Cô muốn thử vận may, xem ngày Tết có kiếm được gì ăn không.

Dù đã đoán trước, nhưng khi qua tiệm "Sáng nay", Tống Cần vẫn ngạc nhiên thấy quán vốn đông nghịt giờ không một bóng người. Cô dừng bước, nhìn qua cửa sổ, trong quán chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng mờ ảo, không rõ có mở cửa không. Nhớ lại mùi thơm như bắp rang đường mỗi lần qua đây, cô bước tới, mở cửa hỏi: "Hôm nay có mở cửa không ạ?"

"Tùy cô cần gì." Một giọng nói dễ chịu vang lên từ sau quầy.

Ồ? Người ở đâu? Tống Cần đi tìm theo tiếng, không ngờ suýt đụng đầu một người đàn ông cao lớn vừa cúi xuống nhặt đồ.

Cô lùi lại, để tiện nhìn rõ người trước mặt: áo hoodie xanh, đeo khẩu trang nam, đôi mắt trong trẻo ở phía trên lớp khẩu trang.

Cô ngập ngừng: "Có đồ nóng không ạ? Tôi cần chút đồ ấm."

Anh đáp: "Chỉ có bánh mì nướng, trứng chiên, khoai tây nghiền và sữa nóng."

"Vậy cho tôi bánh mì nướng và trứng xào." Cô mỉm cười: "Vậy đủ rồi, cảm ơn."

Anh bảo cô cứ tùy ý tìm chỗ ngồi.

Trong lúc chờ chán muốn chết, cô bắt đầu quan sát anh, đoán anh ắt phải rất đẹp trai, vì hiếm thấy đôi mắt đẹp thế.

Cô chợt nhớ một một chuyện, quên mất là xem ở đâu, hình như là bình luận nào đó ở trên mạng, nói quán đông khách là nhờ nhân viên điển trai.

Có lẽ hương vị chỉ bình thường.

May thời gian chờ không lâu. Ăn vài miếng, cô đã có đánh giá trong lòng: bình thường như dự đoán.

Không biết có phải được ưu ái thêm phần không, đĩa trứng xào đầy ắp khiến cô thấy ăn được hết là cả vấn đề. Nghĩ thế cô hơi bất đắc dĩ ngước nhìn người sau quầy.

"Không ngon?" Anh chủ động hỏi.

"Nhạt quá." Cô nói thật.

"Có đồ ăn là may rồi."

"..."

Cô sững sờ, đây là thái độ của đầu bếp chuyên nghiệp? Kiêu ngạo vậy?

"Chợ và siêu thị quanh đây đã đóng cửa hết, không mua được nguyên liệu tươi." Anh giải thích: "Muốn ăn ngon phải tự làm."

Thì ra là vậy.

"Nhưng nguyên liệu không tươi và nấu ngon không hẳn mâu thuẫn đâu nhỉ?" Cô xấu hổ nhưng cũng không mất lễ phép mà nói, trong lòng buồn bực: lý do của anh kỳ lạ. Cô từng ăn nhiều món cơm hộp ngon đỉnh, dù nguyên liệu dở, nhưng nhờ gia vị và kỹ thuật nấu mà ngăn được hương vị tệ.

Không như cách chế biến của anh, không hề có ý định nỗ lực.

"Nấu không ngon cũng bình thường, vì hôm nay cô không gặp đầu bếp chuyên nghiệp." Anh nói bằng logic riêng: "Tôi lần đầu vào bếp ở đây."

"Ồ? Anh không phải đầu bếp?"

"Tôi mở quán này." Anh nói: "Hôm nay đến xem, tiện phục vụ khách với đồ có sẵn."

Tống Cần không ngờ gặp chủ quán tính cách thế này, lúng túng không biết nói gì. Nhưng do nghề nghiệp, quen tiếp xúc đủ loại người có tính khí kỳ lạ, cô hỏi: "Quán nghỉ Tết đến khi nào?"

"Nhân viên nghỉ đến mùng 7."

"Nhân viên? Vậy khoảng thời gian này vẫn có người?" Cô đoán, không lẽ là anh, nghe như đi làm không công.

Anh chưa trả lời, điện thoại đã reo.

Cô nghe anh nhấc máy: "Vâng, tôi Thẩm Minh Tích đây, nói đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play