên loạn, cực đoan.

Cả người mọi người run lên, da gà nổi khắp người, càng muốn gọi cảnh sát ngay lập tức.

Trường học đã không còn mang lại cảm giác an toàn nữa.

Hiện tại, họ chỉ muốn tìm chú cảnh sát.

【Du Du tốt như vậy, làm sao có thể có kẻ không có mắt dám chọc hắn tức giận chứ?】

Lập tức, không ai còn tâm trí để lo gọi cảnh sát nữa.

Da đầu ai nấy tê dại, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cái cảm giác "xong đời" quen thuộc lại ập đến.

Ngu Kha thong thả quay về chỗ ngồi, mỉm cười, ánh mắt lướt qua Lý Mạt một cái.

【Người đầu tiên là Tôn Vệ. Người thứ hai… chính là Lý Mạt.】

Lý Mạt đột nhiên trợn to hai mắt, không dám tin nhìn về phía Ngu Kha, cánh môi bị cắn đến bật máu.

Cô chỉ hỏi một chút thôi mà.

Chẳng lẽ ngay cả hỏi cũng không được sao?

Khoảnh khắc này, cô đột nhiên hiểu ra cảm giác của Tôn Vệ ngày đó.

Chỉ nói mấy câu thôi mà đã bị Ngu Kha tuyên án tử hình!

Làm gì có chuyện như vậy?!

Nhưng Ngu Kha chẳng thèm quan tâm cô nghĩ gì, chỉ chăm chú tự hỏi:

【Nên chọn cách ch·ết nào cho cô ta đây?】

Những ký ức kiếp trước thoáng hiện lên trong đầu, khiến cảm xúc của cô càng lúc càng hỗn loạn.

【Hết lần này đến lần khác làm Du Du tức giận, mỗi lần đều là cô ta!

Tại sao cô ta lại hèn hạ như vậy, lần nào cũng chọc giận Du Du?

Cô là con chó mà Ngu Nhã nuôi sao? Nghe lời như vậy à?!】

Ngu Kha đột nhiên giơ tay, mạnh mẽ đập xuống bàn.

"RẦM!"

Chiếc com-pa trong tay cô xuyên thấu qua tờ giấy A4 mỏng manh, cắm phập vào mặt bàn. Toàn bộ đầu nhọn của nó cắm ngập xuống, không dư ra dù chỉ một chút.

Mọi người đồng loạt run lên.

Không ai dám nhìn biểu cảm của Ngu Kha.

Bạn cùng bàn của cô lại càng sợ đến mức run bần bật, giống như một cọng cỏ yếu ớt đang hứng chịu giông tố, thảm không nỡ nhìn.

Điên rồi!

Ngu Kha tuyệt đối là một kẻ điên chính hiệu.

Cô ta... Cô ta muốn đổi chỗ ngồi!

Dù có ai khuyên cũng vô ích.

Không hổ danh là kẻ điên Ngu Kha. Cả lớp nhìn theo chiếc com-pa cắm ngập trong bàn, xuyên qua tờ giấy vẽ nên một vòng tròn hoàn hảo.

Khi cô rút com-pa ra, một lỗ thủng hiện rõ trên mặt bàn.

Giống như cây kim sắc bén đâm thẳng vào tim Lý Mạt. Mặt cô ta đã hoàn toàn trắng bệch, môi run cầm cập, trông như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Ngu Kha cong khóe môi, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, thoạt nhìn vẫn ngoan ngoãn đáng yêu như cũ.

【Vậy thì… cắt từng miếng thịt của cô, đút cho Ngu Nhã đi.

Cô thích cô ta như vậy, tin rằng cô nhất định sẽ rất vui.

Như thế, hai người các cô sẽ không bao giờ phải chia lìa nữa.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play