Chị Như là hội viên VIP của Hoa Hệ Duyên, nhiệm vụ của Tống Cần là cung cấp dịch vụ chăm sóc toàn diện. Nhưng tính tình chị Như đặc biệt, chị từ chối hầu hết hoạt động giao lưu, lúc xem hồ sơ nam hội viên cũng xem qua loa. Điều này khiến Tống Cần đoán chị hiện không muốn kết hôn, tham gia chỉ để đối phó gia đình.

"Ngày mai lại có người chờ xem rồi chế giễu tôi rồi." Chị Như nhắn.

"Không đâu, giờ trên bàn ăn ít ai giục cưới lắm."

"Không nói thẳng nhưng ánh mắt và biểu cảm sẽ lộ rõ."

"Kệ họ đi, chị tự tin lên." Tống Cần thêm một câu: "Duyên phận mỗi người khác nhau, có nhanh có chậm."

Chị Như không trả lời nữa, coi như câu này là đùa.

Tống Cần mở ảnh đại diện của chị Như, phóng to xem, là ảnh nghệ thuật chụp năm 25 tuổi, đã 12 năm trôi qua.

Mười hai năm, bóng câu qua cửa sổ, chỉ như một cái chớp mắt.

Mọi từ ngữ để miêu tả thời gian, khi đọc lên đều có vẻ rất tàn nhẫn, dù nam hay nữ, đều phải cúi đầu trước chúng, cảm nhận sự nhỏ bé của bản thân.

Nhan sắc, tiền tiết kiệm, công danh, mục tiêu, mọi điều hoàn thành hoặc chưa hoàn thành của mỗi người, tất cả đều bất lực khi đối mặt với đối thủ này.

Với Tống Cần cũng vậy, cô thấy thời gian trôi nhanh, nhất là mấy năm nay, nhưng so với năm tháng qua đi, những gì cô có chỉ như hạt cát giữa sa mạc.

Đôi lúc cô tự vấn, cũng có hối hận. Giá như thời cấp ba chăm chỉ hơn, ít dành thời gian cảm nắng chàng trai lớp bên. Những bong bóng lãng mạn tự tạo tuổi dậy thì có thể rất trí mạng, là cái giá đắt, khiến thành tích thi đại học của cô không mấy lý tưởng, chỉ thi đậu một trường bình thường, vì điểm thấp mà bị phân vào ngành học ít được chú ý, đến sau khi tốt nghiệp mới phát hiện việc làm đúng ngành lại cực kỳ ít. Để sinh tồn, cô gửi vô số hồ sơ, làm đủ việc lương bèo, lương ngày ít ngày cao, cuối cùng đến Hoa Hệ Duyên.

Với công việc hiện tại, ban đầu cô thấy vô vọng. Cô từng nghi ngờ giá trị của nó, có quá tầm thường? Quá nhàm chán? Khác xa hình ảnh cô cô công sở cô mơ ước thuở nhỏ. Nhưng thực tế là cô phải làm cho tâm trạng không vướng bận tạp niệm để mà hoàn thành vô số việc mỗi ngày, không có thời gian than vãn.

Cô chỉ có thể cố gắng làm việc, mong mỏi dùng một tư thế hướng về phía trước để lao ra khỏi vòng vây khốn khó, dù rất mệt.

Nhưng ai không mệt? Trên đời, người có thể nằm mà kiếm tiền trên ghế sofa vốn đã ít lại càng thêm ít.

Tống Cần lấy một quả quýt, chậm rãi bóc vỏ, quýt ngọt, vị ngọt khiến cô thấy mình không bị mua hớ.

Cũng may, trong khoảnh khắc thư giãn này, cô hạnh phúc và biết đủ.

 


 

Hôm sau là ba mươi Tết.

Tống Cần mong ngóng được ngủ nướng, nhưng lại bị cơn đói đánh thức, dậy trước 8 giờ, cô tự thấy mình ngốc nghếch.

Mì ăn liền nấu xong chỉ ăn hai miếng đã thấy nhạt như nước ốc, cô nhai như nhai giấy, mắt mở to nghĩ về các món điểm tâm: bánh bao chiên, há cảo áp chảo, cháo, sủi cảo tôm, trứng xào thêm xúc xích và măng tây... Cuối cùng, cô bỏ đũa, quyết định ra ngoài đi bộ một vòng xem thế giới hôm nay có vắng lặng khác thường hay không.

Số lượng cửa hàng ít ỏi quanh khu đều không buôn bán, đúng như dự đoán. Cô đi ra khỏi khu, qua đường cái, rẽ vào phố Dật Hưng.

Gần phố Dật Hưng có ga tàu điện, lượng người qua lại đông nên nhiều cửa hiệu mọc lên, thay đổi liên tục. Vài tháng không đến, một tiệm mới vừa kịp quen mặt đã đổi chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play