Chương 4 – Nhìn xem Triệu Hoài Ngọc
Buổi tối, cả nhà ăn uống xong ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Trong phòng lớn, vợ chồng Trần phụ Trần mẫu ngồi trên giường, nhỏ giọng bàn tính chuyện hôn sự của con gái.
Thực ra điều kiện hai nhà cũng không chênh lệch là bao. Nếu con gái thực lòng ưng ý Triệu Hoài Ngọc, Trần phụ và Trần mẫu định bụng chờ vài hôm nữa chị họ Hoa Mai lại đến, lúc ấy sẽ đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Có điều, Trần phụ vẫn thấy trong lòng chưa yên, bàn với vợ: hai ngày tới, ông muốn cùng con trai lên trấn, âm thầm xem mặt mũi Triệu Hoài Ngọc thế nào.
Dù gì đi nữa, chị họ Hoa Mai nói cậu ta là người tốt, nhưng ông vẫn muốn tận mắt nhìn thấy mới yên tâm.
Cùng lúc đó, bên gian phòng nhỏ, vợ chồng Thạch Đầu cũng đang bàn chuyện của em gái.
"Thạch Đầu à," Từ Thúy Thúy nghiêng đầu sang hỏi chồng "Đêm qua chàng về muộn, ta còn chưa kịp hỏi kỹ, chàng tới nhà họ Triệu nghe ngóng được gì chưa?"
Ngày thường Thúy Thúy và em chồng Trần Thu Nguyệt cũng hòa thuận, chưa từng cãi vã, lần này vội vàng hỏi han cũng là vì thật lòng quan tâm đến chuyện hôn nhân của em chồng.
Phải biết rằng, với dáng dấp và tính nết như Thu Nguyệt, dù sao cũng có thể lựa được người tử tế. Em ấy lấy được chỗ tốt, về sau nhà có việc gì cũng tiện nhờ cậy.
Thúy Thúy xoa bụng mình, hơi hơi nhô lên, trong lòng đã bắt đầu tính chuyện tương lai.
Trần Thạch Đầu nằm đàng hoàng trên giường, liếc nhìn vợ rồi nhỏ giọng đáp:
"Nhà họ Triệu không có gì đáng chê. Ta dò hỏi cũng không thấy chỗ nào không ổn."
"Ta thấy chắc là sẽ định là Triệu Hoài Ngọc thôi. Cậu ấy là người biết chữ, đọc sách, lại còn làm việc trên trấn, so với mấy cậu trai khác thì hơn hẳn một bậc rồi."
Nghe chồng nói xong, Từ Thúy Thúy trong lòng cũng cảm thấy hợp lý. Nhà nông mà có người đọc sách là chuyện chẳng dễ gì, nuôi một đứa con học hành tiêu tốn nhiều lắm, nhà thường dân nào cũng khó có cơ hội.
“Trước chàng từng nói Triệu Hoài Ngọc làm ở phòng thu chi trên trấn, vậy sau này nếu muội muội gả qua, sẽ sống cùng cha mẹ chồng ở quê, hay là theo cậu ta lên trấn sống chung?”
Câu hỏi vừa bật ra, Thúy Thúy lập tức thấy trong lòng lấn cấn. Nếu em gái phải sống ở quê cùng cha mẹ chồng, mà vợ chồng lại mỗi người một nơi. Ngày ngày không gặp mặt, có chuyện gì gấp cũng chẳng kịp hỏi han.
Nếu được sống cùng chồng trên trấn thì tốt biết mấy. Nhưng nghĩ kỹ lại thì chắc khó, sống ở trấn chi phí sinh hoạt cao, không phải muốn là được.
“Chuyện này cha mẹ cũng nghĩ tới rồi,” Trần Thạch Đầu đáp, giọng bình thản. “Nhưng đời mà, được cái này thì mất cái kia, cũng không còn cách nào.”
“Thôi được rồi, ngủ sớm đi,” Trần Thạch Đầu quay người vỗ vỗ gối “Sáng mai, ta còn phải cùng cha lên trấn xem mặt Triệu Hoài Ngọc một lần, không tận mắt thấy thì cha mẹ vẫn chưa yên tâm được.”
Nói dứt lời, không đợi vợ trả lời, Trần Thạch Đầu đã ngáy khò khò.
Từ Thúy Thúy quay sang nhìn chồng, thấy y ngủ say rồi, cũng thấy mắt mình dần díu lại. Nàng nhẹ nhàng kéo chăn, rúc vào người chồng, hai vợ chồng ôm nhau ngủ một giấc an lành.
