Tết năm nay Tống Cần trải qua rất đơn giản: nằm trên sofa, vừa nhắn tin vừa xem phim. Trong biển "Chúc mừng năm mới", cô chọn trả lời tin nhắn của bố mẹ hỏi cô có một mình không, tối ăn gì, cô từ từ trả lời.
Vì chia nhóm bạn bè trên MXH, cô chỉ cho bố mẹ thấy hình ảnh hoàn hảo: bữa sáng lành mạnh tự nấu, buổi chạy bộ hiếm hoi, check-in thư viện trăm năm có một. Dần dà, không chỉ cô ảo tưởng, mà bố mẹ cũng nghĩ con gái tự lập, sống tốt.
Đến khi mỏi lưng, cô vào bếp hâm đồ ăn bán thành phẩm mà đã mua sẵn, ép nước hoa quả, coi như bữa tất niên. Ban đầu cô vốn thấy hưởng thụ thời gian một mình cũng thoải mái, nhưng khi MXH ngập tràn ảnh bữa tối đoàn viên, sự so sánh thật sự thảm thiết.
Đồng nghiệp ai cũng rực rỡ: chị Giả trải nghiệm một tay lo mâm cỗ chín người, một bàn đầy ắp toàn món ngon sắc hương vị đủ cả; Viện Lâm mới kết hôn hai năm đảm việc nướng, trên cái bàn gỗ phong dài bày đầy bánh mì khiến người xem chảy nước dãi dài ba thước, món salad trộn cũng tươi ngon hấp dẫn; Tiểu Uông đẹp trai cũng khá hiền huệ, cậu giơ cái muôi to, tươi cười xán lạn bên nồi thịt cừu hầm, chớ có nói đằng sau còn có một đĩa cá nướng rắc tỏi...
Tống Cần bỗng thấy cơm gà cà ri mua về nhạt nhẽo, nhưng vẫn cố chụp ảnh đăng lên kèm lời chúc, cũng khoe cơm tất niên một mình của mình.
Tin nhắn liên tục hiện lên:
Chị Giả: "Cần Cần, sang nhà chị đi, chỗ chị đồ gì cũng có."
Viện Lâm: "Bé ơi, cơm cà ri của em trông cũng ngon, đi làm chị mang bánh cho."
Tiểu Uông thì gửi luôn ghi âm chúc năm mới của con gái.
Tống Cần trả lời từng người, lòng thấy ấm áp.
Cứ như vậy, cô vừa ăn vừa trò chuyện, bật TV xem tiết mục. Sau 9 giờ, Tống Cần gửi lời chúc tình cảm đến khách hàng trong nhóm công việc, cũng nhận lại vô số lời chúc.
Lần lượt trả lời xong, cô đến phòng bếp hâm lại chân gà kho, mang về ngồi trên sô pha xem TV. MC đang ngâm thơ cổ về "chữ xuân", cô lẩm nhẩm: "Đông phong tùy xuân quy, phát ngã chi thượng hoa", rồi bất tri bất giác mà khẽ cười.
Hơn 11 giờ, Hiểu Gia tìm cô tâm sự. Kiên nhẫn nghe xong đoạn voice dài mấy chục giây, đúng như dự đoán: mẹ Hiểu Gia chê con gái lười như heo trước mặt họ hàng, không biết làm việc nhà, năng lực tự lập bằng không, tới tuổi này còn mua thú bông, không có thuốc nào cứu được.
Thực ra nói đi nói lại cũng chỉ vì bất mãn con gái chưa lấy chồng.
“Chẳng lẽ mình không cần thể diện sao? Vì sao bà ấy phải nói ngay trước mặt mọi người? Nói thì ta sẽ biết sĩ diện à? Không biết làm việc nhà là do một mình mình sai chắc? Mình cũng muốn làm nhưng rõ là mẹ ghét mình làm không ra hồn. Mua thú bông cũng ảnh hưởng đến bà ấy sao? Ai quy định 28 tuổi thì không thể mua?” Hiểu Gia rất tủi thân.
Hiểu Gia cũng là một trong những khách hàng của Tống Cần. Quen lâu, việc lắng nghe tâm sự của Hiểu Gia cũng đã thành thói quen.
Phần lớn thời gian cô chỉ phụ trách nghe, bởi vì cô biết Hiểu Gia chỉ tìm cô để giãi bày thôi.