Chương 3: Lựa chọn
Trần Thu Nguyệt lúc này đang ngồi trong nhà thêu thùa, hoàn toàn không hay biết chuyện vừa xảy ra. Kỹ thuật thêu này cô học từ Trần mẫu, còn Trần mẫu lại được truyền thụ từ bà ngoại cô. Tuy nhiên, Trần mẫu vốn không phải người có thiên phú, bà chỉ dạy Thu Nguyệt những bước cơ bản để thêu khăn đơn giản. Còn Thu Nguyệt thì trò giỏi hơn hẳn thầy: sau khi học xong phần cơ bản, mọi chi tiết tinh vi đều do cô tự mình mày mò, sáng tạo.
Cô có khiếu khéo tay, từ cách chọn hoa văn đến phối màu luôn toát lên ý tưởng độc đáo. Đôi tay mềm mại, linh hoạt giúp cô tiến bộ nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn đã thành thạo không ngờ. Thỉnh thoảng Trần mẫu ngắm nhìn con mình, vừa mừng vừa thầm nghĩ: bẩm sinh tài hoa thật quý giá. Bà nhớ những ngày còn trẻ, chính mình được bà ngoại Thu Nguyệt dồn hết công sức chỉ dạy mới thu được có ba bốn phần kỹ thuật.
Thu Nguyệt không chỉ học nhanh mà còn tự mình thử nghiệm kỹ thuật mới, khiến Trần mẫu vui mừng khôn xiết.
Thu Nguyệt có thể thêu được những mẫu hoa văn phức tạp, từng mũi chỉ đều thanh thoát, sắc sảo. Từ vài năm nay, để bảo vệ đôi tay mềm mại, cô chỉ nhận thêu trên vải cao cấp, công lao động cũng được trả cao hơn.
Kể từ đó, Thu Nguyệt hiếm khi xuống đồng. Hàng ngày cô chỉ giúp mẹ vài việc lặt vặt trong nhà, còn lại thời gian dành trọn cho những mũi kim điêu luyện.
Vì Trần Thu Nguyệt đã lâu không phải xuống ruộng làm việc nặng, ngày thường chỉ phụ giúp mấy việc lặt vặt trong nhà. Nên làn da trắng trẻo như bây giờ cũng nhờ vậy mà giữ được, chứ nếu phải lao động vất vả ngoài đồng như những cô gái nhà nông khác thì không giữ được đôi tay như bây giờ. Tuy nhiên, mấy việc nhẹ trong nhà thì vẫn phải làm được.
“Nguyệt à, con tạm gác việc thêu lại đi, nương muốn nói với con vài lời.” Trần mẫu nhìn nữ nhi đang ngồi ngay ngắn trên giường, chăm chú làm đồ thêu, khẽ giọng nói.
“Dạ, nương, con thu lại ngay đây. Nương mau ngồi xuống bên cạnh con này.” Trần Thu Nguyệt nghe vậy liền thu tay lại, kéo nương ngồi xuống bên cạnh mình.
Nhìn vẻ mặt hiền từ của nương đang chăm chú quan sát mình, Trần Thu Nguyệt chợt nhớ lại quãng thời gian trước từng nghe loáng thoáng vài chuyện liên quan đến bản thân.
Trực giác mách bảo cô rằng lần nói chuyện này có lẽ liên quan đến việc hôn nhân, sắc mặt theo đó cũng thoáng mất tự nhiên.
Trần mẫu nhìn nữ nhi thanh tú dịu dàng, trong lòng không khỏi cảm thán thời gian trôi nhanh, chớp mắt một cái con gái đã đến tuổi có thể gả chồng rồi.
Dẫu trong lòng còn lưu luyến, nhưng chuyện đại sự cả đời không thể trì hoãn. Không chần chừ thêm, bà đi thẳng vào vấn đề.
“Nguyệt à, chắc con cũng biết dạo gần đây ta với cha con có để ý giúp con vài mối. Nhà đến hỏi cưới cũng không ít, mà ta với cha con thì cứ chọn tới chọn lui, sợ chọn nhầm người, khiến nửa đời sau của con phải chịu thiệt thòi.”
“Hiện giờ, ta với cha con thấy ưng bụng hai nhà nhất. Ta kể cho con nghe một lượt, con cứ suy nghĩ kỹ rồi chọn người con thấy phù hợp, sau đó nói lại với nương một tiếng.”
Trần Thu Nguyệt vừa nghe quả nhiên là chuyện hôn nhân của mình, lập tức đỏ mặt từ cổ đến tận mang tai, cúi đầu không dám nhìn thẳng ánh mắt của nương. Thế nhưng hai tai thì chẳng sót một chữ nào, chăm chú lắng nghe từng lời.
“Người đầu tiên là Trần Hữu Điền, ở cùng thôn với mình. Nó mười bảy tuổi, là con cả trong nhà, vóc dáng cao lớn, làm ruộng thì khỏi nói, tay nghề khỏi chê. Nhà nó có cả chục mẫu ruộng, sau này chia nhà, làm con trưởng cũng là người có tiếng nói trong nhà.”
“Cha mẹ nó cũng là người biết chuyện, không phải kiểu ngang ngược càn quấy. Mình ở chung một thôn, nếu con có chuyện gì, nhà ta cũng dễ đứng ra bênh vực.”
Trần Thu Nguyệt yên lặng lắng nghe, trong đầu chợt nhớ đến người tên Trần Hữu Điền.
Trần Hữu Điền lớn hơn nàng hai tuổi, thuở nhỏ từng chơi đùa với nhau. Chỉ là sau này càng lớn, lễ giáo nam nữ ngày càng nghiêm ngặt, con gái trong thôn cũng dần ít tiếp xúc với đám con trai.
Thỉnh thoảng có gặp ở ngoài đồng khi mang cơm nước cho cha mẹ, ấn tượng của nàng về Trần Hữu Điền chỉ dừng lại ở dáng người cao lớn, ngoài ra không có ký ức gì sâu sắc hơn.
“Người thứ hai là do cô mẫu của con nhắc đến mấy hôm trước. Nhà bên Triệu gia thôn, chính là cái nhà có họ hàng đang làm quan đó.”
“Tên gọi Triệu Hoài Ngọc, cũng mười bảy tuổi như Hữu Điền. Chỉ nghe tên thôi đã thấy nho nhã rồi. Trước đây từng học mấy năm ở tộc học Triệu gia, giờ thì đang làm thu chi trong một tửu lâu ở trấn trên.”
Trần Thu Nguyệt vốn vẫn cúi đầu im lặng lắng nghe, chợt nghe đến ba chữ “Triệu Hoài Ngọc” và việc đọc sách biết chữ, lại còn học ở tộc học, ánh mắt lập tức sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía nương.
Trần mẫu đang nói thì thấy nữ nhi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tha thiết nhìn mình chằm chằm, trong lòng khẽ giật mình, lập tức đoán được người con bé nghiêng về là ai.
“Nhà bên đó điều kiện cũng tương đương với nhà Trần Hữu Điền thôi, cũng có mười mấy mẫu ruộng. Chỉ tiếc là nó là con thứ trong nhà, còn có một anh trai. Sau này nếu chia nhà, phần đất và gia sản mà hai đứa được chia có lẽ không nhiều.”
“Nhưng nuôi một cái tiểu gia thì không thành vấn đề. Quan trọng hơn là Triệu Hoài Ngọc đang làm thu chi ở tửu lâu trên trấn, mỗi tháng có tám trăm văn tiền công. Theo hắn, sau này ngày tháng của con chắc cũng không đến nỗi nào. Thằng bé cũng là người có tiền đồ.”
“Hai nhà đều có điểm mạnh riêng. Trần Hữu Điền thì nhà cửa ổn định, lại ở cùng thôn, sau này chúng ta cũng tiện để mắt chăm nom cho con.”
“Còn Triệu Hoài Ngọc thì có học vấn, lại đang làm việc trên trấn, có nghề kiếm tiền trong tay, điều đó so với mọi thứ khác đều đáng quý.”
Trần mẫu nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt dừng trên đôi mắt sáng long lanh của nữ nhi.
Bà dịu giọng nói: “Nương nói với con nhiều như vậy hôm nay, cũng là muốn nghe suy nghĩ thật lòng của con. Trong hai người đó, con nghiêng về ai hơn thì cứ nói. Đừng ngại ngùng, đây là chuyện riêng giữa nương con mình thôi.”
Trần gia thôn mấy chục năm mới ra được một tú tài. Hồi nhỏ, Trần Thu Nguyệt từng có vài lần chơi cùng tiểu nữ nhi nhà tú tài đó.
Từ nhỏ nàng đã nhìn thấy sự khác biệt giữa con cái nhà đọc sách và những đứa trẻ nông gia bình thường như mình. Trong lòng từng rất ngưỡng mộ tiểu thư nhà tú tài – người có thể đọc sách, biết chữ, không giống như mình cả ngày quanh quẩn với ruộng đồng, bếp núc.
Kể từ đó, hạt giống mang tên “đọc sách” đã âm thầm nảy mầm trong lòng Trần Thu Nguyệt.
Nàng vốn nghĩ sau này mình sẽ gả cho một người nông phu bình thường, sống yên ổn cả đời như bao người khác. Ý nghĩ từng có kia, nàng cứ ngỡ là xa xỉ, là điều không tưởng. Nào ngờ hôm nay, cơ hội ấy lại thật sự xuất hiện trước mắt.
Nhà thường dân nếu muốn nuôi một đứa con ăn học thật chẳng dễ dàng gì. Dù Triệu gia cũng chỉ là nhà nông, nhưng Triệu gia thôn có tộc học, mà Triệu Hoài Ngọc lại từng đọc sách mấy năm liền.
Nếu sau này mình gả qua đó, con cái sau này cũng có cơ hội được vào tộc học đọc sách.
“Nguyệt nha đầu, Nguyệt nha đầu, hồn vía con bay đâu mất rồi?” Trần mẫu thấy nữ nhi ánh mắt mơ màng, không biết đang nghĩ ngợi điều chi, bèn khẽ gọi mấy tiếng.
Trần Thu Nguyệt hoàn hồn, tuy trên mặt đã đỏ bừng cả lên, nhưng ánh mắt lại kiên định nhìn về phía nương.
“Nương, nếu để con chọn… con chọn Triệu Hoài Ngọc.”
Trần mẫu nghe xong, thầm nghĩ quả nhiên là vậy, con gái bà đúng là có ý với Triệu Hoài Ngọc hơn.
Nghe được quyết định từ con gái, bà không hỏi thêm lời nào nữa, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ôm Trần Thu Nguyệt vào lòng, khẽ thở dài cảm xúc nói:
“Con gái ngoan, nương biết nên làm gì rồi.”