Sáng sớm tháng Năm, nắng chiếu xuyên qua tán lá rọi lên người, không hề chói chang, ngược lại còn mang theo hơi ấm dịu dàng.
Từ thôn Trần Gia lên tới trấn mất chừng nửa canh giờ đi bộ, tức khoảng hơn một giờ. So với nhiều thôn khác, khoảng cách này đã là gần lắm rồi, có nơi muốn ra trấn phải đi mất mấy canh giờ.
Trấn nhỏ tên là Phù Dung. Không quá lớn cũng chẳng nhỏ, có đủ cả tửu lâu, tiệm vải, hàng gạo, hàng thịt… cái gì cần cũng tìm được.
Người trong mấy thôn xung quanh đều lên Phù Dung trấn mua đồ, hiếm ai chịu đi tận huyện thành hay những nơi xa hơn, vì vừa tốn sức vừa tốn tiền.
Sáng sớm, trấn đã rộn ràng. Người đi lại tấp nập, kẻ họp chợ, người buôn bán, náo nhiệt chẳng kém gì ngày hội.
Khi cha con nhà họ Trần đặt chân tới trấn, trên lưng áo đã lấm tấm mồ hôi. Nhưng hai người đều quen đường quen nẻo, bình thường lúc nông nhàn cũng hay lên đây làm thuê cho các nhà phú hộ, chạy việc lặt vặt. Dù vất vả, nhưng mỗi ngày cũng kiếm được mười mấy văn tiền, coi như không tệ.
Triệu Hoài Ngọc hiện đang làm việc ở một tửu lâu trên trấn, tên là Như Ý Lâu, đảm nhiệm việc quản lý thu chi sổ sách.
Bình thường cha con nhà họ Trần đi qua Như Ý Lâu cũng chỉ nhìn từ xa. Dù có thấy tửu lâu bày biện khang trang, nhưng vốn là nhà nông, nên chưa bao giờ bước chân vào ăn uống gì, phần vì không có nhu cầu, phần vì chi phí không rẻ.
Hôm nay cũng vậy, hai cha con không định vào trong, chỉ tính loanh quanh gần đó ngồi đợi, thể nào cũng có cơ hội thấy mặt Triệu Hoài Ngọc.
Cả hai men theo đường nhỏ, tìm được một góc khuất đối diện tửu lâu rồi ngồi xổm xuống, lặng lẽ quan sát.
Lúc này trời hãy còn sớm. Các hàng rau, thịt, cá… của nông dân hay thương lái lục tục được chở tới. Phía trước Như Ý Lâu cũng bận rộn hẳn lên, không khí náo nhiệt, người ra người vào tấp nập.
Mấy tiểu nhị tất bật khuân vác, sắp xếp, kiểm kê nguyên liệu. Chờ công việc ổn thỏa, từ trong tửu lâu bước ra hai người—một là người đàn ông trung niên, dáng vẻ như chưởng quầy; người còn lại dáng người mảnh khảnh, mặt mày thư sinh, vẻ ngoài nhã nhặn.
“Trương chưởng quầy, Triệu phòng thu chi,” một người gánh hàng lên tiếng.
Hai tiểu nhị vội vàng bước ra đón hàng, miệng còn cao giọng chào hỏi. Chưởng quầy gật đầu, sau đó bắt đầu kiểm kê từng món một, vừa xem sổ vừa xác nhận lại nguyên liệu nấu nướng đã được giao tới. “Chúng tôi kiểm kê rồi, không có gì sai sót cả.”
Từ phía xa, cha con họ Trần lặng lẽ quan sát. Người đàn ông cao gầy theo sát phía sau chưởng quầy kia, không ai khác chính là Triệu Hoài Ngọc.
Hai người liếc nhìn nhau, rồi cùng gật nhẹ. Đây là lần đầu họ gặp Triệu Hoài Ngọc ngoài đời, mà ấn tượng ban đầu cũng không tệ, ít nhất bề ngoài thư sinh nho nhã, dáng vẻ cũng rất xứng với con gái nhà mình.
Triệu Hoài Ngọc làm việc đâu vào đấy, từng cử chỉ hành động đều gọn gàng, lời nói vừa phải, không vồn vã cũng không chậm chạp. Nhìn thế nào cũng thấy khác biệt hẳn so với những chàng trai nhà nông chân lấm tay bùn ngoài kia. Cả người toát ra khí chất của người từng đọc sách.
Lúc ấy, Triệu Hoài Ngọc vẫn đang kiểm kê cùng chưởng quầy. Mọi việc suôn sẻ, không có gì sai lệch, y liền quay lại vào trong tửu lâu, trong chốc lát còn phải lên sổ sách, ghi chép lại mọi khoản thu chi trong ngày.
Cha con họ Trần thấy thế cũng vừa ý lắm, trong bụng thầm nghĩ chuyện hôm nay thế là ổn thỏa. Họ cũng chẳng nấn ná làm gì, lập tức xoay người rời khỏi, ai về nhà nấy.
Lúc trời nhá nhem tối, Triệu Hoài Ngọc thu xếp xong công việc một ngày, trở lại phòng nghỉ ở hậu viện Như Ý Lâu. Đây là nơi trọ mà tửu lâu chuẩn bị sẵn cho y.
Căn phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường gỗ, một bộ bàn ghế đơn giản và hai chiếc hòm đựng đồ.
Triệu Hoài Ngọc ngồi xuống ghế, tay cầm một quyển sách. Nhưng nhìn kỹ thì nửa ngày rồi hắn vẫn chưa lật qua trang mớ, rõ ràng tâm trí đang để ở nơi khác.
Trong lòng y giờ này đang lăn tăn chuyện hôn nhân với Trần gia. Không biết bên đó có vừa lòng mình không, liệu có đồng ý mối hôn sự này không nữa.
Thật ra, y cũng chỉ biết tới Trần Thu Nguyệt sau khi bắt đầu làm ở tửu lâu. Chính dáng vẻ hiền lành, nét cười dịu dàng của cô khiến y chú ý. Dần dần để ý, rồi tìm người thăm hỏi, đến giờ mới dám nhờ người làm mối.
Trần Thu Nguyệt thường xuyên lên trấn, bởi vì tiệm thêu nơi cô nhận việc nằm ngay trên con phố đối diện Như Ý Lâu, khoảng cách chẳng bao xa. Mỗi lần cô mang đồ thêu đến giao, đều đi ngang qua trước cửa tửu lâu.
Triệu Hoài Ngọc lần đầu trông thấy Trần Thu Nguyệt chính là vào một ngày như vậy. Hôm đó, cô mặc bộ đồ vải màu xanh nhạt, tóc dài đen nhánh chỉ vấn đơn giản bằng một chiếc trâm gỗ. Khi cô vô tình ngẩng đầu, ánh mắt khẽ lướt qua phía tửu lâu, khuôn mặt thanh tú kia lập tức in sâu vào mắt hắn.
Triệu Hoài Ngọc mười mấy năm trước là đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng từ sau khi lớn lên, theo học ở tộc học, ngày thường sống kín đáo, ít giao du, chưa từng có dịp tiếp xúc với nữ nhi nào bên ngoài, ngoại trừ vài người trong nhà. Thế mà chỉ một ánh nhìn thoáng qua hôm đó, bóng dáng dịu dàng ấy đã in hẳn vào lòng.
Từ hôm đó trở đi, cứ rảnh rỗi là Triệu Hoài Ngọc lại ra đứng ngoài cửa tửu lâu, giả vờ nhìn phố xá nhưng thật ra là chờ mong một dáng hình. May mắn thay, cứ mười ngày nửa tháng là lại gặp cô một lần. Có khi Trần Thu Nguyệt đi một mình, có khi đi cùng người quen, nhưng lần nào cũng lướt ngang Như Ý Lâu.
Thời gian cứ thế trôi, đến lúc mẫu thân nhắc đến chuyện hôn nhân, Triệu Hoài Ngọc mới nhận ra lòng mình đã sớm có người để nhớ thương. Không do dự lâu, Triệu Hoài Ngọc liền tìm người đến tiệm thêu dò hỏi về cô gái ấy. Biết được hoàn cảnh nhà Trần Thu Nguyệt, Triệu Hoài Ngọc lập tức mang hết tâm tư kể lại với cha mẹ, hy vọng cha mẹ đứng ra cầu thân đàng hoàng.
Vợ chồng Triệu gia nghe con trai nói xong, ban đầu còn thấy hơi bất ngờ, nhưng sau lại vui mừng không thôi. Trước giờ nhắc đến chuyện hôn sự là hắn cứ thoái thác, lúc nào cũng tìm cớ tránh né. Vậy mà lần này lại chủ động nhắc đến, còn nói đã có cô nương để tâm, điều đó chứng tỏ con trai cuối cùng cũng chịu “thông suốt”.
Hai ông bà vừa vui vừa tò mò. Không biết cô nương nhà Trần gia rốt cuộc là người thế nào mà có thể khiến nhi tử nhà mình, người vốn ít nói, luôn điềm đạm lại nhung nhớ đến thế.