Chương 2: Tìm hiểu
Mẹ A Nguyệt liền nói: “Đại cô tỷ, thật phiền toái cô chạy đến nhà một chuyến, nghe cô nói mối hôn sự này quả là không tồi.”
“Nhưng cô cũng biết, Thu Nguyệt là cô nương duy nhất trong nhà, nhà muội đã tỉ mỉ nuôi dưỡng đến lớn, chuyện hôn nhân này muội cùng Đại Ngưu phải suy xét thật kỹ.”
“Cô cho chúng tôi vài ngày thời gian, đến lúc đó sẽ có hồi đáp.”
“Ừ, tốt. Cô và Đại Ngưu suy nghĩ kỹ, nhất định phải có tin chính xác, ta còn phải báo lại với người Triệu gia.”
Trần Hoa Mai hiểu em trai và em dâu coi trọng Thu Nguyệt đến thế nào, không nói thêm lời nào, đứng dậy trở về.
“Ta về trước đây, còn nhiều việc chờ giải quyết ở nhà. Đi trước nhé.”
Trần Hoa Mai vốn nhanh nhẹn, lời nói vừa dứt đã vội quay về. Trần Đại Ngưu vợ chồng tiễn khách ra cổng, rồi quay vào trong phòng tiếp tục bàn bạc.
Sáng hôm sau, Trần phụ gọi Trần Thạch Đầu ra sân:
“Thạch Đầu, lát nữa con sang Triệu gia thôn hỏi thăm gia cảnh Triệu Hoài Ngọc, để bọn ta yên tâm chút.”
“Con tìm hiểu xem cha nương, anh em trong nhà ra sao, có chuyện nào không tốt không, phải cẩn thận, đừng để lộ rằng con đến dò hỏi.”
Trần phụ một mình gọi con trai, nhỏ giọng giao phó. Trần Thạch Đầu hiểu chuyện trọng đại, chỉ cúi đầu đồng ý rồi thận trọng lên đường.
Trong sân sau, Trần Thu Nguyệt đang thái một thúng rau cỏ lớn lúc sáng vừa hái được cho đám lợn ăn. Chúng lớn nhanh mỗi ngày nên lượng ăn cũng lớn rất nhiều, cả nhà ai cũng mong chờ đám lợn này lớn nhanh để bán được giá cao.
Cha Trần ra đến sân nhìn thấy, liền bảo "Thu Nguyệt, trời gần đây nắng gắt, cắt cỏ cho heo ăn phải chú ý kẻo say nắng.” Cha Trần nhìn con gái đang cần cù làm việc, càng nhìn càng thấy con gái mình xứng đáng có một mối hôn sự tốt.
“Con biết rồi, cha. Cha bận cả ngày ngoài đồng rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi chút đi.” Cô vừa nói vừa khéo léo thái cỏ thành từng vụn nhỏ.
Chiều muộn, hoàng hôn buông xuống, cánh cổng đại môn bỗng kêu “đông” rồi bật mở.
“Nương ơi, con đói quá, cơm chín chưa ạ?” Cẩu Đản chạy vội vào nhà, vừa chạy vừa reo to.
Trần mẫu từ bếp thò đầu ra, trông thấy Cẩu Đản lem luốc từ đầu đến chân, giận run người, nét mặt vốn đang ôn hòa cũng nghiêm khắc lại:
“Cẩu Đản, ngày nào cũng bẩn như vậy? Quần áo thì dơ hết, suốt ngày sao con không biết giữ gìn vậy hả? Mau đi tắm rửa liền đi!”
Cẩu Đản mặc mẹ mắng vẫn nhanh chóng lảng sang chỗ khác, chỉ lo bụng réo. Thu Nguyệt đứng bên lặng lẽ nghe, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Tối đến, cả nhà quây quần trước mâm cơm. Thu Nguyệt hỏi cha:
“Cha ơi, anh Thạch Đầu sao vẫn chưa về? Con có nên ra ngoài tìm anh ấy không?”
Trần phụ nhìn quanh, bình tĩnh gắp cơm bỏ riêng một phần:
“Thạch Đầu có chuyện gấp sang nhà họ Triệu, chúng ta ăn trước, để thức ăn trong nồi cho nó, nó về tự ăn.”
Ăn xong, ai nấy dọn dẹp rồi lên phòng ngủ. Trần Thạch Đầu mãi đến đêm khuya mới trở về, lặng lẽ ăn bát cơm cả nhà để lại cho mình rồi vào phòng nghỉ ngơi, mọi chuyện để sáng mai thức dậy rồi nói sau.
Sáng hôm sau, Thạch Đầu tìm gặp Trần phụ, tường thuật toàn bộ tin tức:
Hôm qua con đến Triệu gia thôn, giả vờ tìm việc, ngầm hỏi han gia cảnh Triệu Hoài Ngọc.
Triệu gia thuộc hàng trung lưu, cha mẹ làm ruộng cần cù, tiếng tăm lương thiện.
Triệu gia đại ca Triệu Hoài Thanh cưới cô vợ ở Trương gia thôn, hai người sinh được 1 trai 1 gái, Triệu gia đại nữ nhi gả về đại Lý thôn kế bên, có một đứa con trai.
Triệu Hoài Ngọc là con thứ hai, tính điềm đạm, học hành tử tế, từng học ở tộc học ba năm rồi lên trấn làm thủ quỹ. Cậu ta giỏi toán, biết quản lý sổ sách, mỗi tháng vẫn về nhà một hai ngày.
Nghe xong lời Thạch Đầu miêu tả, Trần phụ trong lòng yên tâm, liền tìm cơ hội bàn bạc với Trần mẫu: “Triệu Hoài Ngọc ta chưa gặp mặt, hai ngày nữa ta sẽ tranh thủ lên trấn một chuyến, âm thầm xem thử cậu ta thế nào.”
Cùng lúc tại Triệu gia, cha mẹ Triệu cũng nói về hôn sự của Triệu Hoài Ngọc.
“Đương gia, ông nói xem thằng nhóc Hoài Ngọc này đã chủ động đề xuất, muốn tự mình tìm hiểu cô nương bên Trần gia. Trước đây ta thấy nó đến tuổi bàn hôn sự còn nói sẽ tìm mối hôn sự tốt cho nó, mà nó chẳng buồn phản ứng ” Triệu mẫu ngồi ở hiên nhà, tay bứt từng hạt đậu, quay sang hỏi Triệu phụ.
Triệu mẫu mặt trái xoan, đôi mắt phượng tuy đã tuổi trung niên vẫn còn sáng, nhắc đến chuyện hôn sự là không khỏi cau mày. Triệu phụ bên cạnh hút điếu thuốc lào, nhìn vợ khẽ mỉm cười rồi đáp:
“Trước kia bà còn lo lão nhị tính tình chậm chạp, lo không tìm được mối hôn sự tốt. Nay nó đã tự mình tìm, chẳng phải tốt hơn sao? Bà cũng không cần ngày ngày bận tâm chuyện nọ chuyện kia. Hơn nữa bà đã nhờ người dò hỏi nhà họ Trần rồi, cô nương ấy mọi mặt đều ổn trọng."
Cha Triệu lại nói tiếp: “Con ta đã có chủ ý, ta cứ đợi nhà họ Trần hồi âm là xong. Nhắc đi nhắc lại cũng không thay đổi được gì.”
Triệu mẫu nghiêm giọng phản bác: “Ông nói thế nào được, tôi là mẹ tự nhiên lo lắng. Lão nhị năm nay đã mười bảy, người cùng tuổi với nó con cái đã một hai đứa rồi, sao ta có thể không sốt ruột?”
Chẳng qua Triệu Hoài Ngọc học ở tộc học ba năm, thẳng đến năm ngoái đã tự đi tìm việc, làm thủ quỹ ở trấn trên ít khi về nhà. Mấy năm trước, mỗi khi Triệu mẫu nhắc tới chuyện hôn nhân, cậu ta đều lảng tránh. Mãi gần ba tháng nay, cậu mới nói với gia đình là muốn tìm hiểu cô nương bên Trần gia, nên Triệu mẫu thật lòng lo lắng cho hôn sự con thứ hai.
“Yên tâm đi, con trai chúng ta cũng không kém: học thức tốt, tính tình chín chắn, lại đang có công việc ở trấn, tương lai lập gia đình với cô nương ấy chắc chắn không vất vả. Chúng ta cứ chờ tin là được, bàn thêm cũng vô ích.” Triệu phụ không sốt sắng như vợ nhưng cũng cảm thấy sự việc chẳng có gì sai sót. Triệu gia cũng nghe ngóng kỹ càng về gia cảnh và cô nương Trần gia hết cả rồi.