Chương 11 – Lên trấn trên thăm chồng

Hai người về tới nhà họ Triệu thì trời cũng đã sẩm tối. Triệu mẫu có phần lo lắng nên đã để sẵn cơm trong nồi cho hai đứa. Trần Thu Nguyệt và Triệu Hoài Ngọc cả ngày mệt nhoài, ăn xong thì cùng nhau về phòng nghỉ ngơi.

Vì chuyện thành thân, Triệu Hoài Ngọc đã xin nghỉ ở tửu lâu mấy ngày. Sáng hôm sau là phải quay lại làm việc.

Trần Thu Nguyệt dậy sớm, chuẩn bị đồ đạc giúp chồng. Nàng gói phần bánh bột ngô còn dư từ hôm trước để tướng công mang theo dọc đường ăn lót dạ.

“Nương tử, ta tạm thời chỉ có thể về nhà một tháng được một lần,” Triệu Hoài Ngọc nắm tay nàng dặn dò, “nếu giữa tháng rảnh ta cũng sẽ tranh thủ về thăm, nàng ở nhà có chuyện gì thì cứ nói với nương. Ta đã dặn nương hết rồi.”

“Ngày thường nàng cứ thêu thùa cho đỡ buồn, nhưng đừng làm quá sức, đôi mắt là quan trọng nhất.”

Trần Thu Nguyệt gật đầu, nhẹ giọng đáp:
“Ta biết rồi. Chàng cũng phải tự lo cho mình ở trấn trên. Đợi ta làm xong số hàng trong tay, lúc lên trấn giao hàng sẽ ghé qua chỗ chàng.”

Hai người vừa mới thành thân, vốn đang là lúc quấn quýt, nay đã phải xa nhau, nàng trong lòng không khỏi luyến tiếc.

Triệu mẫu đứng bên thấy thời gian không còn sớm, bèn lên tiếng giục:
“Đi nhanh đi con, nếu không sẽ muộn mất.”

Triệu Hoài Ngọc chỉ đành siết tay Trần Thu Nguyệt một cái, rồi quay người rời đi. Trần Thu Nguyệt đứng trước cửa, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chồng nữa mới quay vào nhà.

Từ sau khi tướng công lên trấn trên làm việc, Trần Thu Nguyệt bắt đầu chủ động hòa nhập với cuộc sống trong nhà họ Triệu.

Nhà họ Triệu có nhiều ruộng, ngày thường Triệu phụ và anh cả đều bận ngoài đồng. Trong nhà nuôi bảy con gà, hai con heo. Bảy con gà thì có hai gà trống, còn lại là gà mái, gần như ngày nào cũng đẻ trứng đều đều, có khi còn được hai quả.

Hai con heo con là nuôi từ đầu năm, cả nhà vẫn chăm rất cẩn thận.

Ngày thường, Triệu mẫu và đại tẩu lo chuyện nuôi heo, chăm gà, làm vườn trồng rau. Chỉ những ngày mùa mới phải ra đồng tiếp tay.

Từ khi Thu Nguyệt về làm dâu, nàng và đại tẩu thay phiên nấu cơm, áo quần ai nấy tự giặt. Do Thu Nguyệt còn làm thêu nên Triệu mẫu phân cho nàng công việc nhẹ nhàng, chỉ đỡ đần cho gà ăn, trộn cám cho heo.

Những ngày Hoài Ngọc không ở nhà, Thu Nguyệt thấy trống trải. Buổi tối một mình nằm giường, lại hay ngẩn người, nhớ đến phu quân.

Dạo này, nàng cố gắng tranh thủ thời gian để hoàn thành mớ thêu trong tay, chỉ mong làm xong sớm, có lý do lên trấn thăm tướng công một chuyến.

Cứ thế qua bảy, tám ngày, nàng rốt cuộc cũng hoàn thành gần hết.

Hôm ấy đang hái rau trong sân cùng Triệu mẫu, nàng ngập ngừng nói:
“Nương, đồ thêu trong tay con làm xong rồi. Mai con muốn lên trấn giao hàng, tiện thể ghé thăm Hoài Ngọc một chút.”

Triệu mẫu ngẩng lên nhìn nàng, nhẹ nhàng khuyên bảo:
“Con làm cũng nên từ từ thôi, mấy ngày nay ta thấy con gấp rút làm đồ thêu quá, không tốt cho mắt, nên để đôi mắt nghỉ ngơi nữa.”

Dù không nói thẳng, nhưng Triệu mẫu cũng hiểu lòng dạ người trẻ mới cưới, dính nhau là chuyện thường, bà cũng không trách.

Ngoài mớ đồ thêu, Trần Thu Nguyệt còn tự tay làm thêm một cái túi tiền cho tướng công – vải xanh nhạt, thêu đơn giản một cành trúc. Dù vải không tốt lắm nhưng đường kim mũi chỉ rất tinh tế, nhìn rất tao nhã, lịch sự.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Thu Nguyệt chào mẹ chồng và chị dâu rồi xách giỏ ra đi.

Triệu đại tẩu thấy bóng em dâu vừa khuất đã quay sang hỏi mẹ chồng: “Nương, đệ muội đi đâu vậy?”

“Con bé bảo làm xong đồ thêu rồi, lên trấn giao hàng.” Triệu mẫu tự nhiên đáp.

Triệu đại tẩu không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại thấy khang khác. Nhà họ Triệu đối xử với con dâu vốn không tệ, chị từ lúc về nhà này cũng không phải làm gì nặng, so với nhiều nhà khác đã là tốt lắm rồi. Nhưng con người ấy mà, chỉ cần so sánh là sinh lòng.

Trước kia chưa có Trần Thu Nguyệt, nàng ta cũng không để ý. Nhưng từ ngày em dâu về làm dâu, ngày nào cũng ở trong phòng thêu thùa, chẳng làm việc nhà mấy. Cùng là con dâu, nhưng giờ so ra thì rõ là em dâu nhàn hơn hẳn.

“Đệ muội làm thêu thế này thì được nhàn nhiều quá. Ngày nào cũng thấy ở trong phòng thêu thôi.” Triệu đại tẩu khẽ buông một câu.

Triệu mẫu nghe vậy, quay đầu nhìn cô con dâu cả. Trương thị này ngày thường ít nói, không hay đòi hỏi gì. Nhưng động đến lợi ích thì ai cũng có ý kiến.

Bà cũng hiểu, Trần Thu Nguyệt thêu giỏi, dành nhiều thời gian làm đồ thêu, kiếm được cũng không ít. Nếu tiền đó đều là của vợ chồng trẻ giữ riêng thì nàng dâu cả chắc chắn không vui, bởi việc nhà thì dâu cả làm nhiều hơn.

“Ta cũng chưa rõ cụ thể thế nào. Chờ Thu Nguyệt về rồi hỏi thử xem.” Triệu mẫu khéo léo lảng đi, trong lòng tính phải xử lý chuyện này cho ổn, kẻo chị em dâu xích mích thì trong nhà cũng chẳng yên.

Bên này, Trần Thu Nguyệt đi trên đường, lòng đầy phấn khởi. Cô đến tiệm thêu trước. Lý chưởng quầy thấy cô, liền chúc mừng tân hôn. Trần Thu Nguyệt cười đáp lại, lấy từ trong giỏ ra một ít kẹo mừng biếu chưởng quầy.

“Vậy ta xin hưởng ké niềm vui của cô dâu mới nhé!” Lý chưởng quầy cười đáp.

Trần Thu Nguyệt đưa ra các món hàng thêu phẩm cho chưởng quầy kiểm tra. Lý chưởng quầy xem qua rồi đưa cô 370 văn tiền, lại đưa thêm mớ vải mới để làm cho kỳ tiếp theo. Trần Thu Nguyệt nhận lấy, không nán lại lâu mà nhanh chóng đến tìm chồng.

Giờ còn sớm, chắc tửu lâu vẫn chưa đông khách.

Lần đầu vào Như Ý Lâu, cô không khỏi thấy ngại ngùng. Vừa bước vào, tiểu nhị đã chạy ra tiếp đón:

“Cô nương muốn ăn gì ạ?”

“Ta là vợ của Triệu Hoài Ngọc, tới tìm chàng.”

Tiểu nhị nghe vậy liền rối rít: “Thì ra là nương tử của Triệu quản sự thu chi! Cô đợi chút, tôi đi gọi ngay.”

Chẳng mấy chốc, Triệu Hoài Ngọc đã vội vàng chạy ra, mặt mừng rỡ, dẫn Trần Thu Nguyệt vào phòng phía sau.

“Nương tử, sao hôm nay lại đến đây?” vội kéo vợ ngồi xuống, ánh mắt không rời lấy một giây.

“Ta làm xong thêu phẩm nên lên trấn một chuyến giao thành phẩm cho tiệm thêu, tiện thể muốn thăm chàng luôn.” Trần Thu Nguyệt hơi ngượng, khẽ đáp.

“Là đi giao hàng tiện thể ghé thăm, hay là đi thăm ta tiện thể giao hàng hả?” Triệu Hoài Ngọc trêu.

Trần Thu Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn chồng, nghiêm túc nói: “Là nương tử nhớ tướng công.”

Nói rồi cô dựa đầu lên vai chồng, hít một hơi mùi quen thuộc trên người chàng, cảm giác cả người như được xoa dịu.

Triệu Hoài Ngọc nhìn vợ, lòng tràn ngập ấm áp. Ngày thường Thu Nguyệt thẹn thùng ít nói, không ngờ hôm nay lại dám nói thẳng như thế, khiến Triệu Hoài Ngọc cũng đỏ cả mặt. Nhưng trong lòng lại thấy vui vô cùng, người vợ trước mặt này, thật sự khiến mình càng nhìn càng thương yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play