Ta nói với Hoàng Thượng, ta muốn xuất cung
Hoàng Thượng hỏi ta có muốn đưa tang không.
A… không tốt lắm đâu!
1.
Ta là con dâu mà Thái Thượng Hoàng chọn từ bé cho Hoàng Đế, Hoàng đế là con rể mà cha ta đã âm mưu từ sớm.
Hai lão già thông đồng với nhau, ta cùng Hoàng Đế đều không biết gì cả.
2.
Năm mười bảy tuổi, ta như mong muốn gả cho Hoàng Đế, là mong muốn của cha ta.
Lúc ấy Hoàng Đế còn chưa phải là Hoàng Đế, mà là Thái Tử.
Bởi vì cưới ta mới biến thành Hoàng Đế, cũng bởi vì thế mà ta thành Hoàng Hậu.
Ta thật sự cảm thấy việc kế thừa ngôi vị Hoàng Đế này hơi tuỳ tiện một chút.
3.
Trong Hoàng Cung thật sự nhàm chán, toàn bộ hậu cung chỉ có mỗi một mình ta, ta muốn nạp phi cho Hoàng Đế, đại thần muốn nạp phi cho Hoàng Đế, nhưng mà Thái Thượng Hoàng không cho.
Mỗi ngày, việc duy nhất là cùng với Thái Hậu, Thái Thượng Hoàng, và Trưởng Công Chúa chơi mạt chược với nhau.
Chơi mạt chược thì cũng vui đấy, nhưng mà quá khó, nghĩ mọi cách không lưu lại dấu vết để Thái Hậu thắng bài, thật là quá khó khăn.
4.
“Hoàng Đế, ta cảm thấy ngài nên nạp thêm vài phi tử tiến cung đi, chơi mạt chược cùng với Thái Hậu quá mệt mỏi!”
“Hả? Không chuẩn!”
5.
Giữa ta và Hoàng Đế không có tình cảm gì.
Rốt cuộc, nguyện vọng của ta cũng không phải là làm Hoàng Hậu, từ nhỏ đến lớn lý tưởng của ta là làm một nữ hiệp, cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo.
Nói nữa, làm gì có ai có mộng tưởng thời thơ ấu là đi làm một người vợ đâu.
Đối với ta mà nói, Hoàng Hậu càng giống như một nghề nghiệp.
Nghề này, nội dung công việc chính là chơi mạt chược.
Hoá ra làm Hoàng Hậu chính là cần phải chọn lựa người chơi mạt chược giỏi nhất nước.
Ta hiểu ra rồi!
6.
“Hoàng Thượng, hôm nay ta có thể xuất cung sao?”
“Nàng muốn đưa tang sao?”
“……”
Trên thế giới này sao lại có người ác độc như thế!
7.
Dạo này trong hoàng cung rất bận.
Cần phải chuẩn bị cho tân khoa Trạng Nguyên cùng với các thí sinh trúng cử khác làm lễ thụ quan.
Ta đã từng nhìn thấy Trạng Nguyên từ rất xa, tuổi mười tám, cũng khá đẹp trai.
8.
Ta cầu xin từ rất lâu rồi mà Hoàng Đế vẫn không để ta đi xem nghi thức thụ quan.
Hắn nói là không hợp quy củ.
…
Nhưng mà ta là ai? Là tay mạt chược đệ nhất thiên hạ đó, chẳng lẽ ta còn không hiểu rõ hắn sao?
Ta giả dạng thành thái giám đứng ở cửa đại điện.
Đừng hỏi, hỏi thì chính là không vào được!
9.
Sao Hoàng Đế vừa nhìn thấy Trạng Nguyên tai đã đỏ lên nhỉ.
Hắn dị ứng với Trạng Nguyên hay sao?
Tri thức kỳ quái đã được tiếp thu.
Cho quan ấn thì cho quan ấn đi, làm gì mà ngón tay lại quét một vòng trên mu bàn tay của người ta thế.
Xong rồi! Ta phát hiện ra bí mật của Hoàng Đế.
10.
Nghĩ lại, chẳng phải là đầu ta xanh biếc rồi sao?
Không thích hợp lắm!
Đột nhiên trong câu chuyện của bọn họ có tên của ta.
Giống như khi chơi mạt chược với Thái hậu phải dùng hết cả đầu óc vậy, cần phải trở về bảo Xuân Đào tách hạt óc chó để ăn cho bổ não.
11.
Buổi tối Hoàng Đế tới ăn cơm có nhắc đến Trạng Nguyên ba lần.
Mẹ ơi, ta cắn được rồi!
12.
Ngủ một giấc dậy phát hiện ra tay và chân của mình đều đặt trên người Hoàng Đế.
Nếu là ngày hôm qua, ta cảm thấy bản thân bị Hoàng Đế làm bẩn.
Nhưng là hôm nay, ta lại cảm thấy chính mình làm bẩn Trạng Nguyên.
13.
Trong cung có người mới, là cháu gái của Thái Hậu.
Vừa tiến cung nàng đã được phong là Quý Phi, nghe nói là biểu muội của Trạng Nguyên.
Hoàng Đế trước nửa đêm ở chỗ Quý Phi, sau nửa đêm lại chạy về.
Có phải là tình địch gặp nhau vô cùng đỏ mắt không?'
14.
Ta vốn tưởng rằng có Quý Phi ta có thể giảm bớt gánh nặng, không cần phải mỗi ngày phải đánh mạt chược nữa.
Ai có thể ngờ được Quý Phi là một phế vật bài bạc.
Quả nhiên, phương pháp chọn lựa Hoàng Hậu của bọn họ chính là xem thiên phú đánh mạt chược.
Nếu có thể, ta hy vọng ông trời có thể cho ta chút tác dụng khác của kỹ năng này, mà không phải là ở nơi kỳ kỳ quái quái này.
15.
Tuy Quý Phi không biết đánh, nhưng ngày nào nàng cũng tới.
Không thể nào không thể nào, nàng không phải là muốn cung đấu với ta đấy chứ.
Thật sự không phải chứ, ta nghĩ trong cung chỉ có hai người, dùng một cái búa là có thể phân thắng bại rồi.
Nàng tới thật sự thêm phiền.
Không biết chơi mạt chược thì thôi đi, còn lôi theo trưởng công chúa cũng không đánh, không đủ người đánh bài địa chủ.
Ta khóc đây!
17.
Không mở mang được.
Không chỉ có thế, ta còn có thể bị mưu sát.
Khi ta tiến vào cung điện của Quý Phi ta đã phát hiện ra, xung quanh không có một cung nữ thái giám nào, chỉ có tiếng động trong tẩm cung của Quý Phi.
Hiện tại ta đành phải mạo hiểm sinh mệnh để có thể cho mọi người hiểu tình hình hiện trường một chút.
Quý Phi bệnh tật nằm trong lòng ngực của Trưởng công chúa, trưởng công chúa cẩn thận bóc quả nho, từng quả từng quả một bón vào miệng của Quý Phi. Dáng vẻ của Quý Phi từ trước tới giờ ta chưa từng thấy, đã có sự đáng yêu của một cô gái nhỏ, giơ tay nhấc chân lại vô cùng quyến rũ, mỗi lần ăn nho đều lơ đãng chạm môi vào ngón tay của trưởng công chúa.
A… thật là kích thích quá đi!
Phía sau đó thì ta không kể nữa, ta sợ bị bịt miệng.