“Thực ra mình không quá muốn yêu đương.” Hiểu Gia bỗng cảm thán: "Nhưng nếu gặp ai cực kỳ đẹp trai thì cũng bằng lòng thử. Tốt nhất là giống như hồng mình, thấp hơn chút cũng miễn cưỡng được." 

Chồng ở đây chỉ thần tượng của Hiểu Gia.

Tống Cần biết tiêu chuẩn tìm bạn đời của của cô ấy chỉ là ngoại hình, nên khó giới thiệu.

"Thực ra hôn nhân là hợp đồng giữa hai người đồng điệu, quan trọng là khi hai người ở bên nhau có thể sống vui vẻ. Còn về phương diện ngoại hình, cậu có thể giảm yêu cầu một cách phù hợp." Tống Cần chậm rãi gõ tin nhắn.

"Mình không thể! Cô gái từng yêu chàng trai rực rỡ sao dễ dàng thích người bình thường?"

Tống Cần không nói thêm vì cô biết Hiểu Gia sẽ như vậy.

"Mẹ nấu xong bữa ăn khuya rồi, mình đi ăn đây." Hiểu Gia gửi sticker "thèm chảy nước miếng" rồi biến mất.

Thực ra Tống Cần hơi hâm mộ cô ấy. Dù thế nào, con gái mà vẫn luôn được sống cùng bố mẹ vẫn sẽ giữ được chút lãng mạn ngây thơ nhất định.

Dù đêm giao thừa nhận được vô số lời chúc, Tống Cần vẫn một mình. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định đi ngủ sớm để dưỡng nhan sắc.

Nằm trong chăn, cô nghĩ về năm mới sắp tới: kỳ nghỉ kết thúc, lại bận rộn, lại bôn ba, lại bị mắng, nhưng chắc sẽ thu hoạch được chút ít thành quả đáng vui mừng.

Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ thôi.

Cô tắt đèn ngủ.

Tống Cần lại ra ngoài vào mùng năm Tết. Cô cảm thấy bộ đồ ngủ trên người sắp có mùi, liền cởi ra, thay áo khoác sạch, treo đồ ngủ trên cửa sổ cho thoáng.

Tống Cần đi dạo một vòng công viên, vận động nhẹ nhàng, lúc nghỉ ngơi ngẩng đầu nhìn trời, dường như sắp có mưa phùn, cô thuận tiện đi về, ngồi tàu điện ngầm trở lại.

Ra khỏi ga tàu điện ngầm, không xa là phố Dật Hưng. Khi đi ngang qua "Sáng Nay", cô đặc biệt nhìn vào, trong quán ăn đã có một vị khách. Đúng lúc cô hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, nên kéo cửa bước vào.

Hôm nay vẫn là ông chủ Thẩm trực quán, anh vẫn đeo khẩu trang, chỉ thay chiếc áo hoodie màu sẫm. Tống Cần cảm thấy khi nhìn thấy cô, đôi mắt anh rõ ràng toát lên vẻ nghi hoặc "tôi nấu ăn rất tệ sao cô còn đến mắc lừa nữa".

"Cho tôi một ly sữa nóng." Tống Cần thoải mái nói.

"Chờ một chút."

Tống Cần tìm chỗ ngồi gần cửa sổ, đối diện với vị khách còn lại trong quán, một cô gái trông như học sinh trung học, đang lạnh lùng lướt điện thoại.

Tống Cần nhìn đĩa của cô ấy, trứng xào chỉ động vào một miếng.

Sữa nóng nhanh chóng được làm xong, Tống Cần vừa uống vừa nhìn ra cửa sổ. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng khóc khe khẽ, quay đầu nhìn lại, là cô gái trung học đang khóc.

Cô ấy vừa khóc vừa ngẩng đầu, tình cờ gặp ánh mắt Tống Cần, Tống Cần mỉm cười ôn hòa, nhỏ nhẹ hỏi có chuyện gì.

"Em đang cãi nhau với bố mẹ." Cô gái thẳng thắn nói.

Kỳ nghỉ quả là thời điểm quan hệ cha mẹ - con cái căng thẳng nhất.

"Ồ, vậy em ăn đi, đừng để bụng đói." Tống Cần chỉ vào đĩa trước mặt cô ấy.

"Họ đều nói em béo, khiến giờ em ăn uống rất áp lực."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play