18.
Buổi tối, khi ta chia sẻ chuyện này cho Hoàng Đế, cuối cùng cũng tìm được từ có thể miêu tả tốt nhất thần thái của Quý Phi, vừa trong sáng vừa khao khát.
Hắn tiếp tục xem tấu chương, cho đến khi ta nói xong chuyện hắn mới nhướng mày liếc nhìn ta một cái, “Bây giờ nàng mới biết à?”
Ta:???
Chẳng lẽ mọi người đều biết à?!
Rốt cuộc cái hoàng cung này là thế nào? Vì sao ta luôn luôn là người cuối cùng biết chuyện?
19.
Không thích hợp đâu, vô cùng không thích hợp.
Ta phát hiện ra cung nữ cận thân của ta là Xuân Đào dạo này có chút vấn đề.
Nàng luôn giấu giếm ta lén lút đi ra ngoài, vừa hỏi đã nói là đi lấy điểm tâm.
Bốn canh giờ lấy một đĩa bánh đậu xanh à. Không biết còn tưởng là nàng đi trồng đậu sau đó tới hiện trường làm bánh đâu.
Nhưng mà, thân là một Hoàng Hậu lương thiện chính trực hoà ái dễ gần, ta khẳng định không thể ép buộc tiểu Xuân Đào đáng thương của ta ddowcj.
Đi tìm về nghề cũ thôi, một vòng sắm vai nhân vật mới sắp đến rồi.
20.
Buổi chiều, mặt trời vẫn đang treo cao trên đỉnh đầu, là giờ ngủ trưa cố định của ta, ta nằm yên trên giường nghe tiếng bước chân của Xuân Đào đi dần xa.
Tiểu đội Đáy Biển, xuất phát thôi!
Từ từ, tiểu đội Đáy Biển là gì? Không quan trọng!
Ta lại thay một bộ quần áo của thái giám, giấu tóc mái râu rồng của ta, xuất phát thôi.
21.
Ta nhìn Xuân Đào rời khỏi Vị Ương Cung đi về phía Ngự Hoa Viên, bước chân rõ ràng trở nên vui sướng hơn nhiều.
Ta ghen tỵ, Xuân Đào ở bên cạnh ta không hề vui vẻ như vậy, hôm nay mà không bắt được kẻ còn đáng yêu hơn cả ta kia thì buổi tối nay ta sẽ ăn không ngon mất.
Xuân Đào tìm tới chỗ núi giả, trước khi đi cẩn thận nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai mới đi qua.
Đương nhiên không nhìn thấy ta, nàng chỉ nhìn xung quanh thôi, còn ta thì đang ghé trên mặt đất.
Ta tiếp tục đi theo vào, ở sườn bên kia của núi giả cần thận quan sát tình hình
Ta biết đối tượng hẹn hò này của Xuân Đào, Hoàng Đế cũng biết, mọi người đều biết.
Đều - Là - Anh - Em.
Là tiểu Trạng Nguyên.
Tiểu Xuân Đào cùng với tiểu Trạng Nguyên tay nắm tay cùng ngồi dựa lên núi giả.
Không được, ta phải trốn một chút.
22.
Không biết nói gì.
Khi ta đánh bài nếu có vận khí này thì không đến mức thua đến vậy, như thế không phải là thắng một trận đồng màu sao?
Ta trốn ở núi giả tránh né tiểu Xuân Đào thì gặp được người quen.
Bạn trai tai tiếng của tiểu Trạng Nguyên, phu quân chính thức của ta, Hoàng Đế.
“Ngươi cũng?”
“Nói nhỏ chút!”
Rất khó tin được bởi vì câu nói nhỏ chút của Hoàng Đế quá lớn, chúng ta bị phát hiện rồi.
Thật quá đáng!
23.
“Ha ha ha ha ha ha ha mọi người thật là khéo quá, hay là chúng ta cùng đi đánh mạt chược đi!” Ta cười ha ha, Hoàng Đế đứng bên cạnh ta hết nhìn tiểu Trạng Nguyên lại nhìn tiểu Xuân Đào.
Ly rượu tình yêu này, ai uống thì người ấy say.
Tiểu Xuân Đào, lúc này ngươi chọc phải người không nên chọc rồi, ta chỉ có thể cố gắng hết sức để giữ cho ngươi toàn thây thôi.
Hoàng Đế không để ý tới ta, nhìn chằm chằm về phía Trạng Nguyên, “Ngươi lại đây một chút, trẫm có chuyện muốn bàn bạc với ngươi.”
Ta đi qua nắm tay tiểu Xuân Đào, lặng lẽ bĩu môi.
Thật biết giả vờ, còn có việc bàn bạc cơ.
24.
“Xuân Đào, nói một chút đi, việc này là sao?”
“Hoàng Hậu, đây là ca ca nhà bên khi còn nhỏ thường trèo tường đưa bánh hoa quế cho nô tì.”
“Thanh mai trúc mã, không rời không bỏ ư?!”
Ta chấn kinh rồi, tiểu thuyết trong hiện thực!
Không chờ Xuân Đào mở miệng, ta nắm chặt lấy tay nàng, mở miệng trước, “Mười năm của ngươi ta đau lòng, tình yêu của ngươi ta bảo vệ.”
25.
Ngự Thư Phòng.
“Trẫm nói, không hiểu vì sao mỗi ngày ngươi cứ ngó bên phía Hoàng Hậu, hoá ra là ngươi có ý với Xuân Đào.”
“Hoàng Thượng tin chưa? Hạ quan thật sự chưa từng có ý tưởng không an phận gì với Hoàng Hậu nương nương, chỉ nghĩ đến Tiểu Đào thôi.”
“Ừ, không tồi, chọn ngày đẹp đi, trẫm tứ hôn cho các ngươi.”
“Hạ quan ở đây xin cảm tạ bệ hạ!”
Đương nhiên, đoạn đối thoại phía trên ta cũng không biết, lúc này ta còn đang tự hỏi làm sao có thể hổ khẩu đoạt thực, đoạt Trạng Nguyên từ trong tay Hoàng Đế mà tặng cho Xuân Đào của ta.