Nghe tên này, Tống Cần thấy quen, tâm hồn lại quay về thời tiểu học.
Thẩm Minh Tích? Nghe rất quen. Cô nhớ cậu bé dẫn chương trình cầm micro trên sân khấu.
Trùng tên chăng? Cô nghĩ khó có chuyện trùng hợp đến vậy chứ.
Anh gác máy, lướt điện thoại, không trả lời câu hỏi dang dở.
Tống Cần cũng không hỏi thêm.
Ăn xong, cô dùng điện thoại thanh toán, bất ngờ được giảm giá 50%. Anh thẳng thắn đưa ra lý do: trứng không tươi, vị không ngon.
Tống Cần vui hơn, tiện hỏi: "Anh tên Thẩm Minh Tích à?"
Anh nhìn cô: "Sao? Cô quen tôi?"
Đôi mắt đẹp của anh ở gần trong gang tốc, ngón tay nhẹ ấn lên màn hình di động, không hề nhúc nhích. Dưới ánh mắt của cô, truyền lại một ý tứ rất rõ ràng: đối với những người như bèo nước gặp nhau, câu hỏi này bất lịch sự.
"Tôi vô tình nghe lúc nãy, thấy tên anh quen." Cô nói: "Không có ý gì."
"Quen ở đâu?"
Không ngờ anh truy vấn, cô thành thật: "Hồi nhỏ xem TV có cậu bé dẫn chương trình rất đáng yêu, tên giống anh, chương trình 'Cuối Tuần Có Thơ', tôi xem mỗi tuần, còn chép lại từng bài thơ cổ trong chương trình."
Anh vậy tựa như khẽ cười, không rõ ý nghĩa, rồi chỉ vào máy quét mã.
Tống Cần vội thanh toán, cũng ngại hỏi thêm.
Trên đường về, cô vẫn nghĩ liệu anh có phải là cậu bé dẫn chương trình năm xưa không. Trong ấn tượng của cô, cậu bé dẫn chương trình đó luôn mặc vest ca rô, gương mặt đẹp, giọng trong, phong thái ổn định dù vẫn còn nhỏ.
Năm đó, tuần nào cô cũng xem chương trình kia, còn bưng vở vừa xe vừa chép. Nhớ có lần đang xem dở một nửa, TV đột nhiên nhiễu, cô dùng hết sức mà vỗ, vỗ đến độ viền tay đỏ cả lên, màn hình mãi vẫn không thể khôi phục như ban đầu. Buổi tối cô tùy ý xin bố mua một cái TV mới, kết quả bị bố nó một câu lắm chuyện. Cô nhớ bữa cơm chiều hôm đó thật sự buồn bã, có lẽ vì con nhỏ tuổi mà đã nhận thấy được họ sắp ly hôn, mắt cô đau xót, trong lòng cũng vậy.
Nhưng nhờ chương trình đó, cô chép nhiều thơ cổ, dù không thuộc hết nhưng cũng thấm chút văn chương.
Mỗi khi kết thúc, cậu bé dẫn chương trình lại ngâm: "Sông ra khỏi suối, chảy ào ào. Rồng ẩn vực sâu, vẫy vùng bay cao. Hổ gầm sơn cốc, trăm loài hoảng sợ. Chim ưng vẫy cánh, bụi bặm tung bay..." Năm đó cô từng thuộc làu, giờ vẫn nhớ.
Có phải anh ấy không? Cô nghĩ trùng tên thôi. Cô vừa đi vừa nghĩ, nếu đúng là một người thì xác suất như trúng giải độc đắc của blinbox. Không ngờ trong đầu lại xuất hiện một sự so sánh không quá thỏa đáng như vậy.
Tất nhiên, cô chưa từng trúng giải nào độc đắc của blinbox